“Trần Thanh Vũ vì để cho em được khỏe mạnh mà có thể làm ra chuyện như vậy, chị thật sự bị dọa hết hồn Vân Hạ, anh ấy thật sự là… rất yêu em.
Vũ Khả Hân, chị có biết không?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Vũ Khả Hân, bà hỏi trống không.
Vũ Khả Hân nhìn Huỳnh Bảo Nhi, yên lặng nghe bà nói.
Có thể yêu Trần Thanh Vũ mấy chục năm nay, đến tận bây giờ, mặc dù chúng em đã trải qua rất nhiều chuyện, nhiều người cảm thấy Trần Thanh Vũ không xứng đáng để em yêu nhưng mà em vẫn yêu ông ấy.
Cho dù ông ấy có trở nên như thế nào thì em cũng vẫn yêu, cả đời này của em đã phụ lòng rất nhiều người.
Trần Thanh Kiên là người em cảm thấy áy náy nhiều nhất, Phan Huỳnh Đức là người khiến em đau lòng nhất.
Em có thể sống đến ngày hôm nay, em tiếp tục cuộc sống của bọn họ đến bây giờ, em thật sự rất vui cho nên chị đừng vì vậy mà cảm thấy đau buồn.
Sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường, không ai có thể sống mãi mãi được.
Có thể sống được đến lúc nào thì hay lúc đó, quan trọng hơn chính là chúng ta không có gì để hối tiếc
Chị không nỡ bỏ em, Vân Hạ.” Vũ Khả Hân ôm lấy người Huỳnh Bảo Nhi, nhịn không được khóc lên.
“Ngốc quá, chị còn có chồng con, Vũ Khả Hân, em chỉ là đi trước chị thôi mà.”
Huỳnh Báo Nhi vuot tóc bà ấy, bình thản nói.
Đối mặt với cái chết đang đến gần, Huỳnh Bảo Nhi không có chút sợ hãi.
Đối với bà mà nói thì sống đến năm sáu chục năm, như vậy thật sự đã đủ rồi.
Sau khi Vũ Khả Hân rời đi, Huỳnh Bảo Nhi lại nghênh đón một người khiến bà ấy khá bất ngờ, người này chính là Lâm Huy Thành và Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư so với nữa năm trước còn đẹp và thành thục hơn.
Nhìn qua trông cô có vẻ vô cùng hạnh phúc và tự tin hơn trước.
“Bà chủ, bà còn nhớ cháu không?” Hoàng Song Thư thấp thỏm nhìn người ngồi trên giường bệnh, thấy sắc mặt tái nhợt của Huỳnh Bảo Nhi nhưng ngũ quan của bà vẫn còn xinh đẹp như trước vậy, cô lên tiếng hỏi bà.
Huỳnh Bảo Nhi vươn tay, bà ngoắc Hoàng Song Thư lại gần mình.
Hoàng Song Thư lập tức tiến lên cầm lấy tay của Huỳnh Bảo Nhi.
“Song Thư, tôi vẫn luôn chờ cháu” Ảnh mắt của Huỳnh Bảo Nhi vô cùng hiền từ nhìn Hoàng Song Thư, bà thì thào.
Viên mắt của cô có hơi phiếm hồng.
Cô cắn môi, rũ mắt xuống rồi nhẹ giọng nói: “Bà chủ, bà sẽ tốt hơn thôi a.
Um.”
Huỳnh Bảo Nhi dịu dàng mim cười, sau đó nhìn về phía Lâm Huy Thành ở sau lưng Hoàng Song Thư, đáy mắt bà hơi ảm đạm hỏi: “Vị này là?”
