Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 220





Nguyễn Mỹ đoạt đi tất cả mọi thứ của tôi.

Tôi cố gắng muốn quay trở lại như vậy nhưng cuối cùng cũng thua rồi.

Cho dù về sau tôi có đoạt lại những thứ thuộc về mình thì sao chứ? Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đã ở cùng với nhau là chuyện không thể nào thay đổi được.

Trần Thanh Vũ, anh nói anh yêu em.

Nhưng mà ngay cả em, anh cũng không nhận ra được, đây chính là tình yêu của anh dành cho em sao?
Buồn cười… một tình yêu ngu xuẩn, em cũng không thể phân biệt được rốt cuộc anh có thật lòng yêu em hay không.

Bóng đêm dần dần bao trùm xuống, tôi ngồi dưới đất lâu đến mức hai chân đã bắt đầu xuất hiện tình trạng tê cứng nhưng tôi cũng không muốn để ý đến.

Qua một lúc lâu, tôi từ từ bò dậy, sau khi quay đầu nhìn về phía nhà họ Trần một cách đầy bi thương thì lảo đảo bước về phía trước.

Tôi không có nhà.

Cái gì cũng không có.

“Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ em rất tuyệt vọng đúng không?” Đang lúc tôi lắc lư không biết nên đi về phía nào thì Phan Huỳnh Đức xuất hiện.

Tôi nhìn thấy anh ta xuất hiện thì hơi kinh ngạc.

Anh ta lạnh nhạt đến gần bên tôi, cơ thể cao lớn kia tạo thành một bóng mờ bao trùm trước mắt tôi.

“Em cho rằng không có sự đồng ý của tôi thì Vũ Khả Hân có thể dẫn những tên vệ sĩ kia đi sao?”
Phan Huỳnh Đức giống như thấy rõ nghi ngờ trong lòng tôi vậy, anh ta nhìn về phía tôi rồi cợt nói.

Nghe vậy, người tôi run lên.

Tôi cười nhẹ một tiếng nhanh chóng tỉnh ngộ ra.

Phan Huỳnh Đức nói không sai, toàn bộ hệ thống an ninh của biệt thự đều vô cùng chặt chẽ.

Nếu như không có sự gật đầu đồng của anh ta thì làm sao những người vệ sĩ kia lại dễ dàng bị Vũ Khả Hân dẫn đi như vậy chứ?
Thì ra, tất cả đều là do Phan Huỳnh Đức đồng ý, anh ta vẫn luôn đi theo tôi.

Anh ta biết tôi không cam lòng, sẽ đến đây hỏi rõ nên không ngăn cản tôi lại mà chỉ âm thầm đi theo tôi trong bóng tối, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của tôi.


“Huỳnh Bảo Nhi, anh ta thua rồi, Trần Thanh Vũ thua rồi.” Phan Huỳnh Đức đi đến bên cạnh tôi, hơi thở nhàn nhạt trên người anh ta vào mũi tôi.

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức không nói tiếng “Ở lại bên cạnh tôi, những gì Trần Thanh Vũ có thể cho em thì tôi cũng có thể.

Vì thế, Huỳnh Bảo Nhi, đừng suy nghĩ đến chuyện trở lại bên cạnh Trần Thanh Vũ nữa được không? Cho dù em có thể trở lại sao chứ? Anh ta và Nguyễn Mỹ đã có con rồi, trong lúc em tuyệt vọng nhất thì anh ta lại ở cùng với người thế thân là Nguyễn Mỹ kia ân ái.” lòng yêu một người làm sao lại không nhận ra chứ? Trần Thanh Vũ không yêu em nhiều như em nghĩ
Lời nói của Phan Huỳnh Đức đánh tan chút hy vọng còn sót lại trong lòng tôi.

Có lẽ sự cố của tôi vẫn luôn là một trò hề mà thôi.

Tôi há miệng nhin Phan Huỳnh Đức, nói không thành Huỳnh Đức, đưa tôi về nhà
Tôi không muốn nghĩ đến Trần Thanh Vũ nữa, trái tim tôi không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa.

