Nghe vậy, Hoàng Song Thư hất tay Trần Quân Phi ra rồi không hề quay đầu lại mà bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng Hoàng Song Thư, đôi con ngươi lạnh như băng của Trần Quân Phi chợt lóe lên một thứ ánh sáng âm u tăm tối, khuôn mặt vốn dĩ phóng túng quỷ quyệt lại dần trở nên đáng sợ.
"Anh Quân Phi." Lê Hoàng Long thấy vẻ mặt của Trần Quân
Phi thì không kiềm chế đc mà gọi anh.
Trần Quân Phi vội lấy lại tinh thần, lạnh nhạt ném cho anh ta một ánh mắt, giọng nói nặng nề lạnh lẽo: "Đi thôi." "Vâng." Lê Hoàng Long thở dài một tiếng, khẽ gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Anh đừng ép buộc cô ấy quá, anh cũng biết cái chết của Lâm Huy Thành vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng Hoàng Song Thư mà.
Cô ấy còn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh, anh phải học cách quan tâm cô ấy đi." "Tôi quan tâm vậy còn chưa đủ à? Trong lòng cô ấy vẫn mãi nhớ thương cái người đã chết đó, chẳng lẽ tôi còn không bằng cả một người chết sao?"
Trong mắt Trần Quân Phi ánh lên vẻ hung ác, giận dữ quát Lê Hoàng Long.
Lê Hoàng Long thấy Trần Quân Phi đáng sợ như vậy thì không nhịn được mà rụt cổ lại, nói một cách khô khốc: "Anh đừng kích động vậy chứ, anh nhìn anh xem, hơi một chút là anh lại làm cái vẻ mặt kinh dị đẩy.
Anh cứ thế này thì làm sao Hoàng Song Thư yêu anh được? Anh không sợ cô ấy lại bỏ anh mà đi à?" "Cô ấy dám sao? Nếu mà cô ấy dám rời khỏi tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cô ấy." Trần Quân Phi no mot nu cười lạnh lẽo âm u, dưới đáy mắt mang theo cả sự cố chấp đến điên cuồng.
Lê Hoàng Long nhìn dáng vẻ của Trần Quân Phi thì toát hết cả mồ hội: "Anh tinh táo lại đi, anh cứ thể này chỉ tổ càng khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên gay gắt hơn thôi.
Đúng là không hiểu nổi, em trai anh tuy là cũng rất lạnh lùng nhưng cũng không có dễ kích động như anh.
Chẳng lẽ cái này là do cùng mẹ khác cha nên mới vậy?" "Cậu im miệng lại đi, muốn chết có phải không?" Trần Quân Phi nghe anh ta nói vậy thì đôi mắt lạnh lùng chợt nheo lại một cách nguy hiểm rồi quát lớn.
Lê Hoàng Long cảm thấy vô cùng tủi thân, chỉ đành rụt cổ lại không dám nói tiếp câu nào.
"Cúc Hoa, cậu không sao chứ?" Hoàng Song Thư ngôi bên cạnh giường, cầm tay Trương Cúc Hoa rồi lo lắng nhìn lớp băng gạc quấn trên tay cô ta mà hỏi.
"Không sao đâu." Trên khuôn mặt ngọt ngào của Trương Cúc Hoa nở một nụ cười nhẹ, cô ta lắc đầu nói với Hoàng Song Thư.
"Sao cậu lại dại thế, cứ thế mà lao tới bảo vệ mình." Hoàng Song Thư áy náy nhìn lớp bằng trắng bọc khắp cánh tay Trương Cúc Hoa.
"Chúng ta là bạn thân mà" Trương Cúc Hoa mim cười, nghiêm trang nói: "Chúng ta là bạn thân nên thấy cậu gặp nguy hiểm làm sao mình đứng nhìn được chứ.
Lời nói của Trương Cúc Hoa khiến Hoàng Song Thư vô cùng cảm động, khóe mắt cô dần trở nên ướt át tựa như giây tiếp theo nước mắt sẽ tràn khỏi bờ mi.
"Sao rồi?" Trần Quân Phi lạnh lùng đi vào phòng bệnh, nhìn lướt qua Trương Cúc Hoa rồi thản nhiên hỏi.