Hoàng Song Thư mang theo một người đàn ông đen thăm bà? Bánh Gạo và Hoàng Song Thư thật sự không còn chút duyên phận nào sao? “Anh ấy là bạn trai của cháu ạ” Cô đứng dậy, đi đến bên người Lâm Huy Thành, cô ôm lấy cánh tay của anh ấy rồi mim cười ngọt ngào nhìn về phía Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy, đáy mắt bà mang theo vẻ cô đơn nhưng ngay sau đó bà lấy lại tinh thần nói chúc mừng vớiHoàng Song Thư: “Chúc mừng cháu, cậu ấy là một người rất tốt.”
Cảm ơn bà, cháu là Lâm Huy Thành, là chồng tương lai của Song Thư” Lâm Huy Thành lịch sự vươn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay Huỳnh Bảo Nhi, Huỳnh Bảo Nhi mim cười, ánh mắt dịu dàng nói: “Khi nào hai đứa kết hôn nhớ báo cho tôi biết.
Được a.” Hoàng Song Thư trò chuyện với Huỳnh Bảo Nhi một lúc, sau đó thấy bà đã mệt mới dẫn Lâm Huy Thành rời đi.
Ai biết được, lúc cô và Lâm Huy Thành mới vừa ra khỏi cửa thì lại chạm mặt với Trần Quân Phi đến chăm sóc Huỳnh Bảo Nhi.
Lúc Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư, đôi mắt anh dường như không thể dời khỏi người cô, anh nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư.
Loại ánh mắt nóng bỏng áp bức này khiến Hoàng Song Thư hoàn toàn không có biện pháp né tránh.
Cô nặng nề cản môi mình, bàn tay đang được Lâm Huy Thành năm trở nên cứng đờ.
Cô vốn cho rằng nếu như đối mặt với Trần Quân Phimột lần nữa thì tâm trạng sẽ bình thản hơn, nhưng mà lúc thật sự chạm mặt với anh, trong lòng của Hoàng Song Thư hoàn toàn không có cách nào để bình tĩnh trở lại.
Lâm Huy Thành nhìn ra sự khẩn trương và thấp thỏm của Hoàng Song Thư, anh ấy bình tĩnh năm chặt lấy tay cô, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo chút dịu dàng quay sang chào hỏi Trần Quân Phi: “Xin chào, anh là cậu chủ Phi sao? Tôi là Lâm Huy Thành, chồng tương lai của Hoàng Song Thư.”
Lời nói này giống như có một cái chày đang giã mạnh xuống khiến cả khuôn mặt của Trần Quân Phi đều tối sầm lại vô cùng khó coi.
Anh dùng sức siết chặt nằm tay, sắc mặt tái nhợt vô cùng đáng sợ.
Trần Quân Phi mím chặt môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư giống như là đang chờ cô lên tiếng.
Sau khi Hoàng Song Thư cảm nhận được sự ấm áp và khích lệ của Lâm Huy Thành thì cô nặng nề thở ra một hơi, nhàn nhạt mim cười nhìn về phía Trần Quân Phi: “Cậu chủ Phi, đã lâu không gặp Hoàng Song Thư… nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đúng không?” Trần Quân Phi hét lên với cô.
Hoàng Song Thư bỏ qua mọi lời nói của anh ra sau đầu, giọng nói cô hơi lạnh lùng: “Lâm Huy Thành là chồng tương lai của tôi, là sự thật.
Em dám, Hoàng Song Thư, tôi theo đuổi em nửa năm trời, khi quay vềem lại mang một người chồng tương lai theo trá lời tôi sao?” Trên gương mặt vốn dịu dàng của Trần Quân Phi, nay lại vô cùng đáng sợ.
Ngũ quan của anh giống như bị một tầng băng bao phủ, có vẻ vô cùng lạnh lẽo khủng khiếp.
Anh xông đến bên người Hoàng Song Thư, hai tay siết chặt bả vai cô, dùng sức lắc thân thể cô, thét lên giận dữ.
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi đối xử như vậy, lúc định đầy anh ra khỏi người mình thì đã có một đôi tay đẩy người Trần Quân Phi đang mất lý trí ra, ôm lấy cơ thể Hoàng Song Thư vào lòng thật chặt.
