Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 36





Trần Thanh Vũ không lên tiếng, môi mím chặt lại nghiêm túc lạ thường.

Một lúc sau, Trần Thanh Vũ cúi người xuống, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em còn yêu tôi!”
Sau khi nghe xong, lồng ngực tôi đập mạnh dữ dội.

Tôi nắm lấy tấm chăn phía dưới, cố gắng hít thở.

Bầu không khí này khiến tôi vô cùng khó thở.

“Phải, tôi đã từng rất yêu anh nhưng mà hiện tại tôi không muốn yêu anh nữa.

Bởi vì yêu anh rất mệt mỏi, trái tim của tôi sớm đã bị anh dày vò đến tan nát rồi.” “Trần Thanh Vũ! Tha cho tôi một con đường đi! Anh muốn ly hôn tôi đã đồng ý với anh rồi, anh không muốn tôi công bố những chuyện mà Nguyễn Mỹ làm với tôi, tránh hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của cô ta thì tôi cũng đã chấp thuận rồi.

Sao bây giờ anh còn dính lấy tôi không buông nữa? Có phải anh muốn Huỳnh Bảo Nhi tôi chết trước mắt anh thì anh mới.” “Á…”
Lời của tôi chưa kịp nói hết thì miệng đã bị người nào đó ngăn lại.

Trần Thanh Vũ như nổi điên hôn tôi, anh nhỏ giọng lẩm bẩm những lời vụn vặt, hoảng loạn.

“Đều là lỗi của em.

Huỳnh Bảo Nhi… Đều là lỗi của em… Tại sao… tôi lại bị em quyến rũ… Tại sao?” Cái gì? Rốt cuộc thì Trần Thanh Vũ đang nói gì chứ? “Huỳnh Bảo Nhi.

trong đầu tôi… tất cả đều là hình bóng của em… Không biết từ lúc nào… chỉ còn mỗi hình bóng của em thô… Có muốn xóa thế nào cũng không xóa được… Rõ ràng người tôi yêu… là Nguyễn Mỹ, rõ ràng là tôi yêu Nguyễn Mỹ mà.” “Trần Thanh Vũ… Buông tôi ra..

Anh làm tôi đau đấy!” Động tác lúc mất khống chế của Trần Thanh Vũ khiến tôi vô cùng đau đớn.

Tôi rút một tay ra, tát anh một cái.

Gương mặt của Trần Thanh Vũ bị tôi đánh lệch sang một bên, mái tóc đen nhánh vốn đã rối loạn nhìn lại càng rối thêm.

Anh ghé sát vào mặt tôi, ánh mắt âm trầm như xuyên thấu của anh nhìn chằm chằm tôi.

Trần Thanh Vũ dùng ánh mắt như dã thú nhìn tôi khiến cả người tôi không khống chế được run lên, tôi lập tức lên tiếng: “Anh… Anh buông tôi ra, không phải anh rất yêu Nguyễn Mỹ sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy hả?”
Bỗng dưng cơ thể đang đè lên người tôi của Trần Thanh Vũ cứng đờ.

Anh nhìn tôi rất lâu, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, sau đó anh đứng dậy bước vào phòng tắm bên cạnh.

Tôi nhìn bóng lưng của Trần Thanh Vũ, thầm hít vào một hơi.


Nguy hiểm quá!
Bộ dạng lúc nảy của Trần Thanh Vũ giống hệt như muốn nuốt sống tôi.

Một Trần Thanh Vũ mất lí trí như thế tôi cũng chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên.

Tôi bật dậy khỏi giường, cảm thấy bụng hơi nhói lên đau đớn.

Tôi hoảng loạn vuốt ve bụng mình.

Tôi sợ rằng những hành động quá khích lúc nảy của Trần
Thanh Vũ đã làm tổn thương đến đứa bé trong bụng tôi.