"Cậu chủ Phi cũng tới sao?" Trương Cúc Hoa nhìn thấy Trần Quân Phi thì hình như hơi kích động muốn ngồi dậy khỏi giường.
Hoàng Song Thư ẩn người cô ta xuống không cho cử động lung tung "Lần này, cảm ơn cô." Trần Quân Phi hiếm khi nói cảm ơn ai, thể nhưng lần này anh cũng phải cảm ơn Trương Cúc Hoa một câu, nếu không có cô ta thì người bị thương đã là Hoàng Song Thư rồi.
Đôi môi Trương Cúc Hoa hơi khẽ động, cô ta nhìn Trần Quân Phi mà lac đầu: "Cậu chủ Phi không cần phải cảm ơn tôi đâu, Song Thư là bạn thân của tôi, tôi cứu cô ấy cũng là lẽ đương nhiên thôi." "Nghe nói đạo diễn Hoàng đang chuẩn bị quay một MV mới, còn chưa chọn được nữ chính, để tôi nói với ông ấy một chút, MV lần này để cho cô một vai nhé." Trần Quân Phi khoanh tay trước ngực, tư thái vô cùng tao nhã nói chuyện cùng Trương Cúc Hoa.
"Thật...!thật sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Cúc Hoa treo đầy sự hưng phấn.
Đạo diễn Hoàng ư, đó là một đạo diễn lớn hàng đầu trong ngành này, ông ta cũng thinh thoảng mới nhận quay một MV.
Tuy chỉ là MV nhưng chỉ cần là do ông ta đạo diễn thì đều sẽ nhận được sự quan tâm rộng rãi của công chúng.
Trước giờ Trương Cúc Hoa vẫn chỉ là diễn viên quần chúng chưa có chút danh tiếng nào, bây giờ lại có cơ hội này.
Đương nhiên là cô ta sẽ không muốn bỏ qua.
"Cô nghĩ tôi sẽ lừa cô sao? Coi như là quà cảm ơn vì cô đã cứu Song Thư" Trần Quân Phi thản nhiên gật đầu, đi tới bên cạnh Hoàng Song Thư, vòng tay ôm lấy thắt lưng cô.
Anh nhíu mày nhìn lướt qua vết máu trên mặt Hoàng Song Thư rồi quay lại nói với Trương Cúc Hoa: "Xin lỗi, Song Thư có vẻ mệt rồi, tôi đưa cô ấy về nghi ngơi trước đây" "Cô nghỉ ngơi cho tốt đi" Trần Quân Phi lại nói thêm một câu.
Trương Cúc Hoa nhìn khuôn mặt điển trai của anh mà lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Nhìn theo bóng lưng anh đi khuất, hai gò má cô ta tựa như dính vào một lớp son hồng nhàn nhạt.
Có phải cô lại tiến thêm một bước tới gần Trần Quân Phi không?
Trong đôi mắt Trương Cúc Hoa ánh lên vài tia sáng mong manh lấp lánh.
"Quản gia, nấu cho Song Thư một chén tổ yến nhé." Trần Quân Phi vừa đưa Hoàng Song Thư quay về biệt thự đã lập tức ra lệnh cho quản gia.
Hoàng Song Thư khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng gạt tay anh ra rồi lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, bây giờ tôi chưa đói." "Không đói cũng phải ăn." Trần Quân Phi trừng mắt nhìn cô rồi kéo cô đi vào phòng ăn.
Thực ra Hoàng Song Thư rất ghét thái độ kịch liệt cứng nhắc này của anh.
Cô không muốn phải làm những chuyện mình không thích, thế nhưng Trần Quân Phi lại là một người đàn ông vô cùng cường thế.
"Oa oa oa." Hoàng Song Thư vừa mới ngồi xuống bàn ăn thì tiếng khóc thất thanh của đứa nhỏ đã từ trên lầu vọng xuống.
Ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập chạy xuống lầu: "Chị xinh đẹp, anh hai, em bé khóc rồi, Gạo Tẻ không biết dỗ trẻ con đâu"
Bé Gạo Tẻ ôm đứa nhỏ vẫn còn khóc nấc ở trong lòng, đi tới trước mặt Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng bối rối hoang mang.
