Nhìn bóng dáng của Huỳnh Báo Nhi dân khuất dạng, cả Trần Quân Phi lẫn Phan Huỳnh Bảo đều rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lúc này, Vũ Khả Hân khó hiểu nhìn hai người, cô ấy nói: “Hôm nay Vân Hạ làm sao vậy? Còn nữa, có chuyện gì xảy ra với hai đứa à? Sao dì lại có cảm giác… hai đứa đang có chuyện gì đó giấu chúng ta thì phải?”
“Không có.” Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đồng thanh nói.
Dứt lời, hai người lại quay sang liếc nhau một cái, dường như cả hai đang cảm thấy buồn bực trong lòng, đành cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trên lầu hai.
Huỳnh Bảo Nhi bế bé Gạo Tẻ đang bò tới bò lui trên giường lên, sau đó cô bước tới ngồi trên chiếc ghế bập bênh đặt cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn cánh đồng hoa bên ngoài.
Huỳnh Bảo Nhi vuốt ve mấy sợi tóc mềm mại của con gái, cô vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Cô nhìn rất lâu rất lâu, cho đến khi người đàn ông đó đứng dậy, Huỳnh Báo Nhi mới có cảm giác trái tim cô như bị thứ gì cứa mạnh vào vậy.
Trần Thanh Vũ không biết Huỳnh Bảo Nhi đang im lặng nhìn mình, anh chỉ định quay về một lúc, chủ ý là nhìn trộm cô một cái rồi đi.
Bình thường anh rất hay tới vị trí này, lặng lẽ đứng từ cửa sổ phòng bếp của biệt thự nhìn vào, anh muốn giống như trước đây, yên lặng đừng đó nhìn dáng vẻ ăn cơm của Huỳnh Bảo Nhi, rồi nhìn nụ cười vui vẻ hiện trên mặt cô, chỉ cần có như vậy là cả ngày hôm ấy, Trần Thanh Vũ sẽ cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống.
Tuy nhiên, hôm nay lúc đứng bên cửa sổ nhìn Huỳnh Bảo Nhi, anh lại không tìm thấy bóng dáng có đâu.
Trên bàn cơm, chỉ có Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo, còn có cả Vũ Khả Hân Vũ Hoàng Nam nữa, nhưng riêng Huỳnh Bảo Nhi thì không có.
Nhìn thấy hình ảnh này, trên mặt Trần Thanh Vũ dần dần hiện lên vẻ cô đơn và lẻ loi.
Anh chỉ muốn được đứng từ xa ngắm nhìn Huỳnh Bảo Nhi mỗi ngày, nhưng có lẽ… bây giờ đến cả cái nguyện vọng nhỏ nhoi này của anh cũng đã biển thành hy vọng xa vời rồi.
Trần Thanh Vũ gục đầu xuống, lúc này dáng vẻ anh trở nên hiu quạnh đến lạ thường.
Anh chậm rãi xoay người, nhưng khi chuẩn bị rời đi, anh lại cảm giác trên lầu có một ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía anh.
Trần Thanh Vũ run lên, anh ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Huỳnh Bảo Nhi, cô đang đứng trên lầu hai nhìn anh.
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Thanh Vũ cảm nhận được sự run rẩy xuất phát từ chính con người anh.
Anh dùng sức siết chặt tay thành nằm đấm, không thốt nên được lời nào.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn thấy cặp mặt đó, nhìn thấy con người quen thuộc đó, cả người cô bông nhiên cứng đờ, con ngươi đen nhánh cố căng ra nhìn, có vẻ cô thật sự không tin vào những gì mình vừa thấy.
Trần Thanh Vũ hoảng loạn rời khỏi đây, chỉ để lại cho thấy bóng lưng của một kẻ đang chạy trối chết.
cô
Huỳnh Bảo Nhi ôm chặt bé Gạo Tẻ vào lồng ngực mình, đôi mắt đen bị nước mắt bao phủ hoàn toàn.
Thật sự… là anh sao?
Cảm xúc này của Huỳnh Bảo Nhi cũng kéo theo sự chú ý của bé Gạo Tẻ, cô bé ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại chất chứa đầy nổi cô đơn của Huỳnh Bảo Nhi, ê ê a a vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
Huỳnh Bảo Nhi lấy lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn con mắt trong veo của bé Gạo Tẻ đang lo lắng nhìn mình, lắc đầu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Ngoan, mẹ không sao đâu”
Trần Thanh Vũ… anh lại gây ra tội gì sao?