“Ting.tinh..!” Đúng vào lúc tôi đang phân tâm suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi hoảng hốt cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy tên của Lê Minh Quang nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Tôi cổ đè nén tâm trạng hoảng sợ của mình lại, bước đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

“Sao lâu vậy mới nghe điện thoại? Đã đến khách sạn chưa?” Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của Lê Minh Quang truyền đến từ đầu bên kia.

“Đến rồi, cũng vừa mới tới!” Tôi ấp úng gật đầu đáp.

Những lúc đối mặt với Lê Minh Quang tôi vẫn không kìm được cảm thấy chột dạ, dù sao thì tôi và Trần Thanh Vũ… làm ra chuyện như thế khiến bản thân tôi luôn thấy áy náy với Lê Minh Quang.

“Sao thế? Giọng của em nghe hơi lạ đấy?”
Trực giác nhạy bén của Lê Minh Quang đã phát giác ra sự khác lạ trong giọng nói của tôi nên hỏi lại.

Tôi cười lấp liếm, tay sờ gáy giả vờ cười ngốc đáp: “Không sao… chỉ là vừa mới tới khách sạn, lúc nảy ngồi xe hơi mệt một chút.” “Đứa bé có ngoan không?” Bên kia điện thoại, Lê Minh Quang cười rộ lên, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Ừ… rất ngoan, không có phá em!”
Vốn dĩ chứng thai nghén của tôi khá nghiêm trọng nhưng mấy tiếng đồng hồ này thì đứa bé vẫn luôn rất ngoan, không quấy phá.

“Thế là tốt rồi, anh sẽ đến đó muộn một chút.” “Anh định đến đây sao?”
Nghe thấy Lê Minh Quang nói rằng sẽ tới, tôi thật sự không ngờ được, hoảng hốt mở to mắt hỏi.

Lê Minh Quang cười đáp: “Sao thế? Không muốn anh đến sao?” “Không phải thế, nhưng mà không phải là ban tổ chức đã dặn rằng người phụ trách của công ty không thể can dự đến những việc bên này sao?” Tôi ấp úng giải thích.

“Không sao, anh sẽ nói với bọn họ rằng em là bạn gái của anh.

Anh chỉ dùng tư cách bạn trai để đến thăm bạn gái và chăm sóc cho em thôi.


Bọn họ đều là người hiểu lý lẽ mà, em yên tâm đi.”
Giọng nói của Lê Minh Quang mang theo ý cười, khóe mắt tôi lại không kìm được giật giật.

“Em giận sao?” Có lẽ thấy tôi im lặng một lúc lâu nên Lê
Minh Quang cho rằng tôi tức giận.

“Đâu có.”
Tôi lắc đầu giải thích, sao tôi có thể nhỏ nhặt thế được, chỉ vì một chuyện nhỏ này mà tức giận với anh ấy chứ? “Tâm tám giờ tối nay anh sẽ tới khách sạn, lúc nào đến nơi anh sẽ gọi lại cho em”
Nói xong, Lê Minh Quang cũng cúp điện thoại.

Tôi đau đầu nhìn màn hình điện thoại tối đen, Lê Minh Quang đến đây chắc chắn tôi sẽ càng nhức đầu hơn nữa.

Nếu như Lê Minh Quang biết được tôi và Trần Thanh Vũ ngủ chung một phòng thì không biết sẽ nhìn tôi với ánh mắt thế nào? “Lê Minh Quang gọi tới sao?”
Tôi nghĩ đến ngơ ngẩn cả người, Trần Thanh Vũ đã bước ra từ phòng tắm tự lúc nào mà tôi cũng không hay.

Cho đến khi giọng nói trầm thấp của Trần Thanh Vũ vang lên tôi mới giật mình hoảng hốt.

Tôi vừa sợ hãi mở to mắt vừa nhìn vào Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ lười nhác bỏ chiếc khăn trong tay xuống, đôi chân dài bước từng bước tới gần phía tôi.

