Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 31





Anh ấy cũng nhìn thấy tôi, ngẩng đầu lên nở một nụ cười vô cùng ấm áp: “Bảo Nhi, em đã về rồi.”
“Anh…sao anh?” Tôi ngạc nhiên nhìn những giọt mưa còn sót lại trên khuôn mặt của anh.

Lê Minh Quang vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào những giọt nước đọng trên tóc tôi, cười nói.

“Anh đến nhìn em một chút, ngày mai chúng ta phải đi Paris để phát triển việc thiết kế, anh sợ em quên nên cố tình đến Lê Minh Quang, nhưng sau khi nghe anh nhắc đến chuyện phát triển thiết kế, tôi chợt vỗ đầu mình một cái, đau đầu nói: “Trời ơi, em quên hết chuyện này.”
Những lời nói của Huỳnh Sang hôm khiến tôi mất đi lý trí, làm tôi quên nay mất chuyện quan trọng như vậy, thật sự là không ổn.

“Anh biết chắc là em sẽ quên cho nên cố tình đến đây để nhắc em.” Lê Minh Quang nhìn tôi mỉm cười, ngũ quan sắc nét hết sức đẹp trai.

Tôi lấy chìa khóa mở cửa mời Lê Minh Quang vào nhà, giọng nói đầy cam chịu: “Anh cũng có thể gọi điện cho em mà.”
“Anh muốn gặp em nên mới đến.” Tôi đi vào nhà, lại đứng ngây ngốc như tượng sau khi nghe những lời này của anh.

Anh vươn tay ôm chặt người tôi, tựa cằm lên vai tôi rồi nói với giọng trầm thấp: “Bảo Nhi, anh nhớ em.”
“Minh Quang.” Tôi có chút không tự nhiên nên vặn vẹo cơ thể, Lê Minh Quang xoay người tôi lại, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng cố chấp và kiên định.

“Bảo Nhi, chúng ta hẹn hò đi, được không?”
Tại sao lại nhắc tới chuyện này?
Tôi nhìn Lê Minh Quang mà đầu đau vô cùng, lại cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, bóng dáng của Trần Thanh Vũ hiện lên trong đầu tôi, ngón tay tôi cứng đờ đặt lên bụng.

“Anh biết, rất khó để em có thể quên Trần Thanh Vũ, nhưng anh không muốn em phải vất vả như vậy nữa, em xứng đáng được một người đàn ông tốt hơn yêu thương.” Lê Minh Quang bình tĩnh nhìn tôi, nói với âm thanh nặng trĩu.

Tôi chớp chớp mắt, hơi khổ sở: “Minh Quang, hiện tại em không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ muốn đạt giải quán quân cuộc thi thiết kế Paris thôi.”
Chuyện tình cảm, tôi thật sự không muốn nhắc tới bởi vì nó quá mệt mỏi.

Lê Minh Quang không nói thêm điều gì, yên lặng ôm eo tôi, giọng nặng nề: “Được, anh tôn trọng lựa chọn của em.”
“Thật xin lỗi.” Lê Minh Quang đã giúp tôi rất nhiều, tôi luôn có cảm giác áy náy đối với anh ấy.

Lê Minh Quang giả vờ tức giận vuốt mũi tôi vài cái: “Anh không cho em nói xin lỗi với anh, em đói bụng không? Anh nấu cơm cho em.”
“Anh biết nấu cơm?” Đôi mắt tôi mở to nhìn Lê Minh Quang, hơi khó tin.


“Xem thường anh à?” Lê Minh Quang vén tay áo lên, cười vô cùng dịu dàng.

Tôi lè lưỡi nói: “Vậy em sẽ chờ đồ ăn của vị đầu bếp tài ba nhé, em đi giặt quần áo trước.”
“Tuyệt đối sẽ khiến em muốn gả cho anh.” Lê Minh Quang làm một điệu bộ không nghiêm túc, khiến khí chất vốn dĩ dịu dàng anh tuấn lại trở nên hơi lưu manh.

“Phụt.” Tôi nhìn xong không khỏi bật cười, tâm trạng đang tối tăm cũng trở nên thoải mái hơn.

Tôi về phòng, lấy bút ghi âm mà Huỳnh Sang đưa cho tôi.

Sau khi yên lặng một lúc, tôi bỏ tất cả vào ngăn kéo.

Nếu tôi đã đồng ý với Trần Thanh Vũ thì sẽ không công bố những việc đó cho mọi người biết, coi như đây là việc cuối cùng tôi làm cho anh ta.

