“Do mẹ bất hiếu nên mới khiến ông ngoại con lo lắng như thể.
Bảo Nhi, con nghe mẹ nói, nhà họ Trịnh rất to lớn, nếu… một ngày nào đó, ông ngoại muốn dẫn con về nơi này, con nhất định phải cẩn thận một chút, biết chưa?”
Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo với vẻ khó hiểu: “Mẹ, sao tự dưng mẹ lại nói thế?” Dáng vẻ này của Trịnh Phương Thảo giống như đang sinh ly tử biệt với tôi vậy.
Trịnh Phương Thảo ôm tôi, nức nở nói: “Mẹ chi không muốn con chịu bất cứ tổn thương gì.
Mẹ đợi hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng tìm được con, nhưng trước đó mẹ không hề biết con đang sống như thế nào, trong lòng mẹ vẫn luôn áy náy.”
Tôi biết thật ra bố mẹ đều rất áy náy với tôi, bọn họ cho rằng mình đã khiến tôi chịu ấm ức, nhưng tôi không hề cảm thấy vậy.
Nếu không có những trải nghiệm đó, sao tôi có thể ngày càng kiên cường được chứ? Chẳng những tôi không oán hận mà còn cảm kích những trải nghiệm tan nát cõi lòng kia.
“Mẹ, con còn sống là tốt rồi.”
Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, vươn tay lau nước mắt cho bà.
Nghe thấy thế, Trịnh Phương Thảo càng khóc dữ dội hơn.
“Bảo Nhi, mẹ sẽ bảo vệ con và Bánh Gạo, nhất định là vậy.” “Con cũng sẽ bảo vệ mọi người.”
Trần Thanh Vũ, anh phải mau chóng tìm thấy bọn em đấy, biết không? Em tin anh, chắc chắn anh sẽ làm được.
“Phương Thảo, rốt cuộc em cũng chịu cười với tôi rồi.” Tôi trốn trong tủ quần áo, nhìn mẹ uống rượu với Ngô Huy
Khánh, Ngô Huy Khánh uống đến mức mặt đỏ tía tai, nét mặt vốn mềm mại càng trở nên quyến rũ.
Khó trách Ngô Huy Khánh lại phóng đãng và trăng hoa như thế, với khuôn mặt này, ông ta hoàn toàn có thể kéo những người phụ nữ kia lên giường.
Tôi nhìn bàn tay không ngừng di chuyển trên người mẹ Trịnh Phương Thảo của Ngô Huy Khánh, vô cùng tức giận.
Tên khốn kiếp đó dám lợi dụng cơ hội này để sàm sỡ mẹ.
“Ngô Huy Khánh, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Mẹ cong môi, hôn lên môi Ngô Huy Khánh một cái.
Mặc dù mẹ Trịnh Phương Thảo đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì bà chăm sóc rất tốt nên làn da vẫn nhẵn mịn đàn hồi, không nhìn ra tuổi tác.
Nụ cười mê người này lập tức quyến rũ được Ngô Huy Khánh.
Mắt Ngô Huy Khánh hơi đỏ lên, ông ta đè mę lên bàn, luồn tay vào quần áo bà.
“Phương Thảo, tôi chỉ yêu mình em, những người phụ nữ kia đều là thứ để tôi giải tỏa, em tin tôi được không?”
Me…
Thấy Ngô Huy Khánh làm chuyện quá đáng như vậy với mẹ, tôi tức giận đến mức muốn chui ra khỏi tủ quần áo, Nhưng mẹ Trịnh Phương Thảo lại liếc tôi, tôi biết, bà đang bảo tôi không được hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi nhận được ánh mắt của mẹ, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, siết chặt nắm đấm, im lặng nhìn hành động tiếp theo của bà “Ông thật sự yêu tôi à?” Trịnh Phương Thảo để mặc cho Ngô Huy Khánh cởi quần áo của mình, hơi thở như hương lan phá vào mặt ông ta.
“Tôi yêu em chứ.
Phương Thảo, tôi vẫn muốn quay về bên em, tôi đã cố gắng hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng đứng dậy rồi.
Phương Thảo, tôi rất nhớ em, chẳng phải trước đây chúng ta rất ngọt ngào sao? Em quên rồi à?”
Nu hôn của Ngô Huy Khánh đáp xuống người mẹ, bà quay đầu với vẻ hơi chán ghét, để mặc ông ta hôn lên cơ thể mình.
Tôi thấy bầu không khí trở nên khác thường, lo lắng đến mức tim sắp vọt lên tận họng.
Đúng lúc này, mẹ xoay người, đè Ngô Huy Khánh ra.
Hành động táo bạo bất ngờ của bà khiến tôi tròn mắt.
Không ngờ Trịnh Phương Thảo cũng có hành động táo bạo và nhiệt tình như vậy? Bây giờ Ngô Huy Khánh hoàn toàn bị bà kiểm soát.
“Vậy ông có đồng ý bảo vệ sĩ bên ngoài biệt thự rút đi không?” Trịnh Phương Thảo ôm eo Ngô Huy Khánh, hỏi.
