Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 250





Tôi thấy anh ta thu súng về rồi mới nổ máy xe.

“Dựa theo lời nói của tôi mà chạy.” Anh ta híp nửa mắt lại ra lệnh cho tôi.

“Được.”
Tôi nằm chặt tay lái, lãnh đạm nói.

Anh ta bảo tôi chạy vòng quanh toàn bộ thành phố, sau đó tiến vào nơi không có tín hiệu.

Chỗ này cách thành phố rất xa, không có một bóng người.

Nói trắng ra thi đây chính là một nơi mà kể cả vệ tinh cũng không theo dõi được.

Tôi nhìn mảnh đất hoang nằm bốn phía, không thấy được gì nữa bèn mở miệng nói: “Anh bảo tôi lái xe đến tận đây là muốn làm gì? Không phải nói rằng Ngô Huy Khánh muốn gặp tôi sao?”
“Tổng giám đốc Nhi đừng gấp, cô cứ làm theo lời tôi nói là được rồi, tiếp tục đi về phía trước đi.”
Người đàn ông chậm rãi nói với tôi.

Được thôi, dưới tình huống này tôi cũng chỉ có thể nhịn xuống bực tức trong lòng mà nghe theo anh ta.

Tôi vẫn luôn làm theo lời nói của người đàn ông đó lái xe về phía trước, mãi khi đến chỗ vách đá thì anh ta mới bảo tôi dừng xe lại.

Tôi vội vàng đạp thắng xe, dừng ngay phía trên mặt đá.

“Xuống xe.” Anh ta bảo tôi xuống xe.

Tôi cởi thắt an toàn ra, sau khi anh ta xuống xe thì tôi bình tĩnh cầm lấy điện thoại trong tay.

Sau khi tôi xuống xe, muốn ném điện thoại xuống đất để lưu lại dầu hiệu, nào ngờ vô tình anh ta lại phát hiện chuyện tôi muốn làm, khom người nhặt di động của tôi lên.

Ngay trước mặt tôi, anh ta dùng súng lục bắn nát điện thoại di động rồi nói với vẻ mặt vô cùng tàn khốc: “Xem ra tổng giám đốc Nhi cũng là một người phụ nữ rất thông minh nhỉ?”
Lúc anh ta nói những lời này, tôi có thể cảm giác được một hơi thở lạnh như băng đang dần phả vào người tôi.

Tôi bị hơi thở đó làm cho khiếp kinh, cả người đều căng cứng.

Vừa lúc đó, phía dưới vách đá xuất hiện một sợi dây, ba bốn người đàn ông mặc áo đen nhảy lên.


Sau khi anh ta ra lệnh cho những người đó thì bọn họ nắm bắt lấy tôi rồi đi về phía vách đá.

Ngay sau đó tôi lập tức biết được phía dưới vách đá này thể mà lại có một ngôi nhà
Ngô Huy Khánh thật sự khiến cho người khác phải kinh ngạc, vậy mà ông ta lại ở đây xây dựng một căn biệt thự.

Khó trách cảnh sát và ông ngoại cũng không tìm thấy tung tích của ông ta.

Không ngờ Ngô Huy Khánh lại là một người vô cùng có đầu óc, ẩn núp ở đây thì ai mà biết được chứ? Hơn nữa ở đây không có tín hiệu nên không cách nào theo dõi được.

Khi chúng tôi đã rơi vào căn biệt thự trước mắt thì có một “Bịt mắt lại, đưa cô ta đi gặp ông Khánh.” người đàn ông đi ra cầm theo mảnh vải đen giao cho người đàn ông đang bắt giữ tôi và nói.

Người đàn ông giữ tôi gật đầu một cái rồi che kín ánh mắt tôi lại.

Ánh mắt bị che khuất nên tôi cũng không biết bọn họ muốn đưa tôi đi đâu.