Từ nay về sau, tôi cũng sẽ không mềm lòng với Trần Thanh Vũ, nếu sau này Nguyễn Mỹ lại làm điều gì nữa, dù cho Trần Thanh Vũ có khẩn cầu như thế nào, tôi cũng sẽ không nương tay.

Tôi cầm ly nước ở trên bàn, tính uống chút nước mới phát hiện là nước lạnh, mà hiện giờ tôi lại đang mang thai, nghĩ vậy tôi đổ nước đầy bình rồi nấu một bình nước nóng.

Tôi không muốn phá bỏ đứa bé này, đứa nhỏ này là hy vọng của tôi.

Nhưng mà…
Cái thai sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc không thể giấu được nữa, nói không chừng Trần Thanh Vũ sẽ biết được.

Nhà họ Trần sẽ không để máu mủ của họ lưu lạc ở bên ngoài, tôi cần phải có tính toán tốt nhất vì đứa bé này.

Tôi vuốt bụng, nhìn bụng của mình với đôi mắt vô cùng dịu dàng.

Tôi mong chờ rất lâu, cuối cùng cũng có một đứa con.

Dù cho cha của đứa bé không thích sự có mặt của nó, nhưng nó cũng đã tồn tại.

“Bảo Nhi, ra ăn cơm đi.” Tôi đang say sưa suy nghĩ thì âm thanh của Lê Minh Quang từ ngoài cửa truyền vào.


Tôi buông tay, bước ra phòng ngủ.

Sau khi thấy những món ăn trông rất ngon ở trên bàn, tôi không thể nhịn cười: “Xem ra trình độ nấu ăn của anh đã đạt đến mức siêu đầu bếp nhỉ.”
“Lại ăn thử một miếng đi, gần đây khẩu vị của em không tốt, anh làm cho em vài món khai vị.” Ánh mắt của Lê Minh Quang vô cùng dịu dàng.

Tôi cầm đôi đũa ăn thử một miếng, không nhịn được mà thở dài: “Không ngờ được, anh không chỉ giỏi nấu canh mà ngay cả nấu cơm cũng rất ngon nữa.”
“Đã thích anh chưa?” Lê Minh Quang khẽ cười, trêu ghẹo tôi.

“Còn kém một chút xíu nữa.” Tôi tinh nghịch nhìn Lê Minh Quang trêu chọc.

Tôi với Lê Minh Quang chính là kiểu hòa thuận giống như bạn bè, cũng giống như người thân.

Tôi thích cảm giác này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

Khi hai người chúng tôi đang ăn, bỗng nhiên tôi buồn nôn, liền chạy nhanh lại thùng rác nôn khan.

“Sao vậy?” Lê Minh Quang thấy tôi nôn, lập tức đi đến bênh cạnh tôi hỏi.

“Không sao… bụng hơi khó chịu.” Tôi lắc đầu, bưng nước lên uống một hớp.

“Đã đi bệnh viện xem chưa?” Ánh mắt Lê Minh Quang nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.

“Hôm nay đi rồi.” Tôi hơi chột dạ nói.

“Có vấn đề gì không?” Lê Minh Quang ở bên cạnh cầm khăn giấy, cẩn thận lau khóe môi tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của Lê Minh Quang, tâm khẽ động, môi khẽ mấp máy, nhưng không nói được lời nào.

“Có phải là… mang thai không.” Tôi không nói gì nhưng Lê Minh Quang lại mở miệng nói.


Anh ấy nhìn chằm chằm bụng tôi, chậm rãi mà nghiêm túc nói.

Tim của tôi, bởi vì lời nói này của Lê Minh Quang, mạnh mẽ run rẩy.

Sao anh ấy lại biết tôi mang thai?
“Đúng không?” Thấy tôi không nói gì, ánh mắt sáng rực của Lê Minh Quang dừng trên người tôi.

Tôi bất an nắm chặt tay, một câu cũng không nói được.

Tôi không biết phải nói với anh thế nào, nên nói rằng tôi đang mang thai hay là nên phủ nhận.

“Tại sao… sao anh lại nghĩ vậy?” Một lúc lâu sau tôi mới liếm đôi môi khô ráp của mình, cười gượng gạo.

Tại sao Lê Minh Quang lại không nghĩ dạ dày tôi không tốt, mà lại nghĩ là do tôi mang thai nên mới lại xuất hiện loại phản ứng này.

“Hồi đại học, anh có một người bạn học y, lại học bên mảng phụ khoa này, hôm đó bọn anh nói chuyện phiếm vừa khéo nói đến đề tài này, anh cảm thấy triệu chứng này của em hơi giống triệu chứng mang thai.” Lê Minh Quang nhẹ giọng giải thích.

