Anh ta dường như không ngờ rằng tôi lại bình tĩnh một cách tự nhiên như vậy, vẻ mặt vốn dĩ đang kiêu ngạo ngay lập tức trở nên cứng ngắc, nhưng vẫn không cam lòng nên tiếp tục lên tiếng: “Tôi đã nghe nói cô Trần là một nhân vật lợi hại từ lâu, không ngờ rằng ngay cà nói chuyện cũng lợi hại như thế, dù bản thân là một phóng viên nhưng tôi cũng không thể không vỗ tay khen ngợi cô Trần.
Có điều tôi vừa nhận được một bức thư nặc danh, nội dung nói về việc bạn thân Diệu Hoa của cô, mấy ngày trước đã chủ động tới đồn cảnh sát tự thú, khai rằng người giết Nguyễn Mỹ là mình.
Trước đó cảnh sát vốn định mời cô về đồn để hỗ trợ điều tra, nhưng lại không ngờ Diệu Hoa sẽ chủ động ra tự thú như vậy, còn nói rằng nhân vật chính trong đoạn video đang được lan truyền kia là minh, bởi vì cô ấy xảy ra tranh chấp với Nguyễn Mỹ nên đã giết người để tự vệ, cô Trần quả nhiên rất lợi hại, vậy mà lại có thể tìm được một vật thế thân chịu tội giúp mình.”
Câu nói của anh ta rất lươn lẹo và sắc bén, rõ rànglà đang cố tình gây chuyện với tôi.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, cong mỗi cười nhạt nói: “Chuyện này anh phải đến hỏi đội trường Quốc ở đồn công an moi đúng, hay là bây giờ chúng ta đến đó ngồi một chút, nói chuyện đầu đuôi cùng với đội trường Quốc.
Sau đó anh hãy nói luôn ai là người gửi tin cho anh, và anh đang lấy tư cách gì mà dùng thái độ này chất vẫn tôi? Hừm?”
Lời của tôi khiến cho anh ta câm nín không trà lời được, sắc mặt của anh ta cũng dẫn trở nên cực kỳ khó coi.
Tôi đi đến trước mặt anh ta, hất cằm lên, dùng tư thể khinh thường liếc nhìn người phóng viên đang sợ xanh mặt trước mặt, lại tiếp tục nói: “Tôi không phản đối việc giới truyen thông bởi móc chuyện riêng tư của người khác hay gì đó để có được tin tức độc quyền, nhưng mà tất cả đều nên được tiến hành trên cơ sở có đầy đủ chứng cứ trong tay, bây giờ anh đang tra hỏi tôi mà không có chút chứng cứ nào khiến tôi cảm thấy tinh thần mình bị ảnh hưởng rất nhiều.
Hơn nữa, anh không chỉ làm tổn hại tinh thấn tôi mà còn đang vu khống tôi, anh nói xem, tôi phải đáp trả anh như thế nào mới xứng đáng với những gi anh đã làm với tôi đây nhì?”
Đối mặt với tôi, khuôn mặt của người phóng viênkia càng lúc càng trở nên khó coi.
Cơ thể anh ta cứng đờ, thậm chí còn không dám mở miệng trà lời tôi.
Tôi bật cười mia mai, nhìn các phương tiện truyen
thông khác đang chụp ảnh xung quanh mình, cười tủm tim nói: “Tất cả mọi người đã nghe những gì tôi vừa nói
chưa? Tin tức vẫn chỉ có thể dựa trên sự thật, nếu viết
linh tinh thì sẽ gây ra rất nhiều phiến phức đó, tôi chi muốn nói như vậy thôi.”
Cuối cùng, người phóng viên có những phát ngôn gay gắt kia đã bị Trần Thanh Vũ mời ra ngoài, điều đang chờ đợi anh chính là thu mua lại tập đoàn Aliba.
Sau khi đám người kia giải tán, Trần Thanh Vũ ôm.
lấy eo tôi, mập mờ nói với tôi: “Bảo Nhi, em cảng ngày càng lợi hại rồi.”
“Thế nên, tốt nhất anh đừng gây sự với em.” Tôi véo mũi Trần Thanh Vũ rồi nghiêm túc nói với anh,
Trần Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, mơ hồ thờ vào
tai tôi một hơi: “Em hung dữ như vậy thì làm sao anh dám?” Tôi tức giận liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái, hai tai nóng bừng lên.
Khi tôi vừa định nói gì đó thì có người đến bắt chuyên với Trần Thanh Vũ, bất đắc dĩ nên anh đànhsang một bên nói chuyện với một trên ghế sô pha ở cấm một ly rượu vang
cô vừa trả phóng viên thật sự mang mắt.” Một giọng nói lên từ phía sau lưng tôi.
hai chân xuống đất, từ từ quay đầu lại phụ nữ lộng lẫy quyến rũ mặc chiếc bước về phía mình.
phụ nữ cao gầy, gương mặt tinh xảo vào đâu được, đặc biệt là đôi chân tắp kia khiến cho con người ta sáng đúng là một dáng người chuẩn ông phải chảy máu mũi.
người phụ nữ đang cười trước mặt, đã đoán được người phụ nữ này là là đối tác hiện tại của tập đoàn Aliba, sao lại có thể không xuất hiện được?
là cô Linh Chi sao? Tôi nghe nói cô Chi rất có năng lực, hôm nay mới được gặp nhiên đúng là như vậy.” Tôi đứng dậy bắt tay với Mai Linh Chi.Mai Linh Chi liếc nhìn tôi, sau khi bắt tay tôi một cách duyên dáng thì ngồi xuống bên cạnh tôi nói: “Cô Trần không giống với những gì người ta đồn đại nhi?”
“Ó? Người ta đốn đại về tôi như thế nào?” Tôi giả vờ hào hứng quan tâm nói vởi Mai Linh Chi.
Mai Linh Chi xoay xoay cái ly trong tay, đôi môi vốn đã rất xinh đẹp lại có chút hơi thờ mê hoặc, tôi nheo mắt lại, nhìn Mai Linh Chi không nói gì.
“Người ta đổn rằng, cô Trấn chính là một người phụ nữ rất dịu dàng, hôm nay được gặp một lần nhưng tôi lại không thấy giống vậy.” Mai Linh Chi đặt cái ly xuống và nhìn tôi đẩy ẩn ý.
“Tin đồn tất nhiên là không đáng tin rồi.” Tôi cười nhạt, khẽ vuốt mái tóc nhìn Mai Linh Chi nói.
“Nghe nói chủ tịch Quân bây giờ vẫn còn đang nằm viện, không biết có phải thật không?”
“Xem ra cô Linh Chi đều đã điều tra rõ rằng chuyện của tôi rồi.” Nghe Mai Linh Chi nhắc đến tên bố, tôi không nhịn được cảnh gác đưa mắt nhìn cô ta.
Mai Linh Chi cười nhẹ một tiếng rồi nở một nụ cười khó hiểu với tôi: “Chuyện của cô Trần, đương nhiên tôi phải nghe ngóng nhiều hơn rồi, chắc cô cũng biết, di của tôi là Lâm Tuyết Nhỉ chứ?””Cô Chi là đang muốn nói điều gi?”
Tôi bình tĩnh nhìn Mai Linh Chi và yên lặng chở cô ta đáp lại.
Mai Linh Chi đột nhiên nhắc đến tên của Lâm Tuyết Nhi là có ý gi?
“Không có ý gì, chẳng qua tôi nghĩ rằng cô Trần nên điều tra rõ ràng chuyện của tôi mà thôi.
Lâm Tuyết Nhi là vợ của Ngô Huy Khánh, mà Ngô Huy Khánh lại vì Trịnh Phương Thảo mà khiến cho di của tôi ngày nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt, tôi nhìn thấy thật sự rất đau lòng.”
Mai Linh Chi nói với tôi một cách đau khổ.
Tôi nhìn cô ta, lạnh lùng chế nhạo nói: “Hoả ra di của cô lại là vợ của Ngô Huy Khánh, như vậy thật sự đáng thương quá.”
Thích loại đàn ông biến thái như vậy, tôi thực sự rất đồng cảm.
“Nếu như không có mẹ của cô thì dì tôi sẽ có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của di tôi lại bị mẹ cô phá hủy hết rồi, không biết cô Trần cảm thấy di tôi sẽ làm thế nào đây?”
“Cô Chi đây là đang uy hiếp tôi sao?”
Tôi nghe thấy ý tứ trong lời nói của Mai Linh Chi,không nhịn được bật cười nói,
“Không, tôi chỉ đang nói ra một sự thật thôi, nhân tiện tôi cũng nói cho cô Trần biết một chuyện để cô để phòng, người đàn ông Trần Thanh Vũ này, tôi thích rồi.”
Mai Linh Chi hất cầm lên và nói với tôi bằng thái độ kiêu căng ngạo mạn.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp đối thủ trực tiếp như vậy.
“Cô Linh Chi không biết rằng Trần Thanh Vũ đã kết hôn rồi sao?” Tôi nheo mắt lại, nhìn Mai Linh Chi, cười nhạo nói.
“Đã kết hôn thi sao? Không biết đã có bao nhiêu cặp vợ chồng kết hôn rồi lại ly hôn, chẳng lẽ cô Trần lại có tự tin, cảm thấy mình sẽ không ly hôn với Trần Thanh Vũ như vậy sao? Tôi biết trước đây cô đã ly hôn với anh ta một lần rồi, có điều, cô Trần cũng không phải là một đối thủ đáng khinh thường, nhanh như vậy mà hai người đã trở về với nhau rối.
Nếu nói về chuyện quyến rũ đàn ông, không chừng tôi còn phải học hỏi cô Trần một chút đấy? Nghe nói cô và tổng giám đốc tập đoàn Phúc Kiến có quan hệ cực kỳ tốt? Không biết có phải là thật hay không? Phan Huỳnh Đức còn là em trai của Trần Thanh Vũ, không ngờ rằng, cô Trần lại cógiả thị trường tốt như vậy?”
Mai Linh Chi quà nhiên không đơn giản, thậm chí còn điều tra rõ ràng thân phận của Phan Huỳnh Đức như vậy?
“Vậy thì sao? Cô Chi có ý với tôi à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngăn lại tất cả những gì tôi vừa định nói.
Tôi và Mai Linh Chi nhìn về phía Phan Huỳnh Đức gần như cùng một lúc.
Phan Huỳnh Đức đứng sau lưng chúng tôi, khuôn mặt lạnh lùng xấu xa, đặc biệt là đối mắt xanh lục khiến người ta sợ hãi kia đang nhìn Mai Linh Chi, thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng khiến tôi khó hiểu.
Khi Mai Linh Chi đối mặt với Phan Huỳnh Đức, cô ta lại không hề sợ hãi, chỉ cười duyên nói: “Ở kia, thật sự là không thể nói sau lưng người khác mà, không ngờ hôm nay cậu Đức cũng đến đây nha, đây đúng là vinh hạnh của tôi.”
Mai Linh Chi nói xong thì đứng dậy uyển chuyển rời đi,
Tôi nhìn bóng lưng của cô ta, hai tay không nhịn được siết chặt lại thành nắm đấm.
Hôm nay là lần đầu tiên chạm mặt Mai Linh Chi, tôi lập tức có cảm giác người phụ nữ này quả thựckhông đơn giản chút nào.
Cô ta không đơn giản như thế chứng tò Lâm Tuyết Nhi cũng là một người không thể khinh thường, có thể khiến Ngô Huy Khánh đánh giá cao như vậy thì Lâm Tuyết Nhi cũng là một đối thủ cực kỳ lợi hại.
“Sau này tránh xa Mai Linh Chi ra một chút.”
Không biết Phan Huỳnh Đức đi đến bên cạnh tôi từ lúc nào, anh ta cau mày nhìn tôi nói.
“Sao anh lại tới đây?”
Tôi buông tay ra và nhìn Phan Huỳnh Đức hòi.
“Đây cho em.” Sau khi Phan Huỳnh Đức nhíu mày nhin tôi một lúc thì đưa một bình thủy tinh tinh xảo cho tôi.
Tôi nhìn bình thủy tinh mà anh ta đưa cho, rồi dùng ảnh mắt khó hiểu nhìn Phan Huỳnh Đức.
“Cái này dùng để giảm đau, bây giờ trái tim của em khá là yếu ớt, khi nào em cảm thấy khó chịu thì hãy uống một viên này, nó có thể bảo vệ trái tim của em và giúp ngưng đau hiệu quả, đây là tôi nghiên cứu ra được ở dưới phòng thí nghiệm, đã tìm người thừ nghiệm qua, không có tác dụng phụ.”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, nhẹ nhàng giải thích.
Không ngờ rằng Phan Huỳnh Đức vẫn còn đangbăn khoăn về vấn để này.
Tôi ôm chặt cái bình trong tay, cảm kích nhìn Phan Huỳnh Đức: “Cảm on anh.”
“Tôi không muốn lời cảm ơn của em.” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi bằng ánh mắt hơi hung ác và nham hiểm, lạnh lùng nói.
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, cụp mắt xuống nói: “Phan Huỳnh Đức, cũng đã đến lúc anh cần tìm một người phụ nữ để kết hôn rồi.”
Tôi biết thứ Phan Huỳnh Đức muốn là cái gì, nhưng mà tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không có cách nào cho Phan Huỳnh Đức thử mà anh ta muốn được.
“Huỳnh Bảo Nhi, em nghĩ em là ai? Cuộc sống của tôi không đến lượt em can thiệp vào.” Lời nói của tôi dường như đã xúc phạm đến Phan Huỳnh Đức, anh ta đột nhiên tức giận với tôi, rối bật cười mia mai nói.
Tôi bị Phan Huỳnh Đức kích thích, không nhìn được đành phải lúng túng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không phải là… cô ý, tôi chỉ… không đành lòng khi nhìn anh lẻ loi một mình mãi như vậy, những người phụ nữ kia cũng không thể dành cả đời cho anh, tôi hy vọng anh có thể gặp được một người…”
“Đủ rồi, Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn cái gì không phải em là người biết rõ nhất sao? Tôi, Phan HuỳnhĐức, cả đời này chỉ có thể yêu em, một người phụ nữ vô tâm, rõ rằng tôi biết người mà em nghĩ đến là Trần Thanh Vũ, nhưng vẫn cứu em hết lần này đến lần khác
Phan Huỳnh Đức không kiểm chế được cảm xúc, anh ta nằm chặt vai tôi, lay mạnh cơ thể của tôi nói.
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức bằng ánh mắt buổn bã bất lực.
Ngay khi tôi và Phan Huỳnh Đức đang nhìn nhau thì Trấn Thanh Vũ bước vào.
“Phan Huỳnh Đức, buông tay ra.” Về mặt Trần Thanh Vũ lập tức trở nên lạnh lùng, dùng một tay ôm chặt lấy tôi rồi lạnh giọng ra lệnh cho Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức buông tay ra, vốn dĩ còn đang điên cuồng tủy tiện, anh ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngao và lanh lùng thờ ở trước đây của mình..