Ánh mắt Trần Quân Phi thấp thoáng vài phần âm u và lạnh lẽo, anh ra sức nắm chặt bàn tay, đôi con người lạnh lẽo lấp lánh từng tia khí lanh bức người và u ám.
Hốc mắt Hoàng Song Thư ửng đỏ thành một màng, cô vươn tay ra, đôi bàn tay run rẩy ôm chặt lấy Trần Quân Phi: “Trần Quân Phi, em yêu anh.”
Cơ thể Trần Quân Phi đột nhiên căng cứng, đôi môi của anh cứ mãi run rẩy không biết bời vì buồn bã hay là vì sợ hãi.
Hoàng Song Thư vùi má vào trong cổ của Trần Quân Phi, nước mắt vẫn cứ mãi rơi xuống: “Chúng ta đừng như vậy nữa, em không muốn rời ra anh, không muốn anh tự làm khổ bản thân mình.
Chúng ta còn có Bánh Quy, anh còn có em, cho dù anh có trở nên như thế nào đi chăng nữa thì em cũng sẽ không buông tay anh đâu.
Anh đã từng nói là anh sẽ cưới em, anh không được nuốt lời.
Lúc trước anh đổi xử tàn nhẫn với em đến như thế, sao bây giờ lại có thể tàn nhẫn thêm lần nữa kia chứ?”
“Hoàng Song Thư người phụ nữ ngốc nghếch này, em không nhìn thấy tình trang hiện giờ của anh hay sao?”
Đôi mặt Trần Quân Phi ửng đỏ, anh kéo ngón tay của Hoàng Song Thư ra, gương mặt anh tuấn bị bao phủ lấy bởi một tầng âm u.
Anh chỉ vào đôi chân chẳng còn cảm giác của mình, ánh mắt hung ton nói: “Em đã nhìn thấy chưa, đôi chân của anh đã tàn phế rồi.
Anh đã không còn là Trần Quân Phi của trước kia nữa, đến cả sự hạnh phúc cơ bản nhất mà anh cũng không thể mang đến cho em, em có hiểu không?”
Anh là một kẻ tàn phế, đến cả nghĩa vụ vợ chống cơ bản nhất mà anh cũng không cách nào mang đến cho Hoàng Song Thư.
Trông anh như thế này, Hoàng Song Thư có còn cần anh nữa không?
“Anh đã hỏi qua ý kiến của em chữa?” Sắc mặt Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn Trần Quân Phi, âm thanh không khỏi lạnh đi mấy phần.
“Trước giờ đều là do anh tự mình quyết định mọi chuyện, anh cho rằng như vậy là tốt voi em nhưng mà anh có từng hỏi qua ý kiến của em chưa? Trần Quân Phi, anh chưa từng hòi em, anh dựa vào đâu mà đưa ra quyết định thay em chứ? Anh dựa vào dâu?” Càng nói càng phẫn nộ, Hoàng Song Thư không nhịn được dam vào vai của Trấn Quân Phi, hét lớn lên với anh.
Trần Quân Phi trám mặc, anh để cho cô mặc sức đánh vào vai anh mà chẳng nói một lời nào.
Cuối cùng, Hoàng Song Thư đánh đến mệt.
Cô tựa vào trong lòng của Trần Quân Phi lầm ba lầm bẩm nói: “Trần Quân Phi, trước giờ anh chưa từng hỏi em có thích hay không, từ trước đến nay… chưa từng hòi.”
Bàn tay Trần Quân Phi nắm chặt thành nắm đấm.
Anh vô cùng buồn bã nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hoàng Song Thư nói: “Anh… không thể mang đến hạnh phúc cho em đâu, Hoàng Song Thư.”
Trước đây anh còn có thể ích kỷ ngang ngược giam cầm cô ở bên cạnh mình nhưng mà rốt cuộc bây giờ anh còn lại những gì đây? Chẳng còn cái gì cà… “Có hạnh phúc hay không, không phải là điều anh có thể định nghĩa được.” Hoàng Song Thư àm đạm cười nhạt một cái.
Cô đè Trần Quân Phi xuống dưới sản, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
Đôi mắt anh đào đen nhánh của cô hiện lên vẻ kiên định lạ thường: “Trần Quân Phi, anh nghe rõ cho em, có thể mang lại hạnh phúc cho em hay không, chuyện này không phải chi cần anh nói là được.”
Nghe thấy câu nói của cô, đôi con người của Trần Quần Phi hiện lên tia sáng lóng lánh.