“Cậu chủ Phi, anh làm gì vợ tương lai của tôi vậy?” Lâm Huy Thành thản nhiên nhìn Trần Quân Phi, ánh mắt vốn điềm đạm bây giờ lại lạnh như băng.
“Cút ngay, anh là cái thá gì mà cũng dám giành Hoàng Song Thư với tôi? Cô ấy là phụ nữ của tôi..
Bốp.” Trần Quân Phi giống như kẻ điên, anh đầy Lâm Huy Thành ra rồi sau đó lại ôm Hoàng Song Thư vào ngực mìnhthật chặt.
Cô nhìn hành vi điên cuồng này của anh thì không hề nghĩ ngợi mà lập tức tát vào mặt anh thật mạnh.
Âm thanh lớn vang vọng trên toàn bộ hành lang mang theo hơi lạnh, thậm chí vô cùng đáng sợ.
Lâm Huy Thành khẽ giật mình nhìn Hoàng Song Thư, mà Trần Quân Phi cũng đang nhìn cô, còn cô cũng bị hành động vừa rồi của mình dọa sợ.
Tay cô dừng trên không trung, không ngừng run rẩy.
Không biết đã qua bao lâu, Hoàng Song Thư mới dân hồi phục lại, cô hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nhìn về phía Trần Quân Phi, cô nói: “Cậu chủ Phi, xin anh đừng nói những lời gây hiểm lầm như vậy, anh như thế này sẽ làm tôi và bạn trai tôi võ cùng khó xử.
Hoàng Song Thư… người em yêu rõ ràng là tôi mà, không phải sao?” Khuôn mặt Trần Quân Phi sầm xuống, thậm chí tỏ vẻ vô cùng khủng bố nhìn cô.
Lúc này, Trần Quân Phi giống như một dã thủ đang bị thương khiến người khác đau lòng.
“Đó là chuyện của trước đây, bây giờ tôi đã không còn yêu anh nữa rồi”
Hoàng Song Thư thả tay xuống, lạnh nhạt nhìn Trần Quân Phi.
“Lâm Huy Thành, chúng ta đi thôi.”
Hoàng Song Thư nói xong thì chỉ nhìn Trần Quân Phi một cái rồi sau đó chuyển ánh mắt về phía Lâm Huy Thành.
Lâm Huy Thành gật đầu, cầm lấy tay cô đi về phía thang máy đối diện.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư rời đi với người đàn ông khác ngay trước mặt mình, tim của Trần Quân Phi giống như bị cái gì bóp lấy vậy, rất đau, rất đau.
Anh siết chặt nằm tay, giận dữ gào lên sau lưng Hoàng Song Thư: “Hoàng Song Thư, em đứng lại đó cho tôi, có nghe hay không, em đứng lại đó cho tôi.”
Đối mặt với tiếng gào thét của anh, Hoàng Song Thư không hề có phản ứng gì.
Thậm chí, ngay cả bước chân cô cũng không thèm dừng lại.
Sau khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Trần Quân Phi cũng chi có thể nhìn bóng lưng lạnh lùng của Hoàng Song Thư.
Một Hoàng Song Thư lạnh lùng như thế, không giống với Hoàng Song Thư mà anh từng quen biết chút nào.
Hoàng Song Thư mà anh biết không phải như thế này.
Lúc này Trần Quân Phi mới biết được, hóa ra sẽ không có ai vẫn mãi mãi đứng một chỗ chờ người khác quay đầu lại.
Anh mất Hoàng Song Thư, mất đi một người phụ nữ yêu anh bằng cả trái tim mình.
Nhưng mà Trần Quân Phi không cam lòng, anh sẽ không để cho Hoàng Song Thư kết hôn với bất kỳ người nào, tuyệt đối không.
