Rốt cuộc bố cũng tỉnh, rốt cuộc.
cũng tỉnh rồi.
Trong bệnh viện.
Tôi thấy bố mờ mắt, những giọt nước mắt không kim được mà rơi xuống: “BỐ, rốt cuộc bổ cũng tinh rối.” “Cô ngốc này… khóc gì chứ? Bổ khiến con lo lắng rồi.”
Bố yếu ớt giơ tay lên, chạm vào mí mắt tôi.
“Không đâu, bố tỉnh lại là quá tốt rối, cảm ơn bố.”
Tôi nhào vào lòng bố, ôm chặt lấy ông.
Bổ cổ gắng vuốt tóc tôi, an ủi: “Đã làm mẹ rồi, sao còn khóc nhề thể?”
“Tại… con vui quá mà.” Tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đã già nua đi rất nhiều của bổ,
“Phương Thảo… đi đâu rồi?” Bổ nhìn quanh phòng bệnh một chút, hình như đang tìm mẹ.
Nghe thấy ông hỏi đến của bà, mũi tôi không khỏi chua xót, chẳngbiết nên giải thích thế nào với ông.
Bố tỉnh rối, nhưng… nếu nói cho ông biết tinh hình bây giờ của mẹ, chỉ sợ ông sẽ dau khổ rối làm bệnh tinh nặng thêm thôi,
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy đau đầu.
“Mẹ con… chưa biết chuyện bố tinh à?” Thấy tôi không nói gì, bố tự trà lời.
“Mẹ… sẽ đến ngay thôi, mẹ đang ở biệt thự để nấu đồ ăn ngon cho bố, cho bố quay về.” Tôi siết mạnh tay, tự bảo mình không được để lộ chuyện vào lúc này.
Vi ngủ quá lâu nên bố cũng rất mệt mỏi, ông nhanh chóng thiếp đi.
Tôi thấy bố đã ngủ tiếp, không nhịn được mà rdi
Bố tình rồi, nhưng mẹ thì sao?
Nếu ông biết tình hình của mẹ, có lẽ sẽ không chịu nổi đúng không?
“Trần Thanh Vũ, làm thế nào để nói tình hình của mẹ cho bố biết bây giờ?” Đêm đến, tôi dựa vào lòng Trần Thanh Vũ, đếm ngón tay của anh rồi buổn rầu nói.
Mặc dù tôi rất mừng khi bố tỉnh lại, nhưng làm thế
lệ.nào để nói cho ông biết tinh hinh của mẹ dây?
“Cử nói thật thôi.” Trần Thanh Vũ vuốt tóc tôi, thân nhiên nổi.
“Nhưng… nếu như thế, bố sẽ không chịu nổi” Tôi lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, chắn chừ nói.
“Huỳnh Bào Nhi, nếu yêu một người thi sẽ không bao giờ chùn bước, anh tin bố em không phải người yếu ớt như vậy.”
Trấn Thanh Vũ nằm cắm tôi, nói khẽ.
“Um.” Sự kiên định trong mắt Trần Thanh Vũ đã khích lệ tôi rất nhiều.
Tôi nghĩ anh nói không sai, bố và mẹ yêu nhau lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không bị đánh bại bởi chuyện này.
“Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta..
sinh thêm đứa nữa nhé?”
Trần Thanh Vũ đè tôi ra, thấp giọng thì thắm với tôi.
“Anh… nói linh tinh gì thế? Em già thế này rồi, sao sinh con được?” Động tác của Trần Thanh Vũ khiến cả người tôi khô nóng, tôi không nhịn được mà nắm lấy cái tay đang sờ loạn kia.
“Già? Già ở đâu thế? Ở đây hay ở dây? Hừm?” Từngực tôi, ngón tay của Trần Thanh Vũ không ngừng lướt xuống roi dừng lại ở nơi bí ẩn nhất.
Anh ngå ngon hồi tôi.
“Đáng ghét… anh một vừa hai phải cho em… Ưm.” Hành động làm càn của Trần Thanh Vũ khiến mặt tôi đò bừng, tôi tức tôi nhìn anh, không ngờ tên quỷ yêu này lại chẳng báo với tôi một tiếng, cứ thế mà làm…
“Huỳnh Bảo Nhi, cho dù là bao lâu, nơi này của em vẫn mê hoặc như thế, khiến anh không nỡ rời đi.” Trần Thanh Vũ mập mờ dán môi lên tại tôi, hơi thở
quyến rũ phà vào mặt tôi.
Sự trêu chọc của Trần Thanh Vũ khiến tôi mê muội, chi có thể ngượng ngùng chim đắm với anh.
Chúng tôi nằm tay nhau thật chặt, dưới ảnh đèn mờ ảo, hai chiếc nhẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tôi nghĩ, tôi và Trần Thanh Vũ sẽ bên nhau cả đời.