Bàn tay run rẩy của anh cuối cùng cũng ôm chầm lấy vòng eo cô, anh vùi mặt vào trong cổ của Hoàng Song Thư: “Song Thư, tại sao nhất định phải ép anh thừa nhận chứ?”
“Bởi vì anh là Trần Quân Phi, anh đã từng hứa sẽ chăm sóc tốt cho em và Bánh Quy mà.
Trần Quân Phi, anh không được nuốt lời đâu.”
Hoàng Song Thư vuốt ve tóc của Trần Quân Phi rồi nhẹ giọng nói.
Cơn gió bên ngoài cửa sổ yên tĩnh lướt ngang hai người họ, mang theo một mùi hương khiến lòng người chua sót.
Bên ngoài cửa, khi Phan Huỳnh Bào nhìn thấy cuối cùng Trần Quân Phi cũng thừa nhận anh không bị mất trí nhớ thì anh ấy không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ấy biết ngay mà, chỉ cần có Hoàng Song Thư đây thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề.
Trần Quân Phi có thể che giấu tất cả mọi người, có thể lạnh lùng và thậm chí là chống đối lại với tất cả mọi người nhưng lại không thể lạnh nhạt với Hoàng Song Thư và Bánh Quy.
Hiện giờ anh ấy vẫn còn một chuyện nữa cần phải xử lý.
Đáy mắt Phan Huỳnh Bảo thấp thoáng một chút lạnh giá và quỷ dị.
Anh ấy ra khỏi bệnh viện, Huỳnh Viết Huy lái xe đến bên cạnh anh ấy.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo bước lên xe, Huỳnh Viết Huy nhỏ giọng nói: “Cậu chủ Bảo, người của chúng ta đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy Trương Cúc Hoa.”
Người phụ nữ tên Trương Cúc Hoa này quả thật là hết sức ghê gớm, không ngờ lại trốn kĩ đến như thế? Đến cả người của anh ấy tìm kiếm suốt cả ngày lẫn đêm mà đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy cô ta.
“Tiếp tục tìm kiếm.
Còn nữa, người bên phía Lý Tấn Sang vẫn đang giám sát đúng không?” Đáy mắt Phan Huỳnh Bào thấp thoáng khí lạnh nhàn nhạt nhìn về phía Huỳnh Viết Huy và nói.
“Người của chúng ta vẫn đang giám sát Lý Tấn Sang.
Nhưng giờ giấc sinh hoạt của anh ta rất bình.
thường, ngoại trừ việc đi đến văn phòng luật sư thi là đến thăm cô Thư, ngoài ra tạm thời vẫn chưa có điều gì bất thường.”
“Bên phía Trương Khánh Toàn thì sao?” Phan Huỳnh Bảo đan hai tay vào nhau, anh ấy nhìn về phía Huỳnh Viết Huy nói.
“Mấy ngày nay Trưong Khánh Toàn cũng rất yên tĩnh, tạm thời vẫn chưa phát hiện diểu gì kỳ lạ.”
“Tiếp tục theo dõi, có bất kỳ tình hình gì cũng phải thông báo cho tôi ngay lập tức.”
“Vâng.”
“Rốt cuộc là tôi phải trốn như thế này đến bao giờ?”
Trong sân nhà của một nơi hẻo lánh ở thành phố, một người phụ nữ mặc bộ đầm hoa suông dài, cô ta hơi tức giận lên tiếng hỏi Lâm Tấn Sang.
Người phụ này… chính là Trương Cúc Hoa mà Phan Huỳnh Bảo vẫn đang tìm kiếm.
“Em muốn tìm chỗ chết thì bây giờ có thể ra ngoài ngay lập tức.” Lâm Tấn Sang lật giờ quyền tạp chỉ trong tay, lạnh lùng ngang đầu lên quét mắt qua Trương Cúc Hoa một cái, anh ta không nhịn được cười khẩy nói.
Nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt Trương Cúc Hoa trở nên khó coi lạ thường.
Cô ta ra sức nắm chặt bàn tay, đôi con người lạnh lùng khế thấp thoáng từng tia âm u: “Lý Tấn Sang, anh có ý gi?” Kể từ sau lần đó, cô ta bị Lâm Tấn Sang mang đến đây nhốt lại, chẳng có cách nào rời khỏi đây dù chỉ một bước, Trương Cúc Hoa cảm giác giống như cô ta sắp chết đến nơi rồi.
