Tôi nhìn khuôn mặt vô cùng âm của người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không nói nên lời.
Phải nói như nào đây, dáng vẻ của người đàn ông này… thật sự rất giống phụ nữ.
Hơn nữa, với mái tóc nửa buộc nửa xõa càng khiến khuôn mặt vốn đã nữ tinh lại thêm ma mị.
Tay ông ta chống đôi mắt đen láy dừng trên người tôi khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc không thể giải thích được.
“Xin..
xin hỏi..
ông “Ngô Huy Khánh, người ta thường hay gọi là cậu hai Khánh.”
Ngô Huy Khánh đứng lên, nhếch môi lên nói với tôi.
“Tổng giám đốc Khánh, mục đích ngày hôm nay tôi đến đây, chắc hẳn ngài vô cùng rõ ràng đúng không?” Tôi nén nỗi sợ hãi trong lòng mình, quay sang nói với ông ta.
Ngô Huy Khánh ngồi khoanh chân trên ghế pha, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, ông ta cười nói: “Cô là con gái của Phương Thảo, thật sự rất giống với Phương Phương Thảo?
Gọi tên của mẹ thân mật như vậy, người đàn ông này… không lẽ lúc trước ông ta thích Trịnh Phương Thảo à?
Không lẽ ông ta công kích tập đoàn Aliba như thể cũng bởi vì…
“Cô đoán không sai, trước đây tôi là chồng chưa cưới của mẹ cô, bà ấy đã từng là bạn gái của tôi.”
Dường như Ngô Huy Khánh nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng lạnh hơn.
Tôi nghe Ngô Huy Khánh nói vậy thì cảm thấy toàn bộ sống lưng của mình như cứng lại.
Quan hệ của Ngô Huy Khánh và mẹ tôi trước kia, hóa ra không hề đơn giản.
“Vậy bây giờ tổng giám đốc Khánh đang vì yêu mà hận sao?”
“Cô gái nhỏ, lá gan của cô rất lớn đấy, còn dám nói chuyện với tôi như thế này?”
Ngõ Huy Khánh cưoi lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ông thân là một người đàn ông, đương nhiên cũng sẽ không tính toán với một cô gái nhỏ như tôi rồi.”
Tôi ngây ngốc nhìn Ngô Huy Khánh.
Ông ta cầm thuốc lá bên cạnh lên rồi hút.
Dáng vẻ hút thuốc của ông ta vô cùng hấp dẫn, vốn dĩ ông ta đã rất tuần tủ rồi, giờ thêm động tác này thì càng hiện ra rõ nét hơn nữa.
“Quay về nói với Nguyễn Trung Quân, tập đoàn Aliba là mạng của ông ta, tôi chắc chắn sẽ nắm được nó trong tay, nhớ nói với ông ta rằng tôi đã từ địa ngục trở lại rồi.”
Lúc tôi nhìn Ngô Huy Khánh, đột nhiên ông ta hung ác nói với tôi như vậy.
Nghe mấy lời này của Ngô Huy Khánh, tôi không khỏi cảm thấy căng cứng cả người.
Ý của Ngô Huy Khánh là muốn Nguyễn Trung Quân chết sao? “Cô có thể đi rồi.”
Ngô Huy Khánh quan sát dáng vẻ đờ người ra của tôi lúc này, sau đó dường như có phần hơi chán ghét, ông ta đứng dậy quét mắt sang nhìn tôi rồi hờ hững ra lệnh cho tôi.
Mặt tôi sầm xuống, còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng tôi chỉ đành rời khỏi tập đoàn Quang dưới ảnh mắt vô cùng xâm lược của Ngô Huy Khánh.
Người đàn ông này, chỉ nhìn sơ qua thôi cũng biết không phải người tốt.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của ông ta dường như đang vô cùng căm thù Nguyễn Trung Quân, tôi nên cẩn thận hơn đối với người đản ông này.
Buổi chiều, tập đoàn Aliba bị hacker xâm nhập vào công kích.
Trong khoảnh khắc, phần lớn các cơ mật thương nghiệp đều bị người khác tiết lộ ra bên ngoài.
