Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 23





Dáng vẻ kinh ngạc này của Trần Thanh Vũ khiến tôi không hề cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Dù sao trước kia tôi sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy với Trần Thanh Vũ.

Lúc trước, chỉ cần là Trần Thanh Vũ nói thì tôi sẽ nghe theo vô điều kiện.

Chỉ là bây giờ tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

“Trần Thanh Vũ, đây có phải là con người thật của tôi hay không cũng không liên quan gì đến anh cả.

Tôi nói cho anh biết, tôi và anh đã không còn quan hệ gì với nhau.

Chúng ta đã ly hôn, tốt nhất anh nên nhanh chóng rời khỏi đây, tránh cho Nguyễn Mỹ lại nghi ngờ.” Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng chứa đầy sự u ám của Trần Thanh Vũ, nói với vẻ không kiên nhẫn.

Trần Thanh Vũ nghe thấy lời nói của tôi, đột nhiên cơ thể trở nên cứng đờ.

Anh mím đôi môi không khác gì lưỡi dao kia lại, ánh mắt giống như đèn pha lê không ngừng chiếu lên người tôi.

Cơ thể tôi bất động, ánh mắt bình tĩnh mà xa cách nhìn Trần Thanh Vũ.

Ngay lúc tôi cho rằng Trần Thanh Vũ muốn nổi giận, anh lại không nói một lời nào rời khỏi phòng bệnh.

Tôi nhìn theo bóng lưng của anh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn? Có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi chăng?
Làm sao Trần Thanh Vũ lại cảm thấy cô đơn vào lúc này chứ? Sau khi ly hôn với tôi, anh và Nguyễn Mỹ sẽ vô cùng hạnh phúc mà.

Vào buổi chiều, cảnh sát đến đây tìm tôi, nói về những chuyện liên quan đến cuộc điều tra tai nạn xe cộ lần này.

Hóa ra sau khi Phạm Mỹ Kiều tỉnh lại, nói với cảnh sát là tôi lái xe đâm vào cô ta, muốn đâm chết cô ta.

Mục đích là để che giấu cho việc tôi ăn cắp bản thiết kế của cô ta.

Mà lúc tôi bị người khác phát hiện thì lại ngồi trên chiếc xe đâm Phạm Mỹ Kiều.

Vì thế tôi đã trở thành nghi phạm đầu tiên.

Tôi cố gắng giải thích, tôi và Phạm Mỹ Kiều bị đâm cùng một lúc nhưng tôi lại không thấy rõ người đâm là ai.

Tôi cũng không biết vì sao mình lại ngồi trên chiếc xe gây ra tai nạn.

Nhưng bởi vì lúc ấy gần nhà của Phạm Mỹ Kiều không có camera, thế nên không ai biết rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì.


Tôi cảm thấy hơi đau đầu.

Trước tiên bản thiết kế bị người khác vu oan là ăn cắp, bây giờ lại bị dính vào tội gây ra tai nạn, tôi thật sự không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với ai? Vì sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy.

Bởi vì chuyện này vẫn còn một vài điểm đáng ngờ, thế nên bọn họ chỉ tìm tôi hỏi vài vấn đề rồi sau đó lập tức đi khỏi.

Sau khi cảnh sát bỏ đi, mẹ và anh cả cũng đến đây.

Tôi cho rằng bọn họ tới đây để xem tôi bị thương như thế nào, nhưng không ngờ vừa vào phòng bệnh thì bọn họ đã mắng tôi xối xả.

“Huỳnh Bảo Nhi, sao mày có thể làm ra mấy chuyện như vậy? Mày khiến nhà họ Huỳnh chúng ta mất hết mặt mũi rồi.” Huỳnh Tấn nhìn tôi, nói với vẻ mặt chứa đầy sự ghét bỏ.

Tôi nắm chặt lấy chăn, lạnh nhạt nói: “Anh cả, em khiến nhà họ Huỳnh mất hết mặt mũi lúc nào?”
“Mày còn dám cãi lại nữa hả? Bây giờ cái tên Huỳnh Bảo Nhi vô cùng nổi tiếng, nào là ăn cắp, nào là đâm người? Bây giờ mày muốn làm gì nữa?” Huỳnh Tấn tức giận gầm nhẹ một tiếng với tôi.