“Người của Phan Huỳnh Bào vẫn đang tim em khắp nơi, nếu như em muốn để anh ta tìm thấy rối sau đó bị anh ta đưa đến đồn công an thì bây giờ em có thể rời khỏi nơi đây.” Lâm Tấn Sang đặt quyền tạp chí trong tay xuống, đứng lên chỉ tay về phía cánh cổng, sắc mặt không chút biểu cảm mà lạnh giọng chế giễu Trương Cúc Hoa.
Lời của Lâm Tần Sang khiến khuôn mặt của Trương Cúc Hoa tro nên méo mó, thậm chí là tro nên hung ton hon không ít.
Cô ta chậm rãi thờ dài một hơi, cắn môi nói: “Tôi biết rồi, nhưng mà tôi phải lẩn trốn đến bao giờ? Con tiện nhân Hoàng Song Thư kia vẫn chưa chết, tôi không cam tâm.”
“Em yên tâm đi, tôi sẽ để cho em báo thù.
Còn một tháng nữa là đến hôn lễ của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi, đây là cơ hội duy nhất của em, đừng khiến tôi phải thất vọng.”
“Trần Quân Phi sắp kết hôn với con tiện nhân Hoàng Song Thư đó roi sao?” Trương Cúc Hoa nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt tro nên trắng bệch.
“Em đoán xem?” Lâm Tấn Sang nhìn gương mặt méo mó hung ton của Trương Cúc Hoa thì lộ ra về mặt sâu xa nói.
“Đôi chân của Trần Quân Phi đã tàn phế rói, nhưng mà cho dù có tàn phế thì cũng vẫn là giám đốc của tập đoàn Trần Thăng.
Làm bà chủ nhà họ Trần, giá trị ban thân cao đến đâu, chắc là em biết rất rõ mới đúng chứ?”
“Anh… muốn tôi phải làm như thế nào?” Sắc mặt của Trương Cúc Hoa dần dần trở nên méo mó hơn.
“Nghe nói hôm nay Hoàng Khánh Ngân ra tù.” Lâm Tần Sang vứt lại câu nói này, anh ta cười nhẹ một tiếng rồi rời khỏi sân vườn.
Trương Cúc Hoa nheo mắt lại nhìn bóng lưng Lâm Tấn Sang rời đi, cô ta nhớ lại câu nói mang ý nghĩa mơ hổ lúc nãy của Lâm Tấn Sang, đáy mắt thấp thoáng hiện lên vài phần thâm độc.
Hoàng Khánh Ngân à?
Em gái của Hoàng Song Thư, con nhỏ đó… cũng có thể lợi dụng một phen chứ nhỉ.
Cô ta đã bị giam cầm sự tự do nhưng mà cô ta vẫn có cơ hội đối phó với Hoàng Song Thư.
Bằng mọi cách, cô ta sẽ không để Hoàng Song Thư yên ổn ngồi lên cái chức cô chủ nhà họ Trần này dâu.
“Chị, em không ngờ là… chị sẽ đến đón em.” Hoàng Khánh Ngân bị giam ở trong tù hơn một năm.
Bởi vì biểu hiện khi ở trong tù rất tốt nên đã trược ra tủ trước vài tháng.
Khi bước ra khỏi cách cổng nhà tù, Hoàng Khánh Ngân đã chuẩn bị sẵn tâm lí bước đi một mình nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hoàng Song Thư đến đây để đón cô ta.
Sao Hoàng Song Thư có thể quên được hôm nay là ngày Hoàng Khánh Ngân ra tù chứ? Cho dù có như thế nào thì Hoàng Khánh Ngân vẫn là em gái của Hoàng Song Thư, người thân duy nhất của cô ở trên thế giới này.
“Em nói bậy bạ cái gì đấy? Em là em của chị, sao chị lại không đến đón em được cơ chứ?” Nghe xong lời nói của Hoàng Khánh Ngân, Hoàng Song Thư vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô ta rồi bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt Hoàng Khánh Ngân ửng đò, vuon tay ra ôm chặt lấy Hoàng Song Thư.
Ở trong tủ, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cô ta biết rằng trước đây mình thật sự đã làm sai, còn làm tổn thương đến chị gái của mình.
Chị đã đối xử tốt với cô ta đến như thế, sao cô ta có thể làm hại chị mình được cơ chứ? “Chị, chuyện trước đây, thật sự xin lỗi chị.” Hoàng Khánh Ngân ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư, âm thanh khàn khàn nói.