Tôi dùng sức túm lấy khăn trải bàn, một câu cũng không nói được.

“Là đứa bé của Trần Thanh Vũ, đúng không?” Tay của anh nhẹ nhàng sờ lên bụng tôi, lòng bàn tay mang theo hơi ấm khiến cơ thể của tôi hơi co rúm lại.

Tôi cắn môi nhíu mày, buồn buồn nói: “Ừ”
Đối mặt với Lê Minh Quang, tôi không có cách nào giấu giếm được, không thể làm gì khác ngoài gật đầu.

“Có định nói cho Trần Thanh Vũ biết không?” Lê Minh Quang yên lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi mới chậm rãi hỏi.

Tôi lắc đầu, sờ bụng, cố chấp nói: “Đứa bé này là của em, chỉ một mình em thôi.”
Trần Thanh Vũ có Nguyễn Mỹ, anh ta không cần đứa nhỏ, mà tôi cũng không cần anh ta làm cha của con tôi.

“Vậy thì, đứa nhỏ này là của anh.” Lê Minh Quang nhìn bộ dạng này của tôi, đột nhiên quay sang nói với tôi như vậy.

Tôi há to miệng, hơi mông lung nhìn Lê Minh Quang.

“Đứa trẻ cần cha, nó sẽ từ từ lớn lên, đến lúc đó người ta hỏi về đứa bé này thì em phải làm sao? Chẳng lẽ em muốn nhà họ Trần cướp đứa trẻ đi sao?” Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào tôi.

Lê Minh Quang nói như thế khiến trong lòng tôi hơi cảnh giác, tôi ôm chặt bụng của mình, giống như lo sợ sẽ có người cướp đứa nhỏ của tôi vậy.


Nhìn động tác của tôi, Lê Minh Quang nhịn không được cười nhẹ một tiếng.

“Anh sẽ đối xử tốt với em, Huỳnh Bảo Nhi”
“Minh Quang, anh không cần làm vậy…” Tôi biết, Lê Minh Quang nói vậy là có ý gì.

Nếu tôi làm mẹ đơn thân, người sáng suốt nhất định sẽ đoán đó là con của Trần Thanh Vũ, đến lúc đó Trần Thanh Vũ muốn tôi đi xét nghiệm, nhất định sẽ phát hiện đứa trẻ có huyết thống của nhà họ Trần.

Đến lúc đó, tôi muốn che giấu kiểu gì cũng không thể được.

“Anh biết bây giờ trong lòng em không có một chút tình cảm nào, anh cũng sẽ không ép buộc em, nhưng mà ít ra ở trước mặt người khác, chúng ta nên giả làm người yêu, để khi em sinh đứa trẻ ra vẫn có một nơi để trú ẩn.”
Sự quan tâm của anh khiến vành mắt của tôi đỏ lên, tôi lắc đầu một cái, khàn giọng nói: “Minh Quang, em không thể ích kỷ như thế được.”
“Đây không phải là ích kỷ, anh tình nguyện.” Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, thản nhiên lắc đầu nói.

Tôi đi qua một bên, không nói gì.

Lê Minh Quang thấy tôi không nói lời nào, liền đứng dậy dọn bàn: “Anh không muốn ép em, nhưng mà Bảo Nhi à, vì đứa bé, anh hy vọng em có thể cân nhắc một chút.”
Vì đứa bé?
Tôi sờ bụng, vẻ mặt mông lung mờ mịt.

Sau khi Lê Minh Quang giúp đỡ tôi dọn dẹp liền rời đi.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi ngồi trên giường một mình, yên lặng nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu.

Lê Minh Quang nói không sai, vì đứa bé, tôi thật sự cần phải tìm một người nào đó thật tốt để bảo vệ cuộc sống của con.

“Con yêu, con nói có đúng hay không?” Tôi cúi đầu xuống, tự cười tự lẩm bẩm.

Ngày hôm sau, trời vẫn còn mờ tối, tôi nhận được điện thoại của Lê Minh Quang, anh ấy đưa tôi đến sân bay.

Máy bay của chúng tôi bay lúc tám giờ sáng, đến Paris là hơn mười hai giờ khuya.

Sáng sớm, xung quanh đều lạnh buốt, tôi ngáp một cái, dựa vào ghế ngủ.

Lê Minh Quang nhìn bộ dạng này của tôi, buồn cười nói: “Có mệt lắm không? Tối hôm qua không ngủ à?”.