Yêu một người rất cực khổ, cũng rất tuyệt vọng.

Tôi không muốn mỗi ngày mình đều sống trong tuyệt Phan Huỳnh Đức ôm lấy tôi, để tôi gác lên hõm vai anh ta rồi cất giọng trầm trầm nói: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt.

Vì em, tôi có thể buông hết mọi kế hoạch báo thù.”
Tôi tựa vào trong ngực Phan Huỳnh Đức không lên tiếng.

Trần Thanh Vũ, sau ngày hôm nay, chúng ta xem như hãy xem nhau như người xa lạ đi, em mệt rồi!
Không muốn tiếp tục cố gắng nữa.

Sau hôm đó, tôi càng trở nên ít nói hơn, mỗi ngày ngoại trừ ăn com và đổi thuốc thì đa phần thời gian tôi đều ngồi ngẩn người.

Hai tay tôi bắt đầu có lực trở lại, những chuyện này đều là công lao của Phan Huỳnh Đức.

Anh ta vì tôi đã xây dựng nên một nhóm bác sĩ chuyên chữa trị, phá giải những độc tố còn sót lại trong cơ thể tôi.

Hai cánh tay ngày càng trở nên có sức hơn nhưng tôi lại không vui vẻ giống như dự tính.

Sau khi Nguyễn Mỹ mang thai, ý định muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Trần Thanh Vũ của tôi đã dần dần nguội lạnh.

“Gần đây thời tiết khá lạnh, Vân Hạ, cô phải mặc nhiều quần áo một chút đấy biết không?”
Mỗi ngày Vũ Khả Hân đều chăm sóc tối, kể chuyện cho tôi nghe, đa phần tôi đều ngồi yên tĩnh nghe cô ấy nói chuyện.

Vũ Khả Hân nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì lo lắng nói: “Vân
Hạ, có sao vậy? Tại sao tôi cảm thấy gần đây cô càng trở nên ít nói hơn rồi?”

Tôi nhìn cô ấy một chút rồi từ từ rũ mắt xuống, không trả lời câu hỏi của Vũ Khả Hân.

Đúng lúc đó, Phan Huỳnh Đức xuất hiện, anh ta vẫy tay bảo Vũ
Khả Hân rời đi rồi đi vào nói với tôi: “Muốn đi xem phim không?
Hôm nay tôi đưa em đi xem phim được không?”
Xem phim sao?
Tôi nhảy mắt một cái, nhìn vào ảnh mắt dịu dàng của Phan Huỳnh Đức.

Anh ta lấy mặt nạ xuống, lần đầu tiên Vũ Khả Hân nhìn thấy gương mặt của Phan Huỳnh Đức thì kinh ngạc nói với tôi: “Vân Hạ, cô có phát hiện anh Đức rất giống với tổng giám đốc Trần không?”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Phan Huỳnh Đức thì cũng có cảm giác giống Vũ Khả Hân.

Mặc dù khi đó trí nhớ của tôi dừng lại ở độ tuổi mười bảy nhưng mà gương mặt của Phan Huỳnh Đức thật sự giống y như đúc với Trần Thanh Vũ.

Khi đó, Trần Thanh Vũ nhìn thấy gương mặt của Phan Huỳnh Đức còn gầm thét hỏi rằng anh ta phẫu thuật cho giống anh như vậy là có mục đích gì.

Phẫu thuật thẩm mỹ? Tôi nghĩ gương mặt của Phan Huỳnh
Đức không phải là do phẫu thuật thẩm mỹ, chắc chắn là trời sanh đã thể.

Còn về nguyên nhân anh ta giống y như đúc với Trần Thanh Vũ thì có thể chỉ là trùng hợp mà thôi, hoặc nói không chừng cũng có Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức có mối quan hệ anh em?
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy nhức đầu.

Lê Minh Quang là con riêng của bố anh, bây giờ chẳng lẽ Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ cũng có quan hệ anh em nữa sao? Rốt cuộc bố của Trần Thanh Vũ phong lưu đến mức nào chứ? “Không muốn đi sao?” Phan Huỳnh Đức thấy tôi nhìn anh ta ngẩn người mà không trả lời thì nhíu mày lại.

