Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 224





Tôi Phan Huỳnh Đức đi tìm bác sĩ, bèn nắm tay anh ta, nhìn anh ta lắc
Phan Huỳnh Đức thấy dáng vẻ này của tôi nên xuống bên giường vươn tay ra ôm tôi vào lòng.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi hy vọng chúng ta sẽ vĩnh viễn như thế “Không được ôm mẹ, mẹ là của Bánh Gạo.”
Tôi có hơi không được tự nhiên muốn thoát khỏi cái ôm của
Phan Huỳnh Đức, đôi mắt phượng của Bánh Gạo đứng bên cạnh đã đỏ bừng lên, nắm chặt lấy áo Phan Huỳnh Đức, dường như muốn kéo anh ta ra.

Phan Huỳnh Đức khinh thường nhìn Bánh Gạo, trông như anh ta đang tức giận, tôi nhìn Phan Huỳnh Đức và Bánh Gạo, nhịn không được nở nụ cười mỉm.

Tôi vươn tay, lúc sắp đẩy Phan Huỳnh Đức ra thì Trần Thanh Vũ xuất hiện.

là anh đến đây đón Bánh Gạo.

Sau khi Bánh Gạo thấy Trần Thanh Vũ đến, bé rất vui vẻ đi về phía Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ ngồi xổm xuống, Bánh Gạo lên.

“Hôm nay nó đã làm phiên hai người rồi.” “Tổng giám đốc Trần nhanh đưa con anh đi đi, để khỏi làm phiền người phụ nữ của tôi ngơi.” Phan Huỳnh Đức nhìn Trần Thanh Vũ, không vui nói.

Không ngờ là Trần Thanh Vũ không tức giận, trước kia Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức mà gặp nhau thì giống như là sao hỏa đâm vào trái đất.

Nhưng mà không ngờ lần này anh không tức giận? Tôi ngạc nhiên nhìn Trần Thanh Vũ, lại thấy ánh mắt Trần
Thanh Vũ nhìn châm châm tôi.

Con ngươi thâm thủy như là hố đen sâu thẩm, lúc anh nhìn tôi, những cảm xúc trong đoi mắt ấy quay cuồng khiến tôi không thể nào hiểu được.

Khi tôi còn chưa kịp nhìn rõ cám xúc trong mắt Trần Thanh Vũ, anh đã xoay người về phía cửa.

Bánh Gạo ở trong lòng ngực anh vẫn cứ giay giua, dáng vẻ cứ như muốn nhào về phía tôi.

“Phan Huỳnh Đức..

Giúp tôi..

Chăm sóc tốt cho cô ấy”
Giọng nói của Trần Thanh Vũ trầm thấp xen lẫn chút cô đơn.

Tôi hơi giật mình nhìn bóng lưng Trần Thanh Vũ, bàn tay không khỏi siết chặt lại.


Trần Thanh Vũ nói những lời này là có ý gì?
Câu giúp tôi… Chăm sóc tốt cho cô ấy là sao?
Có phải anh biết chuyện gì rồi không?
Trần Thanh Vũ..

Tôi kích động muốn bước xuống giường, lại bị Phan Huỳnh Đức ôm lấy.

“Không cần anh nói tôi cũng biết, sau khi giải quyết xong chuyên này, tôi sẽ đưa cô ấy đến nước Anh.”
Phan Huỳnh Đức ôm tôi, nhìn Trần Thanh Vũ hừ lạnh nói.

Giờ phút này tôi không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt Trần Thanh Vũ, nhưng mà tôi cảm nhận được, vì câu nói của Phan Huỳnh Đức mà cả người Trần Thanh Vũ trở nên cứng đờ lại.

“Như vậy… Rất tốt… Nhớ kỹ lời hứa của chúng ta.”
Sau khi để lại câu nói khiến tôi thấy khó hiểu, Trần Thanh Vũ dần khuất khỏi tầm mắt tôi.

Mắt tôi đỏ hoe, nhìn theo bóng lưng Trần Thanh Vũ rời đi.

