Viết Dũng nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt dịu dàng, anh ta cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của cô ấy rồi nói: “Nhưng mà anh yêu em nhiều năm như vậy, cũng đã yêu em từ khi còn rất nhỏ.
Cho dù em có làm loạn ở bên ngoài ra sao đi nữa thì anh đều biết những điều đó đều là ngụy trang của em, là em đang phản kháng vận mệnh, anh đều biết hết.”
Viết Dũng là người hiểu Lê Châu Sa rõ nhất, anh ta tin rằng trên đời này không có ai hiểu rõ Lê Châu Sa hơn mình.
Vì vậy Viết Dũng tự cho rằng mình là người xứng đáng nhất trên thế giới này được làm người đàn ông của Lê Châu Sa.
“Viết Dũng, không thể được.” Lê Châu Sa luôn tôn trọng và coi Viết Dũng là anh trai của mình, tình cảm của cô ấy và Viết Dũng thực ra chỉ để kích thích Phan Huỳnh Bảo mà thôi nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
“Lê Châu Sa, anh thực sự rất thích em.
Hai chúng ta hãy lập tức kết hôn theo mong muốn của người lớn có được không?” Khuôn mặt đẹp trai của Viết Dũng hơi đỏ lên, anh ta nhìn Lê Châu Sa, hơi thở vô cùng dồn dập.
Lê Châu Sa lắc đầu và muốn đẩy Viết Dũng ra nhưng Viết Dũng có rất nhiều sức lực, cô ấy có cố gắng thể nào cũng không thể đẩy được anh ta ra được.
Viết Dũng dường như nổi điên lên, anh ta đè Lê Châu Sa xuống giường rồi bắt đầu ra tay cởi quần áo của cô ấy.
Nhìn thấy hành vi điên rồ của Viết Dũng, Lê Châu Sa hết sức sợ hãi, cô ấy run môi rồi đá vào Viết Dũng: “Viết %3D Dũng, thả em ra Viết Dũng…”
“Lê Châu Sa, anh yêu em, anh rất yêu em, em hãy kết hôn với anh có được không? Anh không ngại trong lòng của em có Phan Huỳnh Bảo, anh chỉ muốn yêu em, anh thật sự… rất thích em..
thật sự rất thích…”
Bàn tay Viết Dũng liên tục cởi quần áo của Lê Châu Sa, anh ta luôn miệng lẩm bẩm tên của cô ấy.
Lê Châu Sa hét lên một tiếng, cô ấy tuyệt vọng đá lung tung, khi tay của Viết Dũng đang muốn tách hai chân Lê Châu Sa ra thì cánh cửa bị kéo mạnh ra vào ngay lúc này.
“Viết Dũng, cậu dám động vào cô ấy thử xem?” Phan Huỳnh Bảo bước vào nhìn thấy quần áo xộc xệch của Lê Châu Sa và vẻ mặt của cô vô cùng tuyệt vọng thì anh ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, vội vàng kéo Viết Dũng xuống khỏi người Lê Châu Sa rồi dùng sức ném anh ta vào vách tường đối diện.
Viết Dũng hét lên một tiếng kêu đau đớn, cả người đều đổ rạp xuống mặt đất.
Nhìn dáng vẻ của Viết Dũng lúc này, dường như Phan Huỳnh Bảo vẫn cảm thấy chưa đủ, hai mắt anh ấy hằn lên những tia máu, Phan Huỳnh Bảo giơ chân lên đạp một phát vào lồng ngực của Viết Dũng.
Viết Dũng hét lên thảm thiết, gương mặt đẹp trai bắt đầu vặn vẹo.
“Đủ rồi, Phan Huỳnh Bảo, đừng mà.” Lê Châu Sa hốt hoảng mặc lại quần áo, cô ấy nhìn cả người Phan Huỳnh Bảo đang bị một lớp băng lạnh lẽo bao phủ vô cùng đáng sợ thì vội vàng nhào về phía anh ấy.
Hai mắt Phan Huỳnh Bảo trở nên đỏ sẫm, anh ấy quay đầu về phía Lê Châu Sa rồi lạnh lùng nói: “Em đang đau lòng sao?”