Tôi nhìn Huỳnh Tấn, nói với vẻ lãnh đạm: “Em nói em không làm mấy chuyện này, hai người có tin không?
“Thanh Linh, con không thể làm như vậy.

Nếu con cứ như vậy thì công ty của anh con phải làm sao bây giờ? Bọn họ vừa nghe thấy tên của con thì đã không dám hợp tác với công ty của anh con nữa.” Mẹ nắm lấy tay tôi, sau đó nói.

Tôi nhìn mẹ, kìm nén sự chua xót trong lòng, bình tĩnh nhìn vào mắt bà rồi nói: “Mẹ, con là con gái của mẹ, con là loại người gì chẳng phải mẹ phải là người rõ nhất sao.”
Mẹ nhìn tôi, nắm lấy tay tôi nói: “Thanh Linh, con nhờ Thanh Vũ giúp đỡ đi.

Còn cả chuyện của em trai con nữa, con đi cầu xin Thanh Vũ, kêu đám người đó thả em trai con ra.

Hôm qua mẹ có đi thăm em trai con, nó đã gầy đi rất nhiều, đứa con đáng thương của mẹ.”
Mẹ vừa dứt lời, nước mắt lập tức rơi ào ạt.

Tôi thả tay xuống, trong lòng không khỏi nhói đau.

Bây giờ tôi xảy ra chuyện, mẹ vẫn chỉ nhớ tới Huỳnh Sang.

Vĩnh viễn đều là như vậy, thậm chí tôi cũng từng nghi ngờ rằng không biết tôi có phải con gái ruột của bà hay không?
“Con và Trần Thanh Vũ đã không còn quan hệ gì với nhau, anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp con.”
“Đứa nhỏ này, tại sao lại ngang ngược như vậy hả? Đừng quên, nhà họ Trần nợ con.

Chỉ cần con mở miệng, mẹ không tin Trần Thanh Vũ sẽ mặc kệ.

Hơn nữa, ông cụ Trần thích con nhất, chỉ cần con mở miệng, ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ.”
Mẹ đứng dậy, giống như vô cùng tức giận vì lời nói của tôi.


Nhưng bà lại nhanh chóng dịu đi.

Tôi không thích lúc nào mẹ cũng nuông chiều Huỳnh Sang và Huỳnh Tấn.

Nếu như không phải do bà nuông chiều quá mức thì làm sao Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang lại không biết trời cao
đất dày như bây giờ chứ?
Tôi chán ghét cụp mắt xuống, lãnh đạm nói: “Con hơi mệt, mẹ và anh cả về trước đi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, mày nói vậy là sao?” Dáng vẻ của Huỳnh Tấn giống như không thể nhịn được nữa, hét to một tiếng với tôi.

Trong trí nhớ tôi, người anh cả này chưa từng hòa nhã với tôi.

Không, anh ta cũng có lúc sẽ hòa nhã với tôi, đương nhiên đó là khi có việc phải cầu xin nhà họ Trần.

“Em mệt rồi.” Tôi nhắm mắt lại, không thèm quan tâm tới sự tức giận của Huỳnh Tấn.

Dường như Huỳnh Tấn muốn đánh tôi nhưng lại bị mẹ lôi đi.

Trước khi mẹ rời khỏi, còn có chút giận dữ nói: “Thanh Linh, bây giờ chỉ có nhà họ Trần mới có thể giúp đỡ chúng ta.

Con không cần phải ngu ngốc như vậy, nhất định phải nói với người của nhà họ Trần để nhà họ Trần giúp đỡ.”
Tôi sẽ không nhờ Trần Thanh Vũ giúp đỡ.

Sau khi nhìn thấy mẹ đi khỏi, tôi mới đứng dậy.

Nếu nói một cách nghiêm túc, thật ra vết thương của tôi cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là trên đùi bị trầy da, trên cánh tay cũng có một vài vết xước nhỏ.