Phan Huỳnh Đức vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt khóe mắt tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi.” “Có phải anh ấy nhận ra tôi không? Phan Huỳnh Đức, anh nói cho tôi đi, có phải Trần Thanh Vũ biết tôi là Huỳnh Bảo Nhi hay không?”
Tôi siết chặt áo của Phan Huỳnh Đức, dùng ánh mắt chất vấn hỏi anh ta.

Phan Huỳnh Đức không trả lời tôi, chỉ dùng sức ôm chặt tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, quên Trần Thanh Vũ đi không tốt sao?”
Quên Trần Thanh Vũ sao?
Phan Huỳnh Đức, anh biết không? Khi một người đã mọc rễ nảy mầm trong lòng anh, cho dù anh có cố gắng quên đi thì vẫn chỉ phí công mà thôi.

Trần Thanh Vũ giống như là cây gai trong lòng tôi, vẫn luôn cầm chặt ở trong ấy, dù có cổ rút ra thế nào cũng đều không thể.

Từ sau lần ấy, Trần Thanh Vũ không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nhưng mà, Bánh Gạo luôn đến chơi với tôi.

Tôi không biết Trần Thanh Vũ có nhận ra tôi là Huỳnh Bảo Nhi không.

Nếu anh biết, vì sao lại không nhận tôi? “Mẹ, ăn đi.” Bánh Gạo múc một muỗng kem, đưa đến bên miệng tôi, khuôn mặt xinh đẹp đầy ngây thơ nói với tôi.

Tôi nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Bánh Gạo, không còn cách nào khác bên vuốt nhẹ đầu Bánh Gạo, dùng cái trán cọ nhẹ lên Bánh Gạo.

“Me ơi, bố nói, sau này muốn con đến ở với me.”
Bánh Gạo chớp mắt, nhìn tôi nói.


Cái gì? Ý gì?
Tôi vuốt đầu Bánh Gạo, có hơi giật mình.

Sau khi Bánh Gạo ăn no bèn ôm lấy tôi, nhõng nhẽo nói: “Bổ nói, bố phải đi làm một chuyện rất quan trọng, Bánh Gạo đi theo sẽ làm bố phân tâm, nếu Bánh Gạo ở chỗ này với mẹ, bố sẽ rất yên tâm.”
Âm!
Quả nhiên Trần Thanh Vũ nhận ra tôi?
Trần Thanh Vũ biết tôi!
Tôi ôm Bánh Gạo, cả người run bần bật.

Trần Thanh Trần Thanh Vũ…
Tôi hoảng loạn muốn bước xuống giường, tôi muốn đi tìm Trần Thanh Vũ, tôi muốn hỏi rõ, vì sao Trần Thanh Vũ nhận ra tôi là Huỳnh Bảo Nhi, nhưng tại sao anh không chịu nhận tôi?
Anh muốn làm chuyện gi?
Nhất định là Trần Thanh Vũ muốn làm chuyện đó nên mới đưa Bánh Gạo đến đây? Chẳng nhẽ anh muốn một kích diệt gọn Lê Minh Quang nên mới ý trúng Sau đó cho Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ một đòn nặng nề?
Tâm trạng của tôi trở nên rất phức tạp, tôi không biết rõ Trần Thanh Vũ đang muốn làm gì.

ngày tôi ở đây dưỡng thương, Gạo luôn ở cạnh tôi, tôi thấy rất vui.

Nhưng mà bên phía Trần Thanh Vũ vẫn luôn không có động tĩnh, làm tôi càng lúc càng lo lắng.

Mãi cho đến hai tháng sau, tôi nghe thấy tin tức tập đoàn Trần Thăng đã rơi vào khủng hoảng trước giờ chưa từng có, mà nguy cơ lần này còn có tập đoàn Phương Đông, tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Phương Aliba, hiện giờ đã sáp nhập thành một công ty.

Một là tổn hại nặng nề, một là biến mất hoàn
Khi nghe thấy tin tức này, tôi rất hồi hộp, cũng rất lo lắng.