Không chỉ như vậy, ngay cả mảnh đất bên hồ Thanh Sơn – nơi tôi từng tràn đầy tự tin trước đây – cũng không được chính quyền cho phép, không cách nào khởi công được.
Tiền đầu tư vào bỗng nhiên bị mất, bên phân xưởng cũng xảy ra vấn đề.
Chi một lúc thôi mà Aliba đã bị thiệt hại nặng nề, tôi cũng kiệt sức nhưng lại nghĩ không ra được biện pháp vẹn toàn.
Cuối cùng, chính là Bernice tới tìm tôi, ông ấy vô cùng tiếc nuối nói với tôi: “Tổng giám đốc Nhi, bây giờ tập đoàn Aliba đang khủng hoản..”
“Chủ tịch Bernice, xin ông hãy tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ vượt qua cuộc khủng hoảng này.”
“Tôi có thể tin tưởng cô, nhưng mà cô cũng biết đó, số tiền tôi dùng để đầu tư cho cô là từ phía công ty và ban giám đốc bên kia.
Đối với tình trạng khủng hoảng hiện tại của tập đoàn Aliba, họ đã mất lòng tin với cô nên bây giờ họ muốn đầu tư vào một công ty khác.”
Bernice vô cùng áy náy nói với tôi.
Nếu bây giờ tất cả các khoản tiền Bernice đầu tư vào bồng nhiên can sạch, tập đoàn Aliba sẽ còn tồi tệ hơn nữa.
“Bernice, xin ông hãy cho tôi ba ngày, nhất định tôi sẽ có cách để cứu vớt cuộc khủng hoảng này.”
“Tôi biết rõ tổng giám đốc Nhi là người như thế nào, đưoc rồi, tôi sẽ cho cô ba ngày, hy vọng cô sẽ không khiến cho tôi thất vọng” Bernice nể mặt Vũ Khả Hân nên cho tôi khoảng thời gian khá lớn, vì không để Bernice thất vọng nên tôi phải nhanh chóng giải quyết cuộc khủng hoảng lúc này.
Quả nhiên Ngô Huy Khánh không phải nhân vật tầm thường, chỉ qua một đêm mà tập đoàn Aliba được tôi cần thận duy trì đã trở nên lung lay sắp đổ.
Tuy nhiên cho dù như thế nào đi nữa thì tôi cũng quyết không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
“Tổng giám đốc Nhi, tổng giám đốc bộ phận tài chinh… mang theo hơn hai trăm mấy tỷ bỏ trốn, bây giờ người của chúng ta đang đuối theo ông ta.”
Bốn giờ chiều, thư ký lại đến bảo tin dữ một lần nữa.
Lúc đầu tôi còn định dùng số tiền này để mở ra con đường sống, bây giờ tất cả đều kết thúc rồi… Cả người tôi không còn sức lực ngồi trên ghế, mặt xám như tro tàn nhìn thư ký trước mặt.
Thư kỷ nhìn dáng vẻ này của tôi, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng nói: “Tổng giám đốc Nhi, hiện tại ban giám đốc đã bắt đầu tranh cãi.
Bọn họ muốn rút lui, hơn nữa một số ít cổ đông đã bán cổ phần trong tay mình cho tập đoàn Quang với giá rẻ, bây giờ tập.
đoàn Quang còn đang chỉ huy người mua cổ phiếu của tập đoàn chúng ta.
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, tập đoàn của chúng sẽ sẽ nhanh chóng bị thu mua..”
“Tôi biết rồi… cô đi ra ngoài trước đi.”
Lần này tôi thật sự không còn cách nào để chuyển bại thành thắng được nữa.
Một chiêu này của Ngô Huy Khánh thật sự quá độc ác, ông ta đều cát hết đường sống của tôi, hoàn toàn không chừa một chút cơ hội sống sót nào.
Tôi đau khổ ôm lấy đầu mình.
Trần Thanh Vũ gọi điện cho tôi hỏi tình huống hiện tại của tập đoàn Aliba, vì để không ảnh hưởng đến việc điều trị của anh nên tôi phải che giấu một phần.