Bé Gạo Tẻ lớn rất nhanh, không, phải nói là trẻ con lớn rất nhanh, chỉ cần ngủ một giấc là cơ thể phát triển không ngừng rồi.
Mới đó mà bé Gạo Tẻ đã được tám tháng tuổi, cô bé bắt đầu chập chững những bước đi đầu tiên, tuy chỉ đi được hai bước là té ngã, nhưng nếu để so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì cô bé lợi hại hơn nhiều.
Hôm nay Huỳnh Bảo Nhi khá rảnh rỗi, cô cảm thấy ở nhà mãi cũng chán.
Vũ Hoàng Nam và Vũ Khả Hân lại bỏ ra ngoài chơi, còn Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo thì không thấy tới, cả ngày hôm nay hai đứa cũng chưa chạy tới đây một giây nào, có lẽ công ty đang có chuyện gấp cần giải quyết cho nên hai người gần như không có thời gian nghỉ ngơi mà chạy tới đây.
Phan Huỳnh Bảo kế thừa công ty của Phan Huỳnh Đức, trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất, còn Trần Quân Phi thì là tổng giám đốc của tập đoàn Aliba, hơn nữa bây giờ Trần Thanh Vũ không thể quản lý công ty, nên những vấn đề trong công ty dĩ nhiên sẽ do Trần Quân Phi giải quyết.
Cả hai người bọn họ đều có khả năng lãnh đạo, tuy công ty hai bên có xảy ra cạnh tranh, nhưng cả hai vẫn luôn công nhận cũng như nể phục thực lực của đối phương.
Huỳnh Bảo Nhi nghĩ mấy điều này xong, cô bất giác nở nụ cười.
Cô nhìn đồng hồ, giờ đã là giữa trưa, mặc dù nhà chỉ có mình cô là ăn cơm, nhưng Huỳnh Bảo Nhi vẫn xuống bếp nấu cơm theo thói quen.
Cô nhìn qua bé Gạo Tẻ đang nằm gọn trong xe nôi, khi biết chắc chắn cô bé sẽ không ngã khỏi nôi, cô mới đứng dậy bước vào phòng bếp.
Nhưng mà, mới mở tủ lạnh ra lấy quả cà chua thì Huỳnh Bảo Nhi đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cô miễn cưỡng chống tay lên mặt cái thớt gỗ, nỗ lực thở ra một hơi, dùng sức lắc đầu nguầy nguậy để bản thân tỉnh táo hơn.
Nhưng cuối cùng tâm trí cô vẫn bị bóng tôi bao trùm.
Huỳnh Bảo Nhi muốn nằm lấy cái gì để giữ vững cơ thể nhưng không có cách nào thực hiện được, cuối cùng cơ thể cô trở nên mềm nhũn rồi ngã trên mặt đất.
“Oa oa oa…” Bé Gạo Tẻ như cảm nhận được điều không hay sấp xảy đển, cô bé khóc oan lên.
Cô bé ngồi trong xe nôi, trên tay vẫn đang cầm một cái lục lạc, miệng khóc nức nở.
Trần Thanh Vũ đang bận rộn bên cánh đồng hoa bên kia bỗng nghe thấy tiếng khóc nỉ non lảnh lót của cô bé.
Trên tay anh vẫn cầm cái cuốc, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn đang chăm chú nhìn về phía căn biệt thự cách đó không xa, trong lòng đang không ngừng đấu tranh.
Anh không biết, nếu giờ mình xuất hiện ở đó thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lúc Trần Thanh Vũ vẫn đang đấu tranh gay gắt giữa đi và không đi, thì tiếng khóc của bé Gạo Tẻ lại càng ngày càng to hơn.
Trần Thanh Vũ thấy giờ anh không rảnh để lo mấy chuyện không đâu nữa, nhanh chóng ném cái cuốc xuống đất, hoảng loạn chạy về phía căn biệt thự.
Khi bước vào biệt thự, anh thấy bé Gạo Tẻ vẫn đang ngồi trên xe nôi khóc thút thít không chịu ngừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại vùng vẫy đủ kiểu.