Tôi lê tấm thân bị thương đi hỏi số phòng bệnh của Phạm Mỹ Kiều, sau đó đi tới phòng bệnh của cô ta nhưng nào ngờ lại nhìn thấy Trần Thanh Vũ đi ra từ phòng bệnh của Phạm Mỹ Kiều.

Tôi kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của Trần Thanh Vũ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác nghi ngờ.

Vì sao Trần Thanh Vũ lại xuất hiện ở đây?
Mãi cho đến lúc Trần Thanh Vũ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi mới đè nén sự nghi ngờ trong lòng rồi đi vào phòng bệnh của Phạm Mỹ Kiều.

Bên trong phòng bệnh có rất nhiều hoa tươi và trái cây, chắc là có người tới thăm cô ta.

Lúc tôi đi vào, cô ta đang cầm hộp giữ nhiệt uống canh.

Lúc nhìn thấy tôi, Phạm Mỹ Kiều giống như bị dọa sợ.


Cô ta bị thương ở trán, được bằng bó bằng băng gạc màu trắng, nhìn tôi với sắc mặt tái nhợt.

“Cô… tại sao cô lại tới đây?” Cô ta thấy tôi đi vào, vẻ mặt tràn đầy hoảng loạn.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Phạm Mỹ Kiều, vẻ mặt thờ ơ ngồi lên chiến ghế bên cạnh giường cô ta, lãnh đạm nói: “Phạm Mỹ Kiều, tại sao cô muốn vu oan cho tôi?”
Lúc hai người chúng tôi bị đâm, Phạm Mỹ Kiều vẫn trong trạng thái tỉnh táo.

Rõ ràng cô ta biết tôi muốn kéo cô ta ra, càng không có khả năng lái xe đâm vào cô ta, vì sao phải nói dối chứ?
Hay nói cách khác, có người bắt Phạm Mỹ Kiều phải nói dối như vậy.

Phạm Mỹ Kiều tức giận trợn mắt nhìn tôi, nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.

Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói hết mọi chuyện với cảnh sát rồi.

Tôi cảnh cáo cô, không được tới gần tôi.”
“Rốt cuộc là ai kêu cô hãm hại tôi?” Tôi làm lơ dáng vẻ tức giận của Phạm Mỹ Kiều, dán sát lại người cô ta một lần nữa, nói với giọng điệu sắc bén.

Phạm Mỹ Kiều hoảng loạn không muốn tôi đụng vào người nhưng tôi nắm lấy cổ tay cô ta.

Tôi dùng sức nắm chặt tay của Phạm Mỹ Kiều, nhìn cô ta với ánh mắt đe dọa, muốn nghe cô ta nói ra rốt cuộc là ai đứng sau tất cả chuyện này.

Nhưng mà đột nhiên Phạm Mỹ Kiều hét lên một tiếng vô cùng chói tai.

Cô ta điên cuồng gào rống với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô thấy tôi vẫn chưa chết nên muốn hại chết tôi đúng không? Cô trộm bản thiết kế của tôi, bây giờ còn muốn giết tôi để diệt khẩu, tại sao cô lại ác độc như vậy?”
“Phạm Mỹ Kiều, rõ ràng cô biết tôi không hề ăn cắp bản thiết kế của cô.

Vốn dĩ bản thiết kế đó chính là của tôi.”
Tôi tức giận dùng sức nắm lấy tay của Phạm Mỹ Kiều, hét lớn một tiếng.

Phạm Mỹ Kiều vẫn tiếp tục gân cổ, bác sĩ và y tá đã nhanh chóng chạy tới.

Bác sĩ và y tá nhìn thấy tư thế của tôi và Phạm Mỹ Kiều, lập tức đi tới nói: “Cô Mộ, cô định làm gì cô Ngô vậy?”
“Tôi cũng không định làm gì, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy thôi.” Tôi bị mấy vị bác sĩ và y tá lôi đi, không cách nào có thể tới gần Phạm Mỹ Kiều.