Nhưng dường như Trần Thanh Vũ đã biết hết mọi chuyện, anh nói với tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, trong tay anh còn có một ít cổ phần của công ty, anh sẽ bảo Trần Danh đưa cho em.”
Tôi kinh ngạc cầm điện thoại, không thể tin được vào những lời Trần Thanh Vũ đang nói ở đầu dây bên kia.
Trần Thanh Vũ vẫn luôn một mình đối choi với con nghiện, đã rất lâu rồi anh không tham dự vào những cuộc tranh đấu thương mại như thế này.
“Vi đề phòng bất trắc, lo lắng sau này em kinh doanh sẽ xảy ra chuyện khủng hoảng như thể này nên trước đây anh đã báo Trần Danh mua một ít cổ phần của công ty.”
Lời của Trần Thanh Vũ khiển cho lòng tôi không khỏi cảm động không thôi.
Trần Thanh Vũ nghĩ xa, thật sự còn xa hơn so với tôi rất nhiều.
Tôi nhận được một ít cổ phần trong tay Trần Thanh Vũ nhưng mà vẫn chưa đủ để có thể chống lại Ngõ Huy Khánh.
Trong lúc tôi đang đau đầu thì cửa phòng làm việc lại bị người khác đẩy ra.
Tôi còn vô cùng phiên não, bây giờ cũng không muốn gặp người nào nên nhịn không được cau mày nói với người vừa tới: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Bất kỳ người nào cũng đừng đến quầy rầy tôi.”
“Huỳnh Bảo Nhi, chỉ mới có một chút khó khăn như vậy thôi mà đã buông tay chịu trận rồi sao?” Giọng nói lạnh như bằng vang lên trong phòng làm việc của tôi.
Tôi ngang đầu nhìn lên thi thấy Huỳnh Đức đang đứng trước mặt mình.
“Anh… tại sao anh lại?” Trong nháy mắt khi nhìn thấy anh ta, tôi ngạc nhiên đến mức một câu cũng không nói được.
Không phải Phan Huỳnh Đức đã rời khỏi thành phố này rồi sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trong lòng làm việc của tôi vậy? “Tôi nghe nói công ty của em đang bị Ngô Huy Khánh công kích, muốn sang đây xem thử một chút”
Phan Huỳnh Đức nhàn nhạt nhìn tôi, đôi mày lạnh lùng của anh ta nay lại càng sắc bén hơn.
“Bây giờ anh đã thấy rồi đấy.” Tôi cười khổ nhìn Phan Huỳnh Đức rồi nói.
Bây giờ tập đoàn Aliba là một mớ hỗn độn, cho dù tôi có được cổ phần trong tay Trần Thanh Vũ thì cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Đối đầu với Ngô Huy Khánh, tôi vẫn còn quá non kém.
“Tôi có thể giúp em.”
Phan Huỳnh Đức lịch thiệp ngồi trên sô pha cách tôi không xa, bàn tay anh ta chống lên cầm rồi chậm rãi nói với tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt giống hệt Trần Thanh Vũ của anh ta, rũ mắt xuống nói: “Anh có điều kiện gì?”
“Nếu như tôi nói tôi muốn em ly hôn với Trần Thanh Vũ và gả cho tôi thì em thấy sao?”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi nói với vẻ sâu xa.
Nghe vậy, tôi lập tức lắc đầu.
“Phan Huỳnh Đức, anh biết rất rõ..”
“Huỳnh Bảo Nhi, em vẫn luôn như vậy, một chút cũng không thay đổi.”
Phan Huỳnh Đức cười chế giễu một cái, sau khi lạnh lùng cười xong thì lấy ra một văn kiện đưa cho tôi.
“Số tiền này không phải tôi cho em, đây là kế hoạch hợp tác của tôi với tập đoàn Aliba, tôi hy vọng em sẽ không làm tôi thất vọng.”
“Phan Huỳnh Đức…” Tôi nhìn văn kiện trên bàn, cảm động nói.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi vẫn sẽ chờ em” Sau khi Phan Huỳnh Đức nói xong thì lập tức đứng lên rời khỏi phòng làm việc của tôi.