Tôi cắn môi đi theo bọn họ vòng tới vòng lui, mãi đến khi nghe thấy âm thanh đáng sợ của Ngô Huy Khánh phía sau lưng thì mới không nhịn được mà run lên.

“Thảo mảnh vải bịt mắt cô ta ra đi.”
Sau khi cởi miếng vải ra, tôi lập tức nhìn thấy Ngô Huy Khánh cách đó không xa.

Cả người ông ta mặc một bộ quần áo màu đen, giống như đang hòa mình vào trong bóng tối vậy, vô hình khiến cho người khác phải run rẩy lo sợ.

“Ngô Huy Khánh, ông bắt tôi đến đây là muốn làm gì?” Tôi nhíu mày hỏi ông ta.

“Không phải cô muốn nhìn thấy mẹ cô sao? Tôi đưa cô đến đây chính là để cô có cơ hội được gặp mẹ cô đấy.” Ngô Huy
Khánh sờ cằm, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái nói với tôi.

Ngô Huy Khánh mà lại có lòng tốt như vậy, đưa tôi đi gặp mẹ tôi sao?
Tôi không lên tiếng, bây giờ tôi vô cùng muốn nhìn thấy mẹ, muốn chắc chắn rằng mẹ đang bình an.

Ngô Huy Khánh bảo người đưa tôi đến phòng Trịnh Phương
Thảo, vào lúc tôi đi vào thì nhìn thấy bên trong là một căn phòng thật to giống như phòng được làm bằng thủy tinh vậy, mà người nằm trên giường kia chính là mẹ tôi.

Hứa
Giờ phút này, Trịnh Phương Thảo đang mặc một bộ đồ công chúa quý tộc giống như thời xưa, toàn thân đều là màu trắng như tuyết, mái tóc dài xõa xuống khiến bà càng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.


Tôi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo như vậy thì không khỏi ngẩn người, không biết từ khi nào Ngô Huy Khánh đã đến bên cạnh tôi, giọng nói điển cuồng của ông ta vang lên: “Cô cũng cảm thấy dáng vẻ này của Phương Thảo rất đẹp đúng không?”
Đột nhiên một âm thanh phiên muộn xen lẫn nguy hiểm vang lên, dáng vẻ này của Ngô Huy Khánh quả thật khiến cho người khác phải sợ hãi.

Sau khi biết được tính cố chấp của Ngô Huy Khánh thì tôi phải càng phải vô cùng cẩn thận đối với người đàn ông này.

Tôi dùng sức siết chặt quả đầm trong tay, đè xuống sự run rẩy trong lòng rồi châm chọc ông ta: “Ngô Huy Khánh, cho dù có đẹp hơn nữa thì sao chứ, mẹ vẫn là của bố tôi thoi”
Có thể Trịnh Phương Thảo từng yêu Ngô Huy Khánh nhưng đáng tiec, ông ấy đã không biết quý trọng.

“Im miệng cho tôi, người đàn ông Nguyễn Trung Quân kia dựa vào đầu mà có được Phương Thảo chứ? Ông ta không xứng.” “Ông ấy không xứng thì ông xứng sao? Ông đã làm những chuyện gì với mẹ tôi, có lẽ không cần tôi nói ra đúng không?
Bây giờ ông lập tức thả mẹ tôi ra ngay đi.”
Âm thanh điên cuồng của Ngô Huy Khánh khiến cho tôi không vui, không nhịn được bèn giêu cợt ông ta.

Ngô Huy Khánh nheo mắt lại, cả người đều chìm trong hơi thở tức giận đi về phía tôi.

Tôi đứng thẳng người nhìn ông ta, tuy nhiên sau lưng lại vô cùng run sợ.

Ông ta đưa tay ra bóp lấy cổ tôi, sức lực của ông ta rất lớn.

“Nhóc con, tốt nhất cô đừng chọc giận tôi, bằng không tôi sẽ giết chết cô đấy”
Lời nói của Ngô Huy Khánh khiến cho tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Ánh mắt nóng bỏng điên cuồng kia của ông ta giống như đang cảnh cáo tôi rằng ông ta thật sự có thể làm ra loại chuyện đó.