Anh đi tới chỗ xe nôi, bế bé Gạo Tẻ lên, vụng về vỗ vỗ lưng dỗ dành cô bé: “Ngoan, có bổ đây rồi, đừng khóc nữa”
“Bố ” Bé Gạo Tẻ nói chuyện chưa được rõ ràng làm, cô bé nằm lấy áo Trần Thanh Vũ, nhìn anh với dáng vẻ ủy khuất đáng thương.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất này của cô bé, Trần Thanh Vũ sốt ruột liếc mắt nhìn xung quanh, kết quả là không thấy bóng dáng
Huỳnh Bảo Nhi đâu.
Trần Thanh Vũ sốt sắng nhìn bé Gạo Tẻ hỏi: “Gạo Tẻ, mẹ con đầu rồi?”
Sao bé Gạo Tẻ lại khóc đến mức thảm thiết như vậy chứ, hơn nữa sao trong phòng lại không thấy Huỳnh Bảo Nhi đâu hết? Cô ấy chạy đi đâu rồi?
Bé Gạo Tẻ nhìn Trần Thanh Vũ, cứ ê ê a a, thật không biết cô bé đang nói cái gì nữa.
Trần Thanh Vũ thở dài một hơi, đành đặt bé Gạo Tẻ năm xuống nôi, sau đó anh chạy khắp xung quanh tìm Huỳnh Bảo Nhi.
Cuối cùng anh cũng tìm được cô, lúc vừa đặt chân đến phòng bếp đã thấy cô nằm im bất động trên mặt đất, thậm chí còn không có phản ứng gì khi anh tới gần, điều này khiến Trần Thanh Vũ sợ đến nỗi lá gan sắp nứt ra đến nơi vậy.
“Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ chạy tới chỗ Huỳnh Bảo Nhi, nhận thấy cô đã lâm vào tình trạng hôn mê thì sợ hãi, vội vã bế cô đi lên lầu.
Cơ thể Huỳnh Bảo Nhi nóng như lửa đốt, Trần Thanh Vũ đặt tay lên trán cô, cảm nhận được nói thở nóng bỏng của cô khiến anh run bắn người.
“Bảo Nhi, em sốt rồi.”
Anh VỖ VỖ mặt Huỳnh Báo Nhi mấy cái, thấy cô vẫn không hề có dấu hiệu tinh lại.
Không biết phải làm thế nào, Trần Thanh Vũ đi vào phòng tắm, lấy chiếc khăn lông ra thẩm nước lạnh, rồi đặt lên trán cô.
Anh vuốt ve gương mặt Huỳnh Báo Nhi, ánh mắt anh lúc nhìn cô hiện lên vẻ quyến luyến bị thương đến lạ.
“Bảo Nhi.
“ Đã bao lâu anh chưa được vuốt ve khuôn mặt cô rồi nhỉ?
Từ sau khi Huỳnh Bảo Nhi tới Provence, anh chi có thể đứng từ xa nhìn ngắm cô.
Có rất nhiều lần, Trần Thanh Vũ chi muốn bất chấp tất cả mà chạy tới ôm chặt cô vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn bị thứ gọi là lý trí kiểm soát mình.
Anh không muốn cô lại có thêm lý do để chán ghét anh nữa, vì mong muốn có một ngày sẽ được cô tha thứ nên anh chỉ còn cách nhẫn nhịn và cố gắng kiên trì.
Trần Thanh Vũ xuống lầu lầy mấy cục đá từ trong tủ lạnh ra, anh đặt lên trán Huỳnh Bảo Nhi, giúp cô hạ nhiệt độ.
Mặc dù có thể mời bác sĩ tới đây, nhưng anh lại không muốn làm vậy, anh muốn nhân cơ hội cô đổ bệnh, có thể tự tay chăm sóc cô, dù cho việc này chỉ có thể kéo dài trong thời gian rất ngắn.
Trong thời gian ở đây, Trần Thanh Vũ đã học được cách nấu ăn, mỗi lần nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đến chỗ tên Merlin ăn là anh lại khó chịu vô cùng.
Vậy nên anh nghĩ, chỉ cần bản thân có thể nấu ăn ngon, có lẽ Huỳnh Bảo Nhi sẽ chọn ở bên cạnh anh.
Cho nên ngày nào cũng như ngày nào, sau khi đi chăm chút cho cánh đồng hoa xong, anh sẽ đến chỗ giáo viên dạy nấu ăn để học.
Dần dần, tay nghề nấu nướng của Trần Thanh Vũ càng ngày càng được cải thiện.
Trần Thanh Vũ nấu một nồi cháo, anh cũng nấu luôn một cháo bột rồi bón cho bé Gạo Tẻ ăn.