Tôi đưa tay ra lấy quần áo của Phan Huỳnh Đức rồi bình tĩnh nhìn anh
Phan Huỳnh Đức thấy dáng vẻ này của tôi thì dịu dàng sở lên mặt tôi rồi nói: đi không?” Tôi gật đầu.

Đã rất lâu rồi tôi chưa ra ngoài chơi, vẫn luôn thu hẹp mình lại trong thế giới nhỏ bé của bản thân.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể bởi vì
Trần Thanh Vũ mà làm loạn cuộc sống của bản thân được.

“Mặt của em đã khôi phục tốt lắm rồi, nhưng vẫn không thể chịu những tác động mạnh từ bên ngoài được, tôi sẽ chuẩn bị mũ cho em.”
Sự quan tâm của Phan Huỳnh Đức khiến tâm tình của tôi trở nên vô cùng phức tạp.

Mặc dù con người của Phan Huỳnh Đức khiến cho người khác có cảm giác vô cùng lạnh nhạt nhưng mà không một ai biết rằng anh ta cũng là một người đàn ông rất biết quan tâm người khác.


Phan Huỳnh Đức bảo Vũ Khả Hân chuẩn bị nón cho tôi rồi dẫn tôi đến rạp chiếu phim.

Vũ Khả Hân cũng muốn đến rạp chiếu phim, vi thể tôi báo Phan Huỳnh Đức cũng đưa cô ấy đi cùng.

Sau một khoảng thời gian dài chung sống cùng Phan Huỳnh Đức thì Vũ Khả Hân cũng không sợ anh ta như trước nữa.

“Vân Hạ, cô đói không? Tôi có mang theo một ít bánh quy, cô có muốn ăn không?” Vũ Khả Hân đến gần tôi rồi vô cùng vui vẻ hỏi.

“Những loại đồ ăn không có dinh dưỡng này đừng đưa cho cô ấy ăn.” “Tại sao bánh quy lại không có dinh dưỡng chứ? Vân Hạ chỉ thích ăn những thứ này thôi.” Dường như Vũ Khả Hân hơi tức giận, bất mãn nói với Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức thấy Vũ Khả Hân dám đối chọi với mình, đôi mắt màu lục sâu thẳm của anh ta xẹt qua chút ánh sáng nguy hiểm.

Cơ thể mảnh khánh của Vũ Khả Hân run lên, hơi sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Đức rồi lắp bắp nói: “Tôi không để Vân Hạ ăn là được rồi, anh hung dữ như vậy làm gì chứ?”
Tôi nhìn hai người Vũ Khả Hân và Phan Huỳnh Đức gây với nhau thì không nhịn được bật cười.

Tôi biết Phan Huỳnh Đức sẽ không làm Vũ Khả Hân bị thương.

Phan Huỳnh Đức thấy tôi cười thì đôi mắt tối lại, anh ta ôm tôi vào ngực rồi nói: “Vui vẻ như vậy sao?”
Tôi luôn bị những động tác thân mật của Phan Huỳnh Đức khiến cho cả người không biết nên phản ứng như thế nào.

Vũ Khá Hân thấy tôi bị Phan Huỳnh Đức ôm vào lòng thì cả gương mặt của cô ấy dán sát lại gần tôi rồi nói: “Vân Hạ, cô đang cười tôi sao?”
Tôi lắc đầu một cái rồi mím môi không nói gì.

Phan Huỳnh Đức cúi đầu xuống hôn lên mắt tôi: “Em phải tập thói quen bị tối đụng chạm có biết không?”
Thỏi quen sao?
Trước kia tôi rất mâu thuẫn với sự đụng chạm của Phan Huỳnh Đức, nhưng mà dần dần tôi lại có thói quen này rồi.

Loại thói quen này thật sự là vô cùng đáng sợ.

Bên trong rạp chiếu phim, tôi ngồi tại cho ngơ ngác nhìn vào màn ảnh trưởc mất.

Trước kia tôi và Trần Thanh Vũ cũng sẽ thường xuyên đến đây xem phim, tay nắm tay giống như những đôi tình nhân thông thường vậy.