Sau năm phút, tiền vốn của Phan Huỳnh Đức chuyển vào tài khoản của tập đoàn tôi, vết nứt tài chính vốn đã gãy nay lại được khôi phục lại lần nữa.
Tôi cho người thông báo tin xuống các bộ phận giám đốc, lúc này đám cổ đông nhao nhao mới yên tĩnh lại, vi thế công ty cũng ổn định lại đôi chút.
Nếu Ngô Huy Khánh đã công kích như thế, vậy bây giờ chính là lúc tôi phản kich.
Tôi cho người chuẩn bị tất cả thông tin, bao gồm cả việc Ngô Huy Khánh mua lại cổ phần của công ty tôi, bằng chứng về việc kêu người bỏ trốn rồi ôm theo số tiền của công ty và gửi tất cả chúng lên.
Nhưng mà dường như mấy tư liệu này đối với Ngô Huy Khánh mà nói vẫn không có chút ảnh hưởng gì.
Ngô Huy Khánh cũng không để ý tới, tôi cũng chỉ có thể đợi và chuẩn bị cảnh giác từng chút một.
“Dạo này mệt chết đi được.” Tôi đấu với Ngô Huy Khánh, giãng co một tuần vô cùng sôi sục.
Mỗi ngày tôi đều làm việc bận rộn cho đến nửa đêm mới quay về.
Trần Thanh Vũ thấy tôi như vậy thì rất tức giận, anh không cho phép tôi hành hạ thân thể của mình như vậy.
Khi tỉnh táo, anh sẽ cho tôi nhiều ý kiến xác đáng, thậm chí còn hướng dẫn tôi phải làm gì.
“Mệt quá” Tôi vùi minh vào lòng Trần Thanh Vũ, dùng sức Cọ cọ vào người anh.
Hôm nay tôi về còn trễ hơn trước nhưng Trần Thanh Vũ vẫn chưa ngủ, anh cứ luôn chờ tôi trở về, “Huỳnh Bảo Nhi, chuyện của công ty cử giao cho anh.
Mấy ngày này, em nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trần Thanh Vũ vuốt mắt tôi rồi nhíu mày ra lệnh cho tôi.
Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, tôi lập tức lắc đầu: “Sao có thể được? Bây giờ thân thể anh vẫn chưa ổn định, bác sĩ cũng nói anh cần phải nghi ngơi nhiều hơn, chuyện của công ty em sẽ xử lý tốt.”
“Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ thấy tôi cố chấp như vậy thì dường như hơi tức giận.
“Trần Thanh Vũ, em không muốn làm một phụ nữ chỉ biết đứng ở phía sau.”
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, sờ lên mặt anh rồi nói.
Trần Thanh Vũ nghe thấy tôi nói thế, không thể làm gì khác hơn là hôn lên khóe môi tôi: “Được, anh ủng hộ em nhưng mà em không được làm việc đến mức mệt mỏi như vậy.
Còn nữa, không cho phép em đi cùng với Phan Huỳnh Đức” Phan Huỳnh Đức đầu tư vào công ty tôi một số tiền lớn như vậy, đương nhiên mỗi ngày đều phải bàn bạc công việc.
Hóa ra,
Trần Thanh Vũ đang ghen sao? Tôi che miệng nhin vẻ mặt ghen tuông của Trần Thanh Vũ, tiến đến hôn vào chóp mũi của anh.
“Vậy anh Vũ phải nhanh chóng khỏe lại, như vậy mới có thể mỗi ngày trông chừng em được đúng không?”
“Còn nói anh là yêu tinh quyền rũ người khác, theo anh thấy yêu tinh chính là Huỳnh Bảo Nhi em mới đúng.
Anh cảnh cáo em, không được đến quá gần Phan Huỳnh Đức, em có nghe không?”
“Biết rồi, anh Vũ ngang ngược.”
Tôi thì thầm nói với anh rồi sau đó ngáp một cái, lập tức vùi vào trong lòng của Trần Thanh Vũ, lầu bầu nói: “Bây giờ em rất buồn ngủ, đừng làm phiền em, em muốn đi ngủ”
“Um.”
Trần Thanh Vũ không ầm ĩ với tôi nữa, anh chỉ ôm tôi ngủ..