Vì có thể thành công đưa được Trịnh Phương Thảo rời khỏi chỗ này của Ngô Huy Khánh, tôi nhất định phải nhẫn nại, tuyệt đối không thể chọc giận ông ta được.

Ngô Huy Khánh mạnh tay đẩy tôi ra, dường như hơi chán ghét vuốt thắng nếp áo đã bị nhăn của mình rồi lạnh nhạt giễu cợt nói: “Cô nên vui mừng vì trong người cô mang một nửa dòng máu của Phương Thảo, nếu không tôi đã không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy đâu.” “Tai nạn xe kia là do ông chủ mưu.”
Tôi nằm chặt quả đấm trong tay, nhìn vào ánh mắt lạnh như bằng của Ngô Huy Khánh rồi lạnh lùng nói.

Ông ta vẫn ung dung nhìn tôi, lười biếng nói: “Không sai, chính là tôi chủ mưu đẩy.

Vốn dĩ tôi dự định sẽ để Trịnh Phương Thảo ở cạnh tôi, nhưng mà bà ấy thật sự rất cố chấp, nói rằng nếu như rời xa Nguyễn Trung Quân thi sẽ tình nguyện chịu chết.

Đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho bà ấy”

“Ông điện rồi.” Tôi cắn răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Ngô Huy Khánh rồi phun ra ba chữ.

“Huỳnh Bảo Nhi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn một chút, bằng không tôi sẽ càng làm ra những chuyện điên cuồng hơn đây.

Mấy ngày nay, cô cứ cùng với Phương Thảo và Bánh Gạo ở lại chỗ này đi.

Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là bố của cô đấy có biết chưa?”
Cái tên khốn kiếp này… bố gì chứ? Ông ấy thích làm bố người khác như thế sao?
Người đàn ông này có phải bị bệnh rồi không?
Sau khi Ngô Huy Khánh bỏ lại những lời này thì rời khỏi.

Bị ông ta giam trong căn phòng này, tôi đi tới mép giường của mẹ muốn đánh thức bà dậy nhưng mà mẹ vẫn luôn nhằm chặt hai mắt lại giống như đã chết vậy.

Thấy vậy, ngón tay tôi không khỏi run lên, tôi đưa tay đặt bên dưới cánh mũi của mẹ thì cảm nhận được một hơi thở yếu ớt, sau đó tôi đưa tai dán vào vị trí ngay ngực mẹ, yên tĩnh nghe tiếng tim bà đập.

Hứa
Sau khi biết mẹ vẫn còn sống, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chắc chăn Ngô Huy Khánh đã dùng phương pháp gì đó chích vào người mẹ để bà chỉ có thể nằm ngủ suốt.

Tên điên này thật biến thái mà.

Tôi nhìn xung quanh, phát hiện gian phòng này rất đẹp.

Xem ra Ngô Huy Khánh muốn sắp xếp những thứ này chắc cũng đã tổn không ít thời gian.

“Cót két.” Đang lúc tôi nằm trên ghế sa lon để suy nghĩ phải rời khỏi đây như thế nào thì cánh cửa đang đóng chặt lại bị mở ra một lần nữa.

Me “Me.”
Tôi vừa mới quay đầu lại thì nghe thấy âm thanh non nớt của Bánh Gạo, sau đó nhìn thấy một bóng người chạy về phía tôi, tôi tay ra ôm lấy thằng bé vào lòng.

“Bánh Gạo, con không bị thương “Không ạ, Bánh Gạo được ăn rất nhiều đồ, ông nội mời con ăn “Ông nội chứ?” Tôi sầm mặt lại rồi im lặng nhìn Bánh
Gạo.

bé nháy mắt một cái, bẻ đầu ngón tay nói: ấy nói ông mới là ông nội của Bánh Gạo, bảo con phải kêu ông ấy bằng ông nội.”
Người đàn ông này… thật si mà..