Nhưng mà bây giờ sợ răng anh cũng chỉ đưa người phụ nữ giá mạo kia đi xem phim mà thôi.

“Vân Hạ, tôi cảm thấy hình như anh Đức đối xử với cô rất tốt.”
Khi chiếu phim được phân nửa thì đột nhiên Vũ Khá Hân nhìn tôi nói.

Tôi nghe xong lời nói của Vũ Khả Hân thì chỉ nhìn lại cô ấy mà không nói gì.

“Vân Hạ, tôi muốn cô được hạnh phúc”
Vũ Khả Hân nắm lấy tay tôi, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng ẩm
Tôi nhéo nhéo tay Vũ Khả Hân rồi viết vài chữ lên đó: “Vũ Khả áp.


Hân, tôi cũng muốn cô có được hạnh phúc!
Cuộc sống của Vũ Khả Hân quá khổ rồi, tôi hy vọng cô ấy có thể gặp được một người đàn ông thật lòng yêu cô ấy.

Người đàn ông đó sẽ không vì hoàn cảnh lúc trước mà chẽ bại cô ấy.

“Vân Hạ… tôi… thích một người đàn ông” Khuôn mặt của Vũ Khả Hân hiện lên mờ ảo dưới ánh mắt, có chút quyến rũ động lòng người.

Vốn dĩ cô ấy đã rất xinh đẹp, nay lại càng đẹp hơn.

Tôi nghe thấy vậy thì kinh ngạc nhìn Vũ Khả Hân.

Cô ấy vẫn luôn ở biệt thự của Phan Huỳnh Đức cùng với tôi mà, làm sao có thể tiếp xúc với người đàn ông nào khác chứ?
Chẳng lẽ là thuộc hạ của Phan Huỳnh Đức sao? “Là ai vậy?” Tôi suy nghĩ chốc lát rồi viết lên tay Vũ Khả Hân.

“Là… cái người… tên… Victor ấy.” Vũ Khả Hân lúng túng nhìn tôi, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã đỏ ửng lên.

Victor?
Chính là người đàn ông người nước ngoài có thân hình cao lớn bên cạnh Phan Huỳnh Đức, tướng mạo của anh ta vô cùng lạnh lùng, nhìn rất có khí thế của một người đàn ông “Anh ấy rất chăm sóc tôi… hai hôm trước anh ấy có tỏ tình tôi nhưng mà… tôi không biết..

phải làm thế nào nữa”
Vũ Khả Hân cười khổ một tiếng rồi nói với tôi.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy tỏ ra khổ sở như vậy.

Cô ấy là một người phụ nữ rất tươi sáng, bây giờ lại rơi vào vòng xoáy của tình yêu.

“Tôi thật sự rất thích anh ấy, nhưng mà tôi không dám yêu nữa”
Vũ Khả Hân tự nhủ.

Tôi há miệng muốn nói gì đó nhưng dường như Phan Huỳnh
Đức ngồi bên cạnh nghe được đối thoại của tôi và Vũ Khá Hân nên đột nhiên ghé sát vào người tôi nói: “Các người đang nói gì vậy?” Cơ thể Vũ Khả Hân căng cứng lắc đầu nhìn về phía tôi, ý muốn bảo tôi đừng nói chuyện này cho Phan Huỳnh Đức biết.

Tôi đành phải lắc đầu với anh ta, ra hiệu không có chuyện gì cả.

Sau khi xem phim xong thì Phan Huỳnh Đức dẫn tôi đi dạo chợ đêm.

Nói thật, chiếc mặt nạ kia của Phan Huỳnh Đức quả nổi bật khiển cho dọc đường luôn có rất nhiều người nhìn vào anh ta.

Cũng may con người Phan Huỳnh Đức không hề tự biết bán thân mình nên cũng không để ý đến những người đó.

“Muốn chơi cái đó không?” Phan Huỳnh Đức chi vào một chiếc máy trò chơi dành cho những bạn nhỏ rồi nhàn nhạt hỏi tôi.

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức không thèm trả lời..