Hoàng Song Thư nhìn bé Gạo Tẻ rồi đón lấy đứa nhỏ đang khóc tới đỏ bừng mặt mũi kia ôm vào lòng.
Có lẽ là đứa bé đã nhân ra mình đã trở về vòng tay quen thuộc của mẹ nên chợt nín khóc.
Đôi mắt giống Trần Quân Phi y đúc của nó mở to nhìn cô một cách đáng thương.
Mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ, Hoàng Song Thư luôn không tự chủ được mà mềm lòng.
Cho dù trong lòng có oán hận Trần Quân Phi đến nhường nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy đứa bé thì mọi bực dọc trong cô đều tan biến.
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bầu mát mịn thơm mùi sữa của thằng nhỏ, cởi mấy cúc áo rồi cho nó bú sữa.
Trần Quân Phi vån sai người nau các món lợi sữa cho cô ăn, kể từ khi Hoàng Song Thư lại có sữa thì đứa nhỏ vẫn đều bú mẹ, không ăn ngoài.
Trần Quân Phi chống cảm, đôi mắt thâm thúy quan sát động tác của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư đã không còn né tránh đứa trẻ nữa, điều này khiến Trần Quân Phi có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh hai, anh đang nhìn gì vậy?" Ngay lúc Trần Quân Phi nhìn tới mức thất thần, bé Gạo Tẻ đã đi tới bên cạnh anh không biết từ bao giờ.
Cô bé vươn tay quơ quơ trước mặt anh rồi cười giáo hoạt.
"Bé Gạo Tẻ lại tăng cân rồi." Trần Quân Phi ôm lấy người bé Gạo Tẻ rồi cười tủm tỉm nói.
"Anh hai có quan tâm Gạo Tẻ đâu."
Bé Gạo Tẻ cho đôi môi đỏ mọng lên, ra vẻ đáng thương mà nói với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi nhéo má cô bé mấy cái rồi liếc nhìn sang Hoàng Song Thư, thấy cô vẫn không thèm nhìn lại mình thì lại ý tứ sâu sa mà nói với bé Gạo Tẻ: "Không phải ngày mai Gạo Tẻ được nghỉ học sao? Anh hai đưa em đi thủy cung nhé, chẳng phải em vẫn hô hào đòi tới đó chơi còn gì?" "Anh hai rảnh thật sao?" Vừa nghe tới sẽ được đi thủy cung, ánh mắt bé Gạo Tẻ đã lập tức sáng rực.
"Ừ" Trần Quân Phi xoa đầu cô bé, gian xảo lấy lòng nhìn Hoàng Song Thư, nói với thái độ ôn hòa: "Song Thư, thời tiết ngày mai đẹp låm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, dù sao thì em bé cũng hiếm khi được ra tắm nắng, được không?"
Trần Quân Phi vẫn luôn là một kẻ giữ thể chủ động, mạng mẽ ương ngạnh, chuyện anh đã muốn làm thì trước nay chưa bao giờ từng thương lượng hay hỏi ý kiến ai, thế nhưng từ sau khi đứa nhỏ xuất hiện, tính cách của anh cũng dần dần thay đổi.
"Ừ" Hoàng Song Thư ngẩng đầu nhìn lướt qua Trần Quân Phi rồi thản nhiên gật đầu.
Hoàng Song Thư không từ chối đề nghị của anh, điều này khiến Trần Quân Phi cảm thấy vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt phượng vút cong đen nhánh ấy như có từng đợt sóng ôn nhu đang cuộn trào.
Có lẽ do ảnh mắt anh quá nóng bỏng đã khiến cho thân thể Hoàng Song Thư trở nên căng thẳng.
Bé Gạo Tẻ tựa vào lòng ngực Trần Quân Phi chớp chớp mắt nhìn rồi nở một nụ cười ranh mãnh.
Chắc chắn là chị xinh đẹp vẫn còn thích anh hai, cô bé nhất định phải giúp anh hai theo đuối bà xã mới được.
"Song Thư, em yêu tôi không?"