Hứa
Mặc dù Ngô Huy Khánh đã say khướt nhưng vẫn còn lý trí.
Ông ta hơi mở to mắt rồi nheo lại, nhìn chằm chằm vào mẹ, trong đôi mắt đỏ ngầu chứa đựng một ngọn lửa: “Tại sao?” “Chẳng phải ông yêu tôi sao? Tôi muốn ra ngoài ngắm cảnh, phong cảnh ở đây rất đẹp, ai mà không thích chứ.” Trịnh
Phương Thảo làm nũng với Ngô Huy Khánh.
Tôi vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm vào động tác của Ngô Huy Khánh.
Một khi ông ta làm điều gì tổn thương đến mẹ, chắc chắn tôi sẽ không nương tay.
Ngô Huy Khánh nằm cắm mẹ Trịnh Phương Thảo, ánh mắt lạnh lùng: “Được.” Không ngờ Ngô Huy Khánh lại dễ dàng đồng ý yêu cầu của mẹ như thế? Tôi nhìn chằm chằm vào Ngô Huy Khánh với vẻ khó tin, chỉ sợ ông ta giở trò quỷ quái gì.
Nhưng Ngô Huy Khánh lại cầm điện thoại lên, nói chuyện với đội trưởng đội vệ sĩ rồi dập máy.
“Phương Thảo, tôi muốn em.”
Sau khi dặn dò xong, Ngô Huy Khánh ôm lấy Trịnh Phương Thảo rồi bước đến ghế sô pha.
Trông thấy thế, tôi muốn ra ngoài, nhưng mẹ Trịnh Phương Thảo lại lắc đầu với tôi.
Tôi hơi sốt ruột, lo bà sẽ bị Ngô Huy Khánh làm nhục.
Nhưng tình hình lại nằm ngoài dự đoán của tôi.
Ngô Huy Khánh đặt mẹ lên ghế sô pha, khi cơ thể cường tráng kia sắp đè lên người bà, me bồng gia tay rồi bổ xuống, khiến ông ta ngất đi.
Động tác gọn gàng và mau lẹ của mẹ Trịnh Phương Thảo khiến tôi kinh ngạc không ngớt.
Tôi ra khỏi tủ, mẹ chỉnh lại quần áo một chút rồi nói với tôi: “Đi thôi.” “Mẹ, mẹ lợi hại quá.” Không ngờ thân thủ của mẹ lại tốt như vậy, xem ra trước đây tôi đã coi thường bà rồi.
Mẹ cong môi, xoa đầu tôi: “Khi còn bé, mẹ bị ông ngoại con đưa vào trong quân đội để huấn luyện, mặc dù không thể sánh bằng những người lính ở đó nhưng vẫn có chút thực lực, hơn nữa Ngô Huy Khánh đã uống say, ý loạn tình mê nên mẹ mới có thể thành công.”
Tôi nhìn dấu hôn trên cổ mẹ, nghĩ đến dáng vẻ ôm bà hôn sâu vừa rồi của Ngô Huy Khánh, tôi không khỏi đỏ mặt.
“Chúng ta tìm Bánh Gạo trước, sau đó rời khỏi đây.
Trong lúc tôi ngẩn người, mẹ nằm tay tôi rồi kéo tôi đi.
Chúng tôi đến phòng Bánh Gạo.
Tôi định bể nó theo thói quen, nhưng khi nhìn thấy tôi tới gần, cơ thể nhỏ bé của Bánh Gạo không khói co rúm, có vẻ thằng bé không muốn đến gần tôi.
Nhìn thấy Bánh Gạo như thế, tôi cười khổ, không tiếp tục đến gần nữa.
Quả nhiên Bánh Gạo vẫn không thích tôi đến gần.
Trịnh Phương Thảo bế Bánh Gạo, nói với tôi: “Mau đi thôi.” Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, rời khỏi đây với mẹ.
Vì có mệnh lệnh của Ngô Huy Khánh, tôi và mẹ không bị ai ngăn cản khi đi ra ngoài, vệ sĩ bên ngoài cũng rút hết.
Trịnh Phương Thảo nắm tay tôi chạy về phía trước, nơi này là đáy thung lũng, Ngô Huy Khánh có bản lĩnh xây biệt thự ở đây, chắc chăn ông ta đã tốn rất nhiều tâm huyết.
Con đường đi lên chính là cầu thang bên kia, chỉ cần leo lên là có thể rời khỏi đây rồi.
“Để con bế Bánh Gao, chúng ta cùng leo lên.
Tôi vươn tay, muốn bể Bánh Gạo, nhưng nó lại không muốn chạm vào tôi, ôm cổ Trịnh Phương Thảo rồi quay đi chỗ khác.
Khi thấy dáng vẻ này của Bánh Gạo, tôi bỗng có cảm giác khó chịu ở ngực trái.
“Mẹ bể Bánh Gạo cho, đi thôi.” Thấy thế, Trịnh Phương Thảo bèn nói với tôi.
Tôi chi có thể nghe theo mẹ Trịnh Phương Thảo.