“Bảo Nhi.” Ngày hôm sau, cơ thể của Trần Thanh Vũ bình phục lại, ông giăng giăng muốn đến bệnh viện gặp Huỳnh Bảo Nhi nhưng lại bị Lê Hoàng Long đè người xuống.
Lê Hoàng Long nhìn Trần Thanh Vũ đang không ngừng kích động, nhịn không được nói: “Bây giờ thân thể của cậu rất yếu, cậu yên tĩnh lại một chút cho mình.
Bảo Nhi thế nào rồi?” Trần Thanh Vũ giống như không nghe thấy Lê Hoàng Long nói gì, ông cầm tay của ông ta rồi giận dữ gào lên.
“Tạm thời không có chuyện gì nhưng cô ấy còn khá yếu,Trần Thanh Vũ, cậu cũng muốn chết phải không?” Sắc mặc Lê Hoàng Long nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ.
Cơ thể của Trần Thanh Vũ tốt hơn người bình thường nhưng cũng không phải là vô địch, bây giờ lại còn làm ra chuyện này.
Lê Hoàng Long thật sự muốn cầm búa gõ vào đầu Trần Thanh Vũ đế xem xem rốt cuộc ông đang nghĩ gì? “Cũng may là Huỳnh Bảo Nhi phát hiện ra bí mật này của cậu, nếu như cô ấy không phát hiện ra thì có phải cậu định lấy hết máu trên người mình ra không? Cậu cho rằng mình đang đóng phim truyền hình đấy à, còn đi lấy máu nuôi Huỳnh Bảo Nhi nữa? Sao cậu không để cho cô ấy biến thành quỷ hút máu luôn đi, như vậy thì cô ấy mới có thể sống mãi.”
Lê Hoàng Long không hề khách sáo nói móc Trần Thanh Vũ.
Lê Hoàng Long nói móc mình như vậy, ông làm sao không biết được.
Nhưng mà, nếu biết thì làm sao? Ông vẫn không khống chế được hành vi của mình.
Ông sẽ không để Huỳnh Bảo Nhi xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không để bà ấy có chuyện gì được, “Theo như cậu nói thì mình phải làm gì bây giờ? Cuối cùng thì phải làm gì?”
Trần Thanh Vũ đau khổ ôm đầu của mình, vết thương đang được bằng bó kỹ nhưng vì động tác của ông mà bị rách ra lần nữa.
Nhìn bằng gac bị nhuộm đỏ, Lê Hoàng Long nhịn không được thở dài một hơi: “Trần Thanh Vũ, sinh lão bệnh tử, tất cả tùy duyên số, cậu không thể lay chuyển được ý trời.
Hơn nữa, lúc nãy mình có nói là Huỳnh Bảo Nhi sẽ lập tức chết đâu? Cậu dày vò bản thân như vậy, khi bà ấy không có chuyện gì thì cậu đã xảy ra chuyện trước rồi.”
Cả người Trần Thanh Vũ kịch liệt run rẩy, ông đỏ mắt cố chấp nhìn Lê Hoàng Long, đôi mắt phượng hẹp dài đỏ lừ mang theo bi thương và tuyệt vọng nói: “Nếu mạng của mình có thể kéo dài sinh mệnh cho Huỳnh Bảo Nhi, mình sản lòng, sản lòng lấy tuổi thọ của mình đổi cho cô ấy.
Cậu điên rồi.
Trần Thanh Vũ.” Lê Hoàng Long bị ngôn từ điên cuồng của ông kích thích, vừa mới nói được ba chữ thì ngoài cửa lập tức truyền đến giọng nói yếu ớt của Huỳnh Bảo Nhi.
Giọng nói của bà kích thích Lê Hoàng Long và Trần Thanh Vũ, hai người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Khi thấy dáng người gây gò, sắc mặt tái nhợt của Huỳnh Bảo Nhi, cả người Trần Thanh Vũ như bị cái gì kích thích, hoảng hốt đứng dậy khỏi giường..