Tôi tránh khỏi người Trần Thanh Vũ, lạnh nhạt đáp lời: “Đây là chuyện riêng của tôi.”
Nói xong tôi lấy quần áo của mình từ trong vali ra rồi bước vào phòng tắm.

Tôi tắm rất lâu, có lẽ là vì đi đường quá mệt khiến tôi muốn ngâm trong bồn tắm lâu một chút, đến khi đầu óc hơi choáng váng tôi mới đứng dậy muốn bước ra khỏi bồn tắm.

Lúc tôi vừa tính bước ra khỏi bồn, bụng bỗng dội lên từng cơn đau đớn, nước trong bồn còn tràn ra một ít máu.

Tôi bị dọa sợ, cả gương mặt đều trở nên trắng bệch…
Con tôi… con của tôi… sẽ không… Môi tôi run lên cầm cập, một cánh tay tôi ôm lấy bụng, một cánh tay cố gắng cầm chiếc áo choàng tắm treo ở phía trên xuống.

Nhưng tôi thử rất lâu, rốt cuộc cả người không còn sức lực nên vẫn không làm được gì.

Tôi cố gắng bò ra khỏi bồn tắm, cố kéo chiếc áo tắm xuống, che đậy thân thể một cách qua loa.

Nhìn những giọt máu rơi trên nền đất, tôi cố gọi tên Trần Thanh Vũ bằng giọng nói đã khản đặc.


Nhưng tôi nghĩ chắc là Trần Thanh Vũ sẽ không nghe thấy bởi vì cửa phòng tắm ở đây cách âm rất tốt.

Tôi cắn chặt môi, chịu đựng từng cơn đau đớn ở vùng bụng, hai chân không còn sức lực cố bò về phía cửa phòng tắm.

Không thể xảy ra chuyện gì được.

Con của tôi, không thể xảy ra chuyện gì được, tuyệt đối không thể.

“Trần Thanh Vũ… Cứu tôi…”
Tôi thật vất vả mới mở được cánh cửa, bò ra khỏi nhà tắm.

Tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang gọi điện thoại, vẻ mặt anh tràn đầy dịu dàng, có lẽ người ở đầu dây bên kia chính là Nguyễn Mỹ.

Tôi giơ tay ra, đau xót hướng về phía anh gọi.

“Huỳnh Bảo Nhi!”
Dường như Trần Thanh Vũ bị dáng vẻ bây giờ của tôi dọa SỢ, anh vội vàng vứt điện thoại lên giường rồi bước nhanh về phía tôi.

“Khốn khiếp, tại sao em lại chảy máu?”
Trần Thanh Vũ ôm cả người tôi từ dưới đất lên thì mới phát hiện ra một đường máu chảy dài trên người tôi, sắc mặt anh vô cùng kinh hoảng và lo lắng.

Anh gầm lên..

“Bụng tôi… đau quá… Cứu tôi… phải cứu lấy nó… Trần Thanh Vũ… Trần Thanh Vũ…”
Tôi cố chịu đựng cơn đau đớn ở vùng bụng, nắm chặt lấy áo của Trần Thanh Vũ, mồ hôi liên tục chảy dọc theo vầng trán đầy đặn, tôi yếu ớt không hơi còn sức cầu xin anh.

Đây là con của chúng ta… Trần Thanh Vũ, cầu xin anh hãy cứu lấy con chúng ta.

Gương mặt Trần Thanh Vũ trở nên lạnh lùng bọc cả người tôi lại.

Anh thay quần áo, điện thoại cũng không kịp cầm mà cứ thể ôm tôi xông ra khỏi phòng.

Lúc chúng tôi đi tôi còn nghe thấy giọng nói dịu dàng mà lo lắng của Nguyễn Mỹ truyền đến từ chiếc điện thoại đặt trên giường.

“Thanh Vũ, sao em lại nghe thấy giọng của Huỳnh Bảo Nhi trong phòng anh vậy? Không phải là anh đang ở cùng với Huỳnh Bảo Nhi đấy chứ? Thanh Vũ!”
Nhưng mà Trần Thanh Vũ không để ý đến điện thoại, anh ôm lấy tôi điên cuồng chạy như bay ra khỏi phòng.

