Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 347





Phan Huỳnh Bảo biết vào lúc Hoàng Song Thư trở lại thành phố thì cô đã có chồng sắp cưới rồi.
Khi biết được cô có chồng sắp cưới, anh ấy cảm thấy hơi thất vọng.

Vốn dĩ anh ấy muốn lợi dụng khoảng thời gian nửa năm này để cho Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi binh tĩnh nhìn nhận lại mọi chuyện, hy vọng Trần Quân Phi có thể lay động được Hoàng Song Thư để sau này hai người có thể ở bên nhau.
Nhưng mà có thể tình yêu của Hoàng Song Thư đã khiến cô quá mệt mỏi nên cô từ bỏ Trần Quân Phi rồi.

Về bối cảnh của Lâm Huy Thành, Phan Huỳnh Bảo cũng đã điều tra qua, thực sự rất thích hợp với Hoàng Song Thư.

“Cho anh ta vào đi." Sau khi Hoàng Song Thư trầm mặc một lúc lâu, anh ấy ra lệnh cho nhân viên bảo vệ.

"Anh ba, người đàn ông tên là Lâm Huy Thành đó là ai vậy?"
Bé Gạo Tẻ không hiểu nhìn Phan Huỳnh Bảo.

"Quản gia, đưa cô chủ lên lầu làm bài tập" Phan Huỳnh Bảo chỉ cười mà không trả lời câu hỏi của bé Gạo Tẻ.

Bé Gạo Tẻ nghe lời anh ba, theo quản gia chạy lên lầu làm bài tập.
Khi Lâm Huy Thành được người giúp việc đưa vào, anh ấy lập tức nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo, Lâm Huy Thành vẫn bình tĩnh chào hỏi như cũ: "Cậu chủ Bảo." "Anh Thành, anh có chuyện gì muốn tìm anh trai tôi sao?"
Phan Huỳnh Bảo đứng dậy rồi bảo Lâm Huy Thành ngồi xuống phía đối diện.
Lâm Huy Thành chính sửa lại quần áo của anh ấy, sau đó nhẹ nhàng nói: "Vợ sắp cưới của tôi không thấy đâu nữa rồi"
Hoàng Song Thư mất tích rồi?
Vẻ mặt của Phan Huỳnh Bảo hơi thay đổi, đôi mất màu lục bảo của anh ấymang theo vài tia sáng nhìn Lâm Huy Thành.

"Song Thưmất tíchrồi? Vậy tại sao anh lại đến nhà họ Trần chúng tôi tìm Trần Quân Phi?" "Tôi đã hỏi hàng xóm rồi, họ nói rằng người đưa Song Thư đi chính là Trần Quân Phi, nếu tôi không đến đây tìm Trần Quân Phi thì tìm ai?” Lâm Huy Thành siết chặt bàn tay.
Lâm Huy Thành là một người đàn ông luôn điềm tĩnh và tự chủ, cộng với tính cách vô cùng dịu dàng của anhấy khiến cho người khác cảm thấy anh ấy là một người không biết nỗi giận.

Tuy nhiên bất cứ ai quen thuộc với Lâm Huy Thành đều biết anh ấy không phải là một người đàn ông không bao giờ nổi giận.

“Ý của anh là anh trai tôi đã đưa Hoàng Song Thư đi sao?" Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Lâm Huy Thành một cách bình tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi nói.


"Chẳng lẽ không phải à?" Lâm Huy Thành khoa trương hỏi.

"Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, nếu anh trai tôi thực sự đưa Hoàng Song Thư đi thì tôi sẽ đưa cô ấy trở về." “Vậy làm phiền cậu chủ Báo rồi” Với sự đảm bảo của Phan Huỳnh Bảo Lâm Huy Thành không thể không cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ấy biết chuyện trước đây của Hoàng Song Thư với Trần Quân Phi nên anh ấy thực sự rất lo lắng Trần Quân Phi sẽ làm ra loại chuyện gì đó với Hoàng Song Thư.

"Lâm Huy Thành, anh có yêu Hoàng Song Thư không?" Lúc Lâm Huy Thành chuẩn bị rời đi, Phan Huỳnh Bảo chắp hai tay lại nhìn Lâm Huy Thành đang quay mặt về phía mình rồi thờ ở hỏi.
Yêu không?
Đương nhiên là cực kỳ yêu.