Tôi muốn đi xem cuối cùng đã xảy ra chuyện nhưng Phan Huỳnh Đức nhốt tôi lại, không cho tôi đi.

“Huỳnh Bảo Nhi, cho dù bây giờ em có đi cũng không thay đổi được gì.” Phan Huỳnh Đức nặng nề nhìn tôi rồi nói.

“Anh biết đúng Tôi chặt áo Phan Huỳnh Đức, nhìn chằm anh ta.

“Trần Thanh Vũ muốn phá hủy hết toàn bộ rồi tái sinh một lần
Phan Huỳnh Đức không giải thích quá nhiều với tôi, chỉ nói một câu như vậy.

Cho nên, ngay từ đầu Trần Thanh Vũ nhận ra tôi? Anh cũng biết người phụ nữ bên cạnh anh là Nguyễn Mỹ sao?
Tất cả những chuyện này đều là vì hoàn thành kế hoạch? Mục đích chính là một lưới bắt gọn Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ sao? “Tôi cũng chỉ mới vừa biết ngày hôm qua, chưa từng nghĩ Trần
Thanh Vũ lại có bản lĩnh lớn như vậy, tâm cơ cũng thật đáng sợ” Phan Huỳnh Đức thấy tôi ngồi ngẩn người trên giường, bâng quơ giải thích với tôi.


“Trần Thanh Vũ chung quy vẫn là Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi, em không cần lo lắng cho anh ta như vậy, bây giờ em chỉ cần chăm sóc tốt cơ thể của mình là được.”
Phan Huỳnh Đức nói với tôi, nhưng tôi lại không có tâm trạng nghi ngơi điều dưỡng cơ thể gì nữa.

Người đàn ông Lê Minh Quang kia cực kỳ đáng sợ, Trần Thanh
Vũ đối đầu với anh ta, tôi thật sự… “Phan Huỳnh Đức, giúp tôi được không?”
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, viết chữ lên bàn tay anh.

Rất nhanh Phan Huỳnh Đức đã hiểu tôi ý tôi muốn viết.

Anh ta cúi đầu, lãnh đạm nói: “Em muốn tôi giúp Trần Thanh
Vũ sao?”
Tôi dùng hết sức gật đầu.

Bây giờ người duy nhất có thể giúp Trần Thanh Vũ chính là Phan Huỳnh Đức, nếu Phan Huỳnh Đức chịu hợp tác với Trần Thanh Vũ, vậy sẽ không cần sợ Lê Minh Quang nữa.

“Huỳnh Bảo Nhi, em biết thù oán giữa tôi với nhà họ Trần cũng không ít hơn Lê Minh Quang mà, có điều, tôi vẫn luôn không có ý muốn báo thù.

Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không giúp nhà họ Trần.” Phan Huỳnh Đức từ chối yêu cầu của tôi ngay lập tức, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt.

Tôi cần môi, nhìn thái độ lạnh nhạt của anh ta, bỗng nhiên thấy hơi cô đơn.

Là tôi quả ngây thơ rồi, vậy mà lại quên mất từ trước đến giờ Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ cứ như là nước với lửa.

Nếu Phan Huỳnh Đức không chịu giúp tôi, vậy tôi chỉ có thể cùng đứng chung chiến tuyến với Trần Thanh Vũ, cùng đối phó với Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ.

Tôi tuyệt đối sẽ không để cho Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ tổn thương Trần Thanh Vũ.

“Em muốn đi đâu?” Phan Huỳnh Đức thấy tôi có người muốn xuống giường, anh ta lạnh mặt, nằm lấy cổ tay tôi, không cho tôi đi,
Tôi cố hết sức đẩy tay Phan Huỳnh Đức ra, nổi giận đùng đùng nhìn anh ta.

Nếu Phan Huỳnh Đức không muốn giúp đỡ, vậy thì không nên ngăn cản tôi đi giúp Trần Thanh Vũ.