Hoàng Song Thư dịu dàng vuốt những sợi tóc rối bời của Hoàng Khánh Ngân ra đằng sau, âm thanh dịu nhẹ của cô vang lên: “Con nhỏ ngốc, khách sáo với chị để làm gì?”
Hoàng Khánh Ngân hít hít mũi, ra sức nắm lấy tay của Hoàng Song Thư.
“Cô chủ, cậu chủ kêu tôi đến đón cô về nhà họ Trần.” Một chiếc xe dừng ở trước mặt Hoàng Khánh Ngân và Hoàng Song Thư.
Tài xế bước xuống xe, vô cùng cung kính nói với Hoàng Song Thư
Hoàng Song Thư ôn hòa gật gật đầu và nói với tài xế: “Cảm ơn anh.”
“Cô chủ khách sáo rồi.”
Hoàng Khánh Ngân nghe thấy tài xế gọi Hoàng Song Thư là cô chủ, đẩy mắt mang vài phần ngưỡng mộ nói: “Chỉ, chị và cậu Quân Phi… kết hôn roi à?”
Hoàng Song Thư cúi đầu xuống roi mím môi nói: “Bọn chị vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới kết hôn.
Đúng lúc em ra tù, đến lúc đó nhớ làm phủ dâu cho chị đẩy.”
“Vâng, chị có thể hạnh phúc được như bây giờ, em rất vui.” Hoàng Khánh Ngân nắm lấy tay của Hoàng Song Thư roi cong môi nói.
Hoàng Song Thư chẳng nói gì, chỉ cúi đầu cười nhạt.
Sau khi đến nhà họ Trần, Hoàng Khánh Ngân gặp lại Trần Quân Phi sau khoảng thời gian hơn một năm.
Ngũ quan của người đàn ông vẫn lộ ra một cảm giác sắc bén khó diễn tả giống như trước đây.
Nhưng mà… khi tầm mắt của Hoàng Khánh Ngân rơi trên đôi chân của người đàn ông thì cô ta ngạc nhiên nhìn về phía Hoàng Song Thư.
“Hoàng Khánh Ngân, chị đưa em đi xem phòng của em trước nhé.” Đáy mắt Hoàng Song Thư mang theo sự u ám nhàn nhạt.
Cô kéo Hoàng Khánh Ngân rời khỏi phòng khách, đi lên lầu.
Trần Quân Phi ôm Bánh Quy, anh nhìn bóng lưng của Hoàng Song Thư một cái rồi dặn dò quản gia: “Hôm nay là ngày Hoàng Khánh Ngân ra tù, đã vậy thì kêu đầu bếp nấu thêm vài món.
Tiện the gọi điện thoại cho em ba, kêu nó qua ăn cơm cùng.”
“Vâng.”
Trong căn phòng dành cho khách ở trên lầu, sau khi Hoàng Song Thư đóng cửa lại thì Hoàng Khánh Ngân căng thẳng nắm lấy bàn tay của cô, hơi thở vô cùng gấp gáp nói: “Chị, đôi chân của cậu Quân Phi… bị làm sao vậy? Tại sao anh ấy lại…”
“Tai nạn.” Hoàng Song Thư chỉ nhà ra hai chữ qua loa.
Thầy Hoàng Khánh Ngân vẫn muốn nói gì đó thì Hoàng Song Thư lắc đầu nói: “Hoàng Khánh Ngân, lâu nay Trần Quân Phi vẫn luôn để tâm đến đôi chân của mình.
Chị đã phải cố hết sức mới xoa dịu được anh ấy, khiến cho anh ấy không còn để tâm đến đôi chân nữa.
Em nhớ là sau này ở trong nhà họ Trần, tuyệt đối không được nói bậy bạ, nhất là những chuyện liên quan đến đôi chân của Trần Quân Phi, em biết chưa?”
“Vâng, em biết rồi.” Hoàng Khánh Ngân ngoan ngoãn gật gật đầu.
Làn da của cô ta trắng hơn nhiều so với một năm trước.
Hoàng Song Thư nhìn Hoàng Khánh Ngân, bỗng nhiên cất giọng dịu dàng nói: “Hoàng Khánh Ngân, em vẫn chưa gặp Bánh Quy đúng không? Bánh Quy là con trai của chị, đã được một tuổi hơn rồi.
Chi kêu người làm đưa Bánh Quy qua đây nhé.”
“Vâng.”
- ---------------------------.