"Yêu." Lâm Huy Thành trả lời không hề do dự.

"Nếu biết quả khứ trước đâycủa Hoàng Song Thư thì anh còn yêu không?" Phan Huỳnh Bảo rất thích Hoàng Song Thư, có lẽ là vì trên người phụ nữ này luôn có luồng hơi thở giống Huỳnh Bảo Nhi nên anh ấy mới có cảm giác yêu thích này, mà loại yêu thích này lại không liên quan gì đến tình yêu.

"Tôi biết hết những chuyện Song Thư đã phải chịu đựng trước đây nhưng mà tôi không bận tâm."
Lâm Huy Thành khẽ gật đầu nhìn Phan Huỳnh Bảo "Nếu anh yêu một người nào đó thì anh sẽ không bận tâm đến quá khứ của cô ấy.

Tôi yêu Hoàng Song Thư chứ không phải người khác nên tôi chỉ muốn ở bên cô ấy mà thôi.

Tôi muốn có một mái ấm chỉ có tôi và cô ấy, đơn giản thể thôi."
Lời nói của Lâm Huy Thành không có gì quá hoa mỹ, anh ấy nói những thứ rất bình thường.
Những thứ anh ấy muốn chỉ là một mái ấm, những gì
Hoàng Song Thư cần cũng chỉ là một mái ẩm.

Dường như Phan Huỳnh Bảo hiểu được những gì Lâm Huy Thành nói, anh ấy cụp mắt xuống rồi sau đó nói với Lâm Huy Thành: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp anh tìm ra Song Thư" “Cảm ơn anh."
Sau khi Lâm Huy Thành rời đi, Phan Huỳnh Bảo chìm đầm trong suy nghĩ của bản thân.
Anh đang nghĩ, rốt cuộc như thể nào mới gọi là tình yêu?
Đó có phải là thứ tình cảm kinh thiên động địa như của bố mẹ anh không? Hay lại là tất cả cảm giác vừa hoang đường vừa tuyệt vọng của bố khi yêu mẹ?
Dù là loại nào đi nữa thì nó đều có thể cham đến tim và phổi của con người.

Không thể giải thích được, Phan Huỳnh Bảo cũng muốn được ai đó yêu mình.
Mẹ từng nói tình yêu sẽ gây nghiện mà cũng sẽ đau lòng.
Khi đang yêu sẽ trải qua sự ngọt ngào, mà đó cũng là liều thuốc độc, chất độc gây nghiện, chất độc làm trái tim đau đớn, "Trần Quân Phi, buông tôi ra." Khi Hoàng Song Thư vừa tinh dậy thì cô phát hiện mình đang ở trong một căn biệt thự quen thuộc,
Căn biệt thự này chính là căn biệt thự mà lúc đầu Trần Quân Phi đã chăm sóc cô.

Đã rất lâu rồi cô không đến nơi này,đồ đạc ở đây vẫn giống như vừa mới ngày hôm qua.
Mỗi một nơi đều khiến Hoàng Song Thư cảm thấy rất quen thuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi đang đứng trước mặt mình, sau khi hít một hơi thật sâu thì cô lạnh lùng nói với anh.
Trần Quân Phi đang ngồi trên giường, thất thần nhìn vào từng đường nét khuôn mặt thanh tú của Hoàng Song Thư.

Lông mày của người phụ nữ này đã không còn hèn nhát và thận trọng như trước kia nữa,Hoàng Song Thư bây giờ, dường như được tái sinh từ tro tàn khiến Trần Quân Phi ngày càng trở nên mơ hỗ hơn.
Nếu ngay từ khi bắt đầu đã biết thì sẽ không bị tổn thương, đúng không? “Đói bụng chưa?" Trần Quân Phi lặng lẽ nhìn Hoàng Song Thư, lẩm bẩm nói.

"Tôi nói rồi, thả tôi ra..." "Sau này chúng ta sẽ sống ở đây có được không? Chỉ có hai chúng ta thôi." Hoàng Song Thư nhíu mày nhìn Trần Quân Phi đang một mình hoang tưởng.