“Huỳnh Bảo Nhi, em đừng ngây thơ nữa, chuyện này Trần
Thanh Vũ sẽ tự giải quyết tốt.”
Dường như Phan Huỳnh Đức không vui khi nhìn thấy tôi quan tâm Trần Thanh Vũ, đôi mất vốn đang âm u lại càng lạnh thêm vài phần.

Tôi không muốn để ý đen lời nói của Phan Huỳnh Đức, cố chấp muốn đi tìm Trần Thanh Vũ.

Phan Huỳnh Đức nằm lấy tay tôi, đè tôi năm xuống giường, anh ta không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của tôi, làm tôi thấy hơi đau,
Tôi rên rỉ một tiếng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định nhìn đỉnh đầu Phan Huỳnh Đức.

Phan Huỳnh Đức nặng nề nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, sau đó thong thả nói: “Muốn tôi giúp nhà họ Nguyễn và nhà họ Trần thì cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện.”
Điều kiện?
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, mấp máy môi không nói gì.

“Tôi muốn em rời khỏi Trần Thanh Vũ

Phan Huỳnh Đức vươn tay nắm lấy cảm tôi, lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, cả người tôi run lên.

Tôi nắm chặt lấy tấm chăn dưới thân, nhìn con ngươi phiếm màu xanh lục của Phan Huynh Đức.

“Huỳnh Báo Nhi, chỉ cần em đồng ý với tôi, sau khi giải quyết xong chuyện này, rời khỏi Trần Thanh Vũ thì tôi sẽ giúp em.”
Phan Huỳnh Đức, cảm ơn anh.

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, chậm rãi mấp máy môi.

Phan Huỳnh Đức nhìn tôi nở nụ cười, trông có hơi ngớ ngẩn, nhìn dáng vẻ si ngốc của Phan Huỳnh Đức, tôi cố hết sức đẩy Phan Huỳnh Đức ra, đứng thẳng lưng đi về phía cửa.

Mặc kệ Lê Minh Quang và Nguyễn Mỹ dùng quý kể gì, vào lúc này, tôi nhất định sẽ không rời khỏi Trần Thanh Vũ một bước.

Tôi muốn được ở cạnh Trần Thanh Vũ vĩnh viễn, cho dù đau khổ hay hạnh phúc, chỉ cần ở cạnh Trần Thanh Vũ là được.

“Huỳnh Bảo Nhi, có đáng không?”
Giọng nói đầy nặng nề của Phan Huỳnh Đức vang lên sau lưng
Nhưng tôi không còn sức để trả lời anh ta.

tôi.

Đột nhiên xuất hiện một công ty cứ liên tục tấn công tập đoàn Trần Thăng và tập đoàn Aliba, tiết lộ tất cả cơ mật của tập đoàn, khiến cho cổ phiếu rớt giả nghiêm trọng.

Tất cả nhân viên trong công ty đều vô cùng hoảng sợ, ai cũng không biết phải làm thế nào.

Cải công ty đột nhiên xuất hiện kia chính là công ty ẩn núp chờ thời của Lê Minh Quang.

Tôi đến tập đoàn Trần Thăng, nhin thấy những nhân viên ở đó dường như đều rất bận, bèn đi thẳng vào văn phòng Trần Thanh Vũ.

Nhưng thư ký nói với tôi, đã hơn một tuần nay Trần Thanh Vũ chưa từng tới công ty.

Tôi hơi khiếp sợ, nhưng đành phải rời khỏi tập đoàn Trân Thăng.

Trần Thanh Vũ định dùng cách gì đấu với Lê Minh Quang đây?
Tôi đành phải bảo người ta đưa tôi đến nhà họ Trần, nếu Trần Thanh Vũ không có ở công ty, vậy thì chỉ có thể ở nhà họ Trần.

Nhà họ Trần rất yên tĩnh, không có lấy một người giúp việc hay bảo vệ.

Những người đó cũng không biết đã đi đâu rồi.

Tôi bị sự yên tĩnh lạ thường này doa sợ, nhanh chóng đi lên lâu tim Trần Thanh Vũ.

Quả nhiên, tôi đã tìm thấy anh ở phòng đọc sách..