ít
Bé Gạo Tẻ ăn no xong, cô bé oa lên một tiếng, sau đó ngủ thiếp trong lồng ngực Trần Thanh Vũ.
Nhìn khuôn mặt non nớt xinh xắn của con gái, nét mặt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ lại trở nên dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, cúi đầu, dùng chóp mũi khẽ cọ vào gương mặt nhỏ xinh ấy.
“Gạo Tẻ, con phải chăm sóc mẹ cho thật tốt đãy, biết không?”
“Ưm” Trần Thanh Vũ vừa nói xong câu này, anh lại nghe thấy tiếng than nhẹ của Huỳnh Bảo Nhi, lúc này hai mất cô vẫn đang nhắm nghiền chưa chịu mở.
Nghe thấy giọng cô vang lên, Trần Thanh Vũ lập tức đi tới chỗ Huỳnh Bảo Nhi.
Ý thức của Huỳnh Bảo Nhi vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng người nhưng rất mơ hồ, cái bóng ấy đang tới gần cô hơn.
“Còn khó chịu sao?”
Trần Thanh Vũ ngồi dựa vào thành giường, anh dựng nửa người Huỳnh Bảo Nhi lên, để cô thoải mái dựa vào lồng ngực mình ngủ tiếp.
Huỳnh Bảo Nhi khẽ mở đôi mắt nặng trĩu, cô liếc nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bảo Nhi lại thiếp đi trong ngực mình, anh khẽ thở dài một hơi.
lồng
Anh đặt một nụ hôn lên mặt cô, vùi đầu vào lồng ngực Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi… anh yêu em, anh thực sự rất yêu em… Cũng xin lỗi em, vì đã để Lê Ánh Ly làm tổn thương em, làm sao anh… có thể làm tổn thương em chứ? Anh đã từng bước vào vực thắm của sự hoang mang và tăm tối, suýt chút nữa là không còn cách nào để thoát ra ngoài được rồi.
Cũng may, giờ anh đã quay lại, nhưng mà liệu có còn kịp nữa không đây?
Trần Thanh Vũ thật sự rất sợ.
“Gạo Té?”
Khoảng bốn giờ chiều thì Huỳnh Bảo Nhi tỉnh lại, cô đã hạ sốt, đầu cũng không còn khó chịu như lúc trước nữa.
Cô bị cảm giác ngứa ngứa ở cổ do có gì đó cọ vào đánh thức, lúc mở mắt ra đã thấy Gạo Tẻ đang năm trên người cô ngọ nguậy.
Nhìn thấy khuôn mặt non nớt đáng yêu của bé Gạo Tẻ,
Huỳnh Bảo Nhi cố gắng vươn cánh tay hơi yếu ớt ôm chặt lấy
Gạo Tẻ đang nằm trên người cô quậy phá.
“Gạo Tẻ à, con còn nghịch nữa là mẹ giận đó nha.” Bé Gạo Tẻ chớp chớp mat, cô bé cầm ngón tay của Huỳnh
Bảo Nhi đưa lên miệng mình rồi ngậm vào, động tác trẻ con đáng yêu này như sưởi ấm thêm cho trái tim của Huỳnh Bảo Nhi.
Cô cười nhẹ một tiếng, đặt một nụ hôn lên gương mặt non nớt mềm mịn của bé Gạo Tẻ, nhìn dáng vé của cô bé, cô không nhin được lại thở dài một hơi.
Cô bể bé Gạo Tẻ lên, chuẩn bị bước xuống giường, nhưng đột nhiên cô phát hiện có gì đó không đúng.
Hình như trước đó cô đã ngất rồi mà?
Có vẻ cô bị sốt thì phải?
Nghĩ đến đây, Huỳnh Bảo Nhi lập tức vươn tay sờ lên trán mình để kiểm tra độ ẩm, nhưng cô nhận ra nhiệt độ cơ thể của mình khá ổn định, không có gì là khác thường cả.
Cô nhìn xung quanh căn phòng, rất yên tĩnh, không giống với việc có người vừa mới vào.
Lúc cô đang phát sốt, cô mơ hồ cảm nhận được có người đang ôm cô vào lòng, hơn nữa người ấy còn liên tục gọi tên cô.
Huỳnh Bảo Nhi nhấp môi, xỏ đôi dép lê vào chân, sau đó bước tới đứng bên cửa sổ..