Cô vừa mở miệng nói được vài từ đã bị Trần Quân Phi cổ tình ngắt lời.
Trần Quân Phi cơ bản không muốn nghe Hoàng Song Thư nói bất cứ một lời nào muốn rời xa anh nào cả.

Anh đưa tay ra xoa nhẹ hai má Hoàng Song Thư, ngũ quan vốn dĩ tuấn tú lạ thường của anh, bây giờ còn thêm phần trong sáng đến lạ thường.

"Tôi sẽ đối xử với em thật tốt, Hoàng Song Thư.

Chúng ta hãy bất đầu lại có được không?"
Lời nói của Trần Quân Phi khiến Hoàng Song Thư cảm thấy nặng nề.
Nếu là trước đây thì Hoàng Song Thư sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Cô là một người như vậy, cho dù có thiêu thân lao vào lửa, cho dù trên người có đầy vết thương nhưng cô vẫn không hề sợ hãi, cô vẫn sẽ liều lĩnh xông lên.

Tuy nhiên bây giờ trái tim đã tan vỡ rồi, còn có thể ghép lại được không? "Trần Quân Phi, tôi không còn yêu anh nữa rồi, bây giờ tôi chỉ muốn ở bên Lâm Huy Thành mà thôi" Hoàng Song Thư thở dài, cô muốn dùng giọng điệu thật nhẹ nhàng nói với Trần Quân Phi.
Nhưng mà Trần Quân Phi giống như trở thành một kẻ điện vậy, anh tức giận hét thẳng vào mặt Hoàng Song Thư.

"Hoàng Song Thư, em nói dối.

Em chỉ đang trả thù tôi mà thôi, rõ ràng người em yêu là tôi, làm sao có thể sống cùng Lâm Huy Thành được chứ? Tốt nhất em đừng chọc tức tôi, nếu không tôi sẽ không kiềm chế được mà tổn thương đến em đấy." "Trần Quân Phi, anh để cho đầu óc anh tỉnh táo chút đi.

Tôi nói rồi, hiện tại tôi chỉ yêu một mình Lâm Huy Thành mà thôi.

Tôi không đùa với anh đâu, tôi sẽ kết hôn với anh ấy, tôi sẽ cùng anh ấy sinh con..." "Em đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.Hoàng Song Thư, để cho tôi nói cho em biết, nếu như em muốn nhìn thấy Lâm Huy Thành chết ở trước mặt em thiem có thể tiếp tục chọc tức tôi." “Anh dám” Hoàng Song Thư bị lời đe doa kinh hoàng của Trần Quân Phi làm cho kích động, cảngười cô run lên, ngay cả hai cánh môi cũng không ngừng va đập vào nhau.

"Dám hay không dám thì em cứ thử xem? Hoàng Song Thư, em nghĩ rằng tôi đang đùa với em sao? Tôi muốn giết chết Lâm Huy Thành cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy, em tốt nhất đừng chọc tức đen tôi, ngoan ngoãn trở về làm người phụ nữ của tôi đi, em có hiểu không?" Trần Quân Phi hung dữ nhìn Hoàng Song Thư, vẻ mặt khát máu của anh mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng mờ ám và đáng sợ. 
Sống lưngHoàng Song Thư căng cứng.
Cô nằm bàn tay thật chặt, Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư một cách mơ hồ.

Anh đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt Hoàng Song Thư rồi tự nói với chính mình: "Bố mẹ đã đi rồi, tôi cũng muốn được như thế, có một người suốt đời ở bên cạnh tôi.

Hoàng Song Thư, em yêu tôi mà, không phải sao? Cho nên em đừng rời xa tôi có được không?" "Cậu chủ, bữa tối được mang đến rồi.” Hoàng Song Thư bị những lời nói quỷ dị của Trần Quân Phi làm cho choáng váng, cả người cô đều bị kích động.
Cô cắn môi, toàn thân cứng đờ, vào lúc cô còn chưa biết phải làm sao thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của người giúp việc.