“Đau quá… bụng tôi… đau quá!”
Từng cơn đau dữ dội nơi vùng bụng quặn lên khiến tôi không nhịn được hét lên.

Rõ ràng cả ngày hôm nay bụng tôi không có vấn đề gì, vậy tại sao bây giờ lại đau như vậy…
Chẳng lẽ thật sự là vì hôm nay ngồi xe quá lâu nên ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng?
Việc đó không thể xảy ra, tuyệt đối không thể xảy ra.

Đứa bé..


hãy cứu lấy nó, mẹ sẽ cứu con có được không.

“Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ”
Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi, hôn lên mi mắt tôi.

Vẻ mặt của anh điên cuồng và sợ hãi đến lạ thường, tôi mơ màng nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, trong lòng tràn ngập xót xa không biết phải làm sao.

Trần Thanh Vũ đang sợ hãi sao?
Anh sợ hãi là vì tôi sao? tôi Tôi chẳng thể nào nghĩ sâu thêm được nữa, điều duy nhất mong muốn bây giờ chính là giữ được đứa trẻ trong bụng, nhất định phải cứu được đứa bé!
Nơi đây là nông trường, không có bệnh viện.

Nếu muốn đến bệnh viện thì phải lái xe một tiếng đồng hồ mới có thể đến được bệnh viện ở thị trấn bên cạnh.

Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi, hỏi người của khách sạn rồi lấy một chiếc xe đưa tôi đến bệnh viện thị trấn.

Lúc Trần Thanh Vũ ôm tôi xuất hiện ở bệnh viện đó, bác sĩ lập tức đẩy tôi vào phòng phẫu thuật.

Cả người tôi đều trong tình trạng tỉnh táo tiếp nhận điều trị.

Mãi cho đến khi cơn đau trong bụng tôi dần dịu lại, lúc bác sĩ đẩy tôi ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi mới nắm chặt lấy cảnh tay, yếu ớt hỏi họ: “Bác sĩ… con của tôi… có phải là không còn nữa rồi không?” Tôi chảy nhiều máu như thế, có phải là đứa trẻ đã mất rồi? “Yên tâm đi, đứa bé không sao.

Chỉ là cô vẫn nên cẩn thận một chút, lần này xem như cảnh cáo, lần sau nếu còn như thế thì không thể may mắn được như này nữa đâu.

Người trẻ tuổi không nên hấp tấp quá, nếu không rất dễ bị sảy thai.”
Đứa bé… không sao.

Sau khi nghe thấy lời bác sĩ nói, trái tim tôi mới như được thả lỏng.

Chỉ cần đứa bé không sao là tốt rồi, đứa bé không sao là tốt rồi.

Tôi liếm nhẹ đôi môi khô khốc, nhớ đến Trần Thanh Vũ còn ngoài phòng phẫu thuật.

Tôi miễn cưỡng mở to mắt, khẩn cầu bác sỹ: “Bác sĩ, tôi có thể làm phiền một việc nữa không?” “Đến đây, uống chút canh đi, đây là canh tôi mua ở khách sạn gần đây cho em đấy!”
Lúc tôi tỉnh lại là mười giờ tối, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.

Bác số đã đồng ý với thỉnh cầu của tôi, không nói cho Trần Thanh Vũ biết việc tôi mang thai, chỉ nói với anh kinh nguyệt của tôi không đều nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Trần Thanh Vũ cũng không dò hỏi kỹ, tôi nhìn gương mặt không hề gì nghi ngờ của anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nếu như Trần Thanh Vũ không tin thì tôi cũng không biết phải làm sao.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi bên cạnh giường bệnh của tôi, quầng mắt hơi xanh xao chắc là do phải chăm sóc tôi?
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc Trần Thanh Vũ đối xử với tôi dịu dàng như thế..