Khi chúng tôi đang leo lên thang để rời khỏi nơi quỷ quái này, vừa đến bậc thứ ba, một đám đàn ông mặc áo đen đã bao vây tôi và mẹ lại.
“Phương Thảo, em ngây thơ quả.
Hứa
Ngô Huy Khánh mặc áo đen, bước ra khỏi đám người.
Khuôn mặt ông ta vốn lạnh lẽo và trăng hoa, vào giờ phút này lại càng trở nên quỷ quyệt và âm u.
Tôi cau mày nhìn Ngô Huy Khánh, không khỏi siết chặt tay.
Ngô Huy Khánh cố ý uống say sao? Chẳng lẽ ông ta biết tôi và mẹ định làm gì?
“Các gian phòng ở đây đều được lắp máy nghe trộm, em tưởng tôi không biết em và Huỳnh Bảo Nhi định làm gì sao?”
Ngô Huy Khánh như biết được suy nghĩ trong lòng tôi, lạnh lùng hếch cắm, nói với tôi và mẹ Trịnh Phương Thảo.
“Ngô Huy Khánh, ông thả Bảo Nhi và Bánh Gạo đi.”
“Mẹ!” Tôi nhìn mẹ đang chân trước mặt mình, sốt ruột kêu “Bảo Nhi, con cứ dẫn Bánh Gạo đi trước đã, mẹ không sao lên.
đâu.”
Trịnh Phương Thảo quay đầu nhìn tôi, trong mắt chứa đựng ý tứ sâu xa.
Tôi hiểu ý của mẹ.
Ngô Huy Khánh có tình cảm với bà, cũng muốn có được bà, nên tạm thời ông ta sẽ không làm gì mẹ Trịnh Phương Thảo, nhưng tôi và Bánh Gạo thì khác.
Rất có thể Ngô Huy Khánh sẽ ra tay với chúng tôi khi ông ta phát rồ.
“Em tưởng tôi sẽ để Huỳnh Bảo Nhi và đứa bé rời đi sao?” Ngô Huy Khánh ra lệnh một tiếng, những vệ sĩ áo đen kia giơ súng, nhắm vào tôi và Bánh Gạo.
“Ngô Huy Khánh, đừng làm hại bảo Nhi.”
Trịnh Phương Thảo hoảng sợ nhìn những khẩu súng kia, dang tay chan trước mặt tôi.
“Phương Thảo, bây giờ em định đối đầu với tôi vì Huỳnh Bảo Nhi à?” Ngô Huy Khánh tối sầm mặt, trong đôi mắt lạnh lẽo và đáng sợ xuất hiện chút khí lạnh.
Tôi nhìn dáng vẻ của Ngô Huy Khánh, không nhịn được vươn tay, kéo mẹ ra phía sau mình.
“Ngô Huy Khánh, ông làm như vậy không có ý nghĩa gì cả, tôi yêu Nguyễn Trung Quân chứ không yêu ông Trịnh Phương Thảo nằm tay tôi, lắc đầu với tôi, sau đó nhìn Ngô Huy Khánh bằng ánh mất kiên định lạ thường, chậm rãi nói.
“Im ngay, người em yêu là tôi, vẫn luôn là tôi, sao có thể là Nguyễn Trung Quân được? Phương Thảo, tôi biết tôi không tốt, tôi quá lăng nhăng, sau khi em đi, tôi không ở cùng những người phụ nữ khác nữa, em tha thứ cho tôi được không?”
“Ngô Huy Khánh, chúng ta từng có con đấy.” Trịnh Phương Thảo nhìn Ngô Huy Khánh bằng ánh mắt đau khổ.
Mắt Ngô Huy Khánh đó lên, ông ta giận dữ hét: “Vậy con chúng ta đang ở đâu? Em bỏ rơi nó rồi à?” “Bỏ rơi? Anh quên rồi sao? Khi lăn lộn với người mẫu kia trên giường, anh có nghĩ đến con của chúng ta không? Nó chết rồi!”
Lời nói sắc bén của Trịnh Phương Thảo là sự đả kích với Ngô Huy Khánh, ông ta nổi giận gào lên một tiếng, giơ súng nhằm vào bà.
“Không, con của chúng ta không chết, chính em đã giết con của chúng ta vì Nguyễn Trung Quân!”
Ngô Huy Khánh điên thật rồi…
Tôi nhìn Ngô Huy Khánh đã trở nên điên khùng, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng tôi vang lên tiếng súng, đám người đứng đối diện bồng hét lên thảm thiết.
“A!”
Tôi thấy bọn họ bị thương rồi ngã ra đất, bèn ngẩng đầu nhìn, trông thấy một chiếc máy bay trực thăng đang chậm rãi đáp xuống chỗ chúng tôi, hơn nữa người vừa nổ súng lại là Trần Danh và Trần Thanh Vũ, còn có cả Trịnh Quang Hải nữa.
Bọn họ tìm được chúng tôi rồi.
“Ngô Huy Khánh, dừng ở đây thôi.” Sau khi máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống, tôi nghe thấy giọng nói uy nghiêm của ông ngoại..