Nghe thấy giọng nói của người giúp việc, cơ thể Hoàng Song Thư không tự chủ được căng cứng lại.
Trần Quân Phi ôm lấy cô, tư thế trìu mến khác thường rồi quay ra nói với người giúp việc: "Vào đi."
Người giúp việc đẩy bữa tối vào trong phòng, sau đó lập tức rời đi mà không hề ngẩng đầu lên.
Trần Quân Phi buông Hoàng Song Thư ra, xoay người để cô ngồi trên đùi mình.

Toàn thân Hoàng Song Thư đều căng cứng, một câu chống cự cũng không nói được, chỉ bất giác để Trần Quân Phi giữ lấy cơ thể mình.
Hiện tại tâm trạng của Trần Quân Phi rất không bình thường.

Hoàng Song Thư lo lắng hành vi liều lĩnh của mình sẽ càng kích thích anh hơn.

Với tình huống như bây giờ, Hoàng Song Thư chỉ có thể siết chặt cơ thể, cổ gång chịu đựng đề Trần Quân Phi ôm như vậy.

"Đói bụng rồi phải không?" Trần Quân Phi nhìn cơ thể Hoàng Song Thư đang cứng đờ thì trìu mến hôn lên cổ cô rồi hỏi.
Hoàng Song Thư nắm chặt tay, cố gắng để hơi thở của mình bình thường trở lại, sau đó lạnh lùng nói với Trần Quân Phi: "Không, tôi tự làm được" "Tôi thích đút cho em ăn đẩy" Trần Quân Phi nhìn Hoàng

Song Thư, nói với cô bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy.

Hoàng Song Thư bị ánh mắt của Trần Quân Phi làm cho chấn động, cơ thể cô bị kéo căng vô cùng nghiêm trọng.
Cô năm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Một lúc lâu sau, ánh mắt dịu dàng của Trần Quân Phi vẫn nhìn Hoàng Song Thư, anh nâng chiếc thìa trong tay lên rồi đưa tới miệng cô.

"Nào, há mồm ra, canh này là tôi đặc biệt nấu cho em đấy, chắc chắn sẽ vô cùng ngon." Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi, sau đó cúi đầu uống hết chén canh.
Nếu cô không uống thi nói không chừng Trần Quân Phi sẽ nghĩ đến biện pháp khác.

Vừa nghĩ đến đây, tinh thần của Hoàng Song Thư không khói run lên.
Nhìn thấy Hoàng Song Thư ngoan ngoãn uống hết bát canh, đôi mắt của Trần Quân Phi có một tia sáng đầy ranh mãnh.

Anh ngồi nhìn Hoàng Song Thư, nhìn đến lúc cô ăn xong, trên khóe môi anh xuất hiện một nụ cười ma mị đến khác thường.
Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi nhìn như vậy, cô cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại.

"Song Thư, ăn cũng ăn xong rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi"
Trần Quân Phi âu yếm nhìn Hoàng Song Thư, anh đứng dậy cởi quần áo trên người xuống.

Nhìn thấy động tác dọa người của Trần Quân Phi, Hoàng
Song Thư vô thức bước lùi về phía sau.

"Trần Quân Phi, anh muốn làm gi?" Trần Quân Phi chủ động như vậy, chang trách Hoàng Song Thư lại cảm thấy vo cùng sợ hãi và hoảng loạn.
Trần Quân Phi nhìn Hoàng Song Thư đầy ẩn ý, trên khuôn mặt tuấn tú điển trai nở một nụ cười ma mị nói: "Đương nhiên là đi ngủ rồi? Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau, không phải sao?"
Đối mặt với lời nói của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư cảm thấy toàn thân côlập tức trở nên cứng đờ.
Cô nhìn Trần Quân Phi đang từng bước tiến lại gần mình, lúc vừa muốn từ chối anh thì trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Cảm giác này sắp làm Hoàng Song Thư phát điên rồi.

"Anh..

vừa rồi anh bỏ cái gì vào canh vậy?" Cái cảm giác nóng rực khó chịu này sắp khiến Hoàng Song Thư phát điên vì không thể chịu đựng được.

Cô dùng sức nắm chặt tay, sau đó hét vào mặt Trần Quân Phi..