Bác sĩ xụ mặt, vô cùng nghiêm túc nói với tôi: “Cô Mộ, mời cô đi ra ngoài.

Bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi.

Nếu bệnh nhân xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không biết nên ăn nói thế nào với người nhà bệnh nhân.”
“Cô ta muốn giết tôi, vừa rồi còn định giết tôi.

Tôi muốn báo cảnh sát, tôi nhất định phải báo cảnh sát.” Phạm Mỹ Kiều đắp chăn, run bần bật hét lớn với mấy vị bác sĩ.

Tôi thấy dáng vẻ cảnh giác của mấy vị bác sĩ khi nhìn tôi, đành phải rời khỏi phòng bệnh của Phạm Mỹ Kiều.

Chắc chắc là Phạm Mỹ Kiều có chuyện gì giấu tôi, rốt cuộc là ai muốn dùng chuyện này hãm hại tôi chứ?

Một tuần sau, cảnh sát tới tìm tôi để nói chuyện một lần nữa, nói là Phạm Mỹ Kiều đã kiện tôi ra tòa.

Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

Mấy ngày nay, ngoại trừ điều trị trong bệnh viện thì tôi vẫn đang điều tra chuyện này nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi.

Thậm chí tôi cũng không biết, rốt cuộc là ai lấy bản sao thẻ căn cước của tôi tới ngân hàng làm một tấm thẻ ngân hàng.

Tuy rằng rất muốn phủ nhận việc tôi thuê Trương Sinh trộm bản thảo giúp tôi nhưng về phía tấm thẻ ngân hàng kia, riêng điểm đó tôi lại không thể nào giải thích được.

Ngoại trừ ăn cắp bản thiết kế, gây tai nạn thì bên phía cảnh sát lại bổ sung thêm một tội danh, chính là uy hiếp và đe dọa.

Trong quá trình bị thẩm vấn, cả người tôi hoàn toàn đông cứng.

Tôi không ngừng lặp đi lặp lại rằng tôi không hề xúi giục anh trai đi đe dọa Phạm Mỹ Kiều và Trương Sinh nhưng cảnh sát vẫn không tin.

Mỗi ngày tôi đều bị thẩm vấn, đến ngày thứ ba, đột nhiên cảnh sát nói với tôi một sự thật vô cùng bất hạnh.

Trương Sinh xảy ra tai nạn xe cộ, đã chết rồi.

Nhân chứng duy nhất đã chết, đồng nghĩa với việc tội danh của tôi sẽ bị chứng thực sao?
Tôi bị đưa tới phòng tạm giam.

Bên trong phòng tạm giam âm u ẩm ướt, vô hình khiến tôi cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.

Tôi ôm lấy cơ thể, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện một lần nhưng vẫn không thể tìm ra chút dấu vết nào.

Là do người đứng đằng sau quá cẩn thận sao? Khiến tôi không lần ra được một chút vết tích nào?
Tôi hít sâu một hơi, cắn môi, vô cùng đau khổ nhắm hai mắt lại.

Tôi ở trong phòng tạm giam rất nhiều ngày.

Mãi cho đến nửa tháng sau, tôi mới được thả ra.

Ở phòng tạm giam lâu như vậy, lúc đi ra, tôi không khỏi hít một ngụm không khí mới mẻ.

“Chị dâu..” Lúc tôi ra khỏi cục cảnh sát thì nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Kiên.

Tôi kinh ngạc nhìn Trần Thanh Kiên xuất hiện trước mặt mình.

Vẻ mặt của anh ấy vô cùng ôn hòa vươn tay ra, nói với tôi: “Đi thôi, em đưa chị về, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Thanh Kiên, vì sao em lại… ở đây?” Tôi không khỏi giật mình nhìn Trần Thanh Kiên, nói.

“Em là luật sư phụ trách vụ án lần này của chị.” Trần Thanh Kiên mở cửa xe, ý bảo tôi lên xe.

Tôi liếm môi, liếc nhìn Trần Thanh Kiên một cái, sau đó chui vào trong xe..