Gạo, con nghe lời mẹ nói, người đó không phải là ông nội của con ông ta là một người xấu Tôi sờ đầu Bánh Gạo rồi nói.

Bây giờ Bánh Gạo còn nhỏ, có lẽ nghe không hiểu điều tôi nói.


Bất đắc dĩ tôi đành phải ôm lấy thằng bé rồi nhìn ra ngoài cửa
Bây giờ tôi bị người của Ngô Huy Khánh dẫn đến đây, cũng không biết bên ngoài có xảy ra chuyện gì hay không.

Trần Thanh Vũ có biết bây giờ tôi đang ở đây không?
Không biết bọn người Trịnh Quang Hải có biết tôi đang ở chỗ này không.

Người đàn ông tên Ngô Huy Khánh này quả thật quá điên rồ, thế mà ông ta lại muốn kết hôn với Trịnh Phương Thảo.

“Cô Bảo Nhi, mời theo tôi đến nhà ăn dùng cơm” Vào buổi tối, tôi và Bánh Gạo đang chăm sóc Trịnh Phương Thảo thì đã đến thời gian ăn tối.

Một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu giống như quán gia xuất hiện trước mặt tôi rồi nói.

Tôi nhìn người đàn ông kia, trong bụng cũng đã réo ầm lên.

Bây giờ việc cần thiết trước mắt là lấp đầy bụng trước đã rồi mới từ từ suy tính xem làm sao để thoát khỏi chỗ này.

Tôi ôm Bánh Gạo theo sau lưng quản gia tới phòng ăn, sau khi nhìn thấy Ngô Huy Khánh đã vào vị trí chủ nhà thì dạ dày tôi không khỏi co từng cơn.

Tôi thật sự không muốn ngồi ăn cơm chung với ông ta một chút nào.

xuống Ngô Huy Khánh để ly rượu trong tay xuống rồi dùng một giọng ra lệnh nói với tôi.

Tôi nhíu mày, ngồi tại chỗ lạnh nhạt nói: “Ngô Huy Khánh, ông lý trí một chút đi, hãy thả chúng tôi ra.

Có lẽ ông cũng biết ông ngoại tôi đã về rồi.” “Vậy thì sao?” Dường như Ngô Huy Khánh đã biết chuyện Trịnh Minh Khang trở về, đáy mắt ông ta không hề có một tia sợ hãi.

“Năm đó cũng chính bởi vì ông ta không chịu Trịnh Phương Thảo cho tôi, bằng không thì làm sao bà ấy có thể bỏ trốn với Nguyễn Trung Quân được chứ.

Trịnh Phương Thảo là của tôi, biết không?” mắt lạnh lẽo của Ngô Huy Khánh nhìn chăm chăm vào tôi, con ngươi đen láy của ông ta lên tia
Dáng vẻ này của Ngô Huy Khánh vô cùng kinh khủng, chỉ nhìn một lúc thôi thì tôi cũng đã cảm thấy cả người đều căng thẳng.

Tôi cau mày rũ mắt xuống, vừa muốn nói gì đó thì Ngô Huy Khánh đã vỗ tay một rồi nhìn tôi nói với vẻ sâu xa: “Tôi còn có một quà tặng cho cô đấy.”
Quà?
Tôi dùng sức ôm chặt Bánh Gạo vào trong ngực, cảnh giác nhìn Ngô Huy Khánh.

Vừa lúc đó, một loạt tiếng bước chân nhịp vang lên bên ngoài phòng ăn, sau đó tôi lập tức nhìn thấy mấy người vệ sĩ dẫn theo một người phụ nữ tiến vào.

Sau khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia, sắc mặt tôi không khỏi hiện lên vẻ lạnh lẽo.

“Nguyễn Mỹ?”.