Lê Châu Sa bị Viết Dũng đối xử như vậy nhưng bây giờ thậm chí cô ấy còn giúp Viết Dũng cầu xin, vì thế đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo hiện lên một sự lạnh lẽo đáng sợ.
Lê Châu Sa cắn môi, khàn giọng nói với Phan Huỳnh Bảo: “Viết Dũng vừa uống rượu say thôi.”
“Cậu ta đã chạm vào em.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Châu Sa, khuôn mặt đẹp trai loé lên một tia nguy hiểm vô cùng đáng sợ.
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo còn đang muốn làm gì đó, cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì bèn vội vàng bước đến ôm chặt lấy cơ thể Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, dừng tay lại, anh có nghe thấy không?”
Cơ thể Phan Huỳnh Bảo bị Lê Châu Sa ôm chặt, đột nhiên hành động của anh ấy như bị một lá bùa cố định lại.
Anh ấy từ từ quay đầu lại nhìn Lê Châu Sa, hai mắt cô ấy đỏ hoe nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Làm ơn, Phan Huỳnh Bảo, dừng lại đi.”
“Lê Châu Sa, thật xin lỗi.” Viết Dũng 11 trở lại bình thường, thấy Lê Châu Sa đang ôm chặt Phan Huỳnh Bảo để ngăn anh ấy làm hại mình thì anh ta ho khan một tiếng, chậm rãi đập xuống mặt đất.
Cảm xúc của Lê Châu Sa dành cho Viết Dũng thực sự khá phức tạp, cô ấy nhìn Viết Dũng thật lâu rồi hét vào mặt anh ta: “Còn không mau rời khỏi đây nhanh lên, đi đi.”
Viết Dũng nhìn Lê Châu Sa bằng một ánh mắt phức tạp, cuối cùng cũng đứng dậy cô đơn rời khỏi nhà Lê Châu Sa.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy cũng coi như tình cảm của anh ta và Lê Châu Sa đã đi đến cuối con đường.
“Em thích anh ta phải không?” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Viết Dũng, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Lê Châu Sa bằng đôi mắt hằn đầy tia máu.
Lê Châu Sa nhíu mày không vui liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái: “Em thích ai thì có liên quan gì đến cậu chủ Bảo chứ? Cậu chủ Bảo quên rồi sao, chúng ta không có quan hệ gì cả.”
Phan Huỳnh Bảo bị lời nói của Lê Châu Sa kích thích, cộng thêm việc vốn dĩ anh ấy đã say rượu nên đầu óc vô cùng rối loạn, anh ấy vươn tay ra ôm lấy gáy Lê Châu Sa, cánh môi mỏng lạnh lẽo dán chặt vào miệng cô ấy.
“Ưm.” Lê Châu Sa bị hành động của Phan Huỳnh Bảo làm phát cáu, cô ấy liên tục dùng tay đập vào ngực Phan Huỳnh Bảo giống như đang tức giận.
“Lê Châu Sa, nếu em dám thích người khác thì anh sẽ cho em biết tay.”
Hành động của Phan Huỳnh Bảo vô cùng dữ dội, anh ấy đè Lê Châu Sa xuống giường rồi xé nát hết quần áo trên người cô ấy ra.
Lê Châu Sa nhìn hành động của Phan Huỳnh Bảo, hai mắt không nhịn được bắt đầu đỏ hoe.
“Phan Huỳnh Bảo, đồ khốn nạn.”
Giọng nói khàn khàn và tủi thân của người phụ nữ khiến đầu óc đang choáng váng của Phan Huỳnh Bảo dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay anh ấy chống bên người Lê Châu Sa, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy thì dường như trái tim của Phan Huỳnh Bảo có chút khó chịu.
“Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy? Khi anh muốn em thì anh cần em, còn khi không muốn nữa thì anh lập tức đá em đi? Lê Châu Sa em chỉ để anh tùy tiện chơi đùa như vậy thôi đúng không? Phan Huỳnh Bảo, anh biết là em thích anh nên mới đối xử với em như