Cả đời!
Một tuần sau, có thể bố Nguyễn Trung Quân đã gần như hồi phục.
Tôi đón ông về biệt thự, dẫn ông đến phòng của mẹ Trịnh Phương Thảo.
Tôi nói hết mọi chuyện cho bố nghe, nét mặt của ông trở nên điên cuồng, thậm chí là đau khổ.Trong lúc tôi tường ông sẽ nối giận, ông lại dẫn trở nên bình tĩnh khác thường.
Ông quay đầu nhìn tôi rối khi nói: “Bảo Nhi, con ra ngoài trước đi, bố muốn ở một mình với mẹ con.”
“Bồ…” Tôi lo lắng nhìn bố – người đang tỏ ra binh tĩnh khác thường.
Ông càng thế này thì càng khiến tôi lo lắng.
Bố quay đầu nhìn mẹ đang nằm trên giường, ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng chinh lại tóc cho bà: “Mẹ con thích bổ ở bên bà ấy nhất.
Trước đây bố rất hiểm khi ở cùng bà ấy vì bận việc, nhưng mẹ con chưa bao giờ phàn nàn.
Bây giờ bổ phải ở bên bà ấy, con ra ngoài đi, bố không sao.”
Nghe thấy thế, tôi chỉ có thể nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp, tôn trọng hành động của ông, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tôi đóng cửa lại rối đứng nhìn hành động của bố qua khe cửa.
Ông vừa vuốt tóc mẹ vừa hôn lên đối môi nhợt nhạt của bà, không ngừng gọi tên bà.
“Phương Thảo, anh về rồi, em mở mắt ra đi, anh là Trung Quân đây.
Em đã nói khi tóc bạc trắng, chúng ta vẫn phải nắm tay nhau đi dạo, em còn nói sẽ bế con của Bảo Nhi, cùng nhau chơi đùa.
Sau này chúng ta chỉ cần nói Bảo Nhi dẫn con đến là được rồi, sao em cóthe ngủ một mình ở dây đuợc? Tại sao chứ?”
“Phương Thào, tinh lại đi được không, xin em, cho dù em tro nên như thế nào, em vẫn là Phương Thảo mà anh yêu nhất, là người phụ nữ duy nhất mà Nguyễn Trung Quân yêu suốt cuộc đời này.”
Tôi che miệng, nghe những lời nói thâm tinh của ông, ngây ngốc đứng tại chỗ không nói nên lời.
Bố thật sự rất yêu mẹ, đó là loại tình yêu “mấy chục năm vẫn như một ngày”.
Thinh thoảng tôi rất hâm mộ mẹ, bởi vì tình cảm mà bố dành cho bà rất thuần khiết.
“Đồ ngốc, em khóc gì chứ?” Không biết từ khi nào, Trần Thanh Vũ đã bước đến bên tôi.
Anh ôm tôi, thấy tôi đang buồn bã khóc thì vươn tay cham vào mí mắt tôi.
“Trần Thanh Vũ, em chỉ thấy bố và mẹ rất đáng thương.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khàn giọng nói.
Trước đó bị Trương Mỹ Phân và Nguyễn Mỹ lừa hơn hai mươi năm, khó khăn lắm gia đình chủng tôi mới được hạnh phúc ở bên nhau, nhưng bố lại xảy ra chuyện, sau đó mẹ gặp phải cơn ác mộng này, tôi thật SỰ… rất khó chịu,
“Đều sẽ qua, mọi chuyện đều sẽ qua.
Huỳnh Bào Nhi, em phải tin hai người họ, bon họ đã đi được hơnnửa đời người, không có trở ngại nào là không thể vượt qua cà ”
Trần Thanh Vũ dịu dàng hôn lên khỏe môi tôi.
“Trần Thanh Vũ, sau này chúng ta đừng bao giờ rời xa nhau nhé, được không?”
“Được.”
Tôi không muốn chịu nỗi đau chia ly này, tôi muốn ở bên Trần Thanh Vũ cả đời, mãi mãi không rời xa.
…
Bố kiên tri muốn đưa mẹ Trinh Phương Thảo về nhà họ Nguyễn, ông nói muốn sống yên ổn với bà.
Tôi vốn không đồng ý, nhưng cuối cùng Trần Thanh Vũ lại đồng ý, tôi đành phải thỏa hiệp.
Tôi nghĩ, chắc hẳn mẹ cũng muốn ở bên bố nhi?
Khi rời đi, bố nói với tôi: “Bào Nhi, bố sẽ báo thù cho me con.”
“Bố, bố biết hung thủ à?”
Mặc dù trong lòng tôi đã có đối tượng để nghi ngờ, nhưng lại không có bằng chứng, thế nên…
“Bổ sẽ không bò qua cho bất cử ai làm hại vợ của bố.” Vào giờ phút này, đôi mắt đẹp đẽ của ông tựa như ác ma, vô cùng lạnh lẽo.