Đêm xuống, động tác của Trần Quân Phi có phần dữ dội, mỗi một lần nhịp đẩy đều khiến Hoàng Song Thư đau không nói nên lời.
Đàn ông chính là như vậy, luôn thích dùng cách thức đơn giản mà trực tiếp này để ép người phụ nữ nhìn vào mình.
Tình cảm đang dâng trào, đột nhiên anh hôn lên khóe môi Hoàng Song Thư rồi thì thào hỏi có một câu.
Hoàng Song Thư nghe vậy chỉ mở to đôi mắt hạnh mơ màng nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang nằm phía trên mình, từng tiếng rên nhè nhẹ như vỡ vụn thoát ra giữa làn môi, nhưng lại không trực tiếp trả lời.
Đáy mắt Trần Quân Phi chợt trở nên tôi sầm, anh vuốt ve khắp làn da tựa như sử trắng của cô rồi thản nhiên nói: "Không sao, cho dù...!em không yêu tôi cũng không sao cả, chỉ cần tôi yêu em là được.
Hoàng Song Thư, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, vậy nên đừng rời bỏ tôi được không?"
Cơn gió ngoài cửa sổ tựa như mang theo đau thương man mác đến thổi tung rèm cửa.
Đưa mắt nhìn tấm rèm bay bập bềnh trong gió, đôi mắt Hoàng Song Thư lại ảnh lên chút phiền muộn cùng khổ đau nhàn nhạt.
Nếu là trước đây, có lẽ Hoàng Song Thư sẽ cảm động, sẽ liều lĩnh mà gật đầu.
Thế nhưng, tình yêu của cô đã dành cho Lâm Huy Thành, vẫn không lấy lại được nữa.
Cô sống chỉ vì muốn báo thù, muốn Trần Quân Phi phải đau khổ mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Quân Phi giúp Hoàng Song
Thư mặc đồ rồi đưa bé Gạo Tẻ cùng em bé đi tới thủy cung.
Trương Cúc Hoa nghe nói hôm nay Hoàng Song Thư muốn đi chơi cũng nhịn không được mà xin được đi cùng.
Trương Cúc Hoa bị thương ở cánh tay nên cũng coi như không nghiêm trọng gì, Hoàng Song Thư vốn muốn bảo cô ta ở lại bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng Trương Cúc Hoa lại nói ở bệnh viện quả buồn chán, hơn nữa vết thương của cô ta cũng không phải quá nặng, không muốn cứ ở mãi trong bệnh viện như thế.
Hoàng Song Thư bất đắc dĩ đành phải hỏi ý kiến Trần Quân Phi.
Anh lập tức cho người mời một bác sĩ tới để đi theo Trương Cúc Hoa để phòng ngừa trên đường đi cô ta có gặp phải chuyện gì.
Đoàn người cùng nhau đi tới thủy cung.
Công viên thủy cung lớn nhất thủ đô tọa lạc ở một nơi cách nội thành gần một giờ chạy xe.
Ở đây có thể gặp được rất nhiều loài sinh vật biển phong phú, người tới tham quan cũng rất đông, nhất là các cặp tình nhân và các bạn nhỏ.
"Hôm nay có vẻ khá là đồng, các cậu phải cẩn thận một chút." Trần Quân Phi xuống xe rồi dặn dò các cấp dưới của mình.
Tuy rằng anh cũng đi theo bé Gạo Tẻ và Hoàng Song Thư nhưng vẫn lo lắng có chuyện bất trắc xảy ra.
"Anh hai, anh nhanh lên nào.
Bé Gạo Tẻ nhìn thấy công viên thủy cung thì chẳng còn quan tâm gì nữa, hớn hở vẫy tay gọi
Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi bất đắc dĩ nằm lấy tay Hoàng Song Thư: "Đi thôi, để tôi bể em bé là được rồi." "Không cần đâu, tôi muốn ôm nó." Ánh mắt Hoàng Song Thư nhìn anh dường như có cả sự kinh ngạc dành cho dáng vẻ ôn nhu sủng nịnh của anh ngay lúc này.
Dường như Trần Quân Phi đang dần dần thay đổi, trên khuôn mặt cũng không còn vẻ lạnh lùng trước kia nữa..