Nếu nhìn từ bề ngoài, ngườiđàn ông có khỉ thế cấp để vương vô cùng tao nhà kia đang quan sát thế giới này bằng ánh mắt lạnh lùng và khát máu.
Tôi biết, chuyện của mẹ Trịnh Phương Tháo đã hoàn toàn chọc giận ông.
Gần đây Lê Hồng San ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nếu chi nhìn từ bé ngoài, ít nhất cô ta cũng không ra sức quyến rũ Trần Thanh Vũ.
Xem ra lời cành cáo mà tôi dành cho cô ta lần trước vẫn rất hiệu quả.
“Tổng giám đốc Nhi, đây là sản phẩm thiết kế mà chúng tôi đã lọc ra lần này, mời cô xem qua.” Trợ lý đưa một xấp bàn thiết kế cho tôi, tôi nhìn qua, cau mày nói: “Những bản thiết kế này không đạt chuẩn, mang về làm lại.”
“Nhà thiết kế tốt nhất của tập đoàn Aliba chúng ta đã mất ba tháng để làm chúng đấy.”
Có vẻ trợ lý hơi bất mãn với tôi.
“Mất ba tháng mà chỉ đưa cho tôi bản thiết kế kiểu
này sao? Tập đoàn Aliba đang nuôi một đảm vô dụng à?” Tôi giận tái mặt, đập bộp bản thiết kế lên bàn, Có lẽ trợ lý cũng không ngờ tôi sẽ tức giận, tỏ ra hơi sợ hãi.
“Tổng giám đốc Nhi, trong số những nhà thiết kế này, có một vài người đã giành được những giải thườngtầm cỡ thể giới, có thể nói là đã…”
“Gần đây phản ứng của khách hàng vô cùng kém, bây giờ cô dang nói cho tôi biết về sự về vang của bọn họ trước kia à?” Tôi lạnh lùng nhìn trợ lý.
Thấy tôi như vậy, trợ lý không dám nói đỡ cho những nhà thiết kế kia nữa.
“Nói cho bọn họ biết, nếu muốn yên ổn làm tiếp ở tập đoàn Aliba thì nghiêm túc một chút cho tôi, bằng không, mời bọn họ đến chỗ cao cấp hơn mà làm.”
Sau khi trợ lý khúm núm cẩm bản thiết kế rời đi, tôi ngồi trên ghế xoay.
Không phải tôi muốn nổi giận với trợ lý, tôi muốn
mượn chuyện này để cảnh cáo những nhà thiết kế kia.
Trong tập đoàn Aliba có xen lẫn rất nhiều người của công ty khác, khiến cho chất lượng sản phẩm gắn đây của tập đoàn giảm mạnh, đã để lại một vài tiếng xấu trong giới.
Mục đích của những người này chính là công kích tập đoàn Aliba, bọn họ muốn dùng cách hèn hạ này để chèn ép tập đoàn.
Sao tôi có thể để bọn họ được như ý cơ chứ?
“Cô Trần, đúng là lâu rồi không gặp.” Buổi trưa, tôi đang định đi ăn cơm thi gặp Mai Linh Chỉ trong lúc đithang máy xuống.
Trông thấy Mai Linh Chí mặc chiéc váy độ gợi cảm, tâm trạng thèm ăn của tôi lập tức biến mất.
Mai Linh Chi là một đối tác vô cùng lớn của tập đoàn Aliba, nên tôi không hề thấy lạ khi cô ta xuất hiện ở đây, chỉ là khi nhìn cô ta, trong lòng tôi vẫn hơi khó chịu.
Trưa nay Trần Thanh Vũ phải họp, không thể ăn cơm với tôi, tôi chỉ có thể đi một mình, không ngờ lại gặp phải người phụ nữ ghê tởm này.
“Cô Linh Chi có chuyện gì à?”
Tôi lạnh nhạt nhìn Mai Linh Chi, nói với vẻ không
Khi đối mặt với cô ta, tôi thật sự không tốt tính
“Hinh như cô Trần không thích dâng vè của tôi.” Mai Linh Chi cong môi, cười tủm tỉm với tôi.
“Không ngờ cô Linh Chi lại hiểu rõ tôi như vậy.” Tôi cười tươi như hoa, nhìn cô ta.
Có lẽ Mai Linh Chi cũng không ngờ tôi lại thẳng thừng thể hiện sự chán ghét của mình như thế.
Khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ của cô ta lập tức cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào tôi.
vui,
nổi.”Cô Trần không đủ tự tin để tranh giành Trần Thanh Vũ với tôi nên mới chán ghét tôi à?”
Lời của Mai Linh Chi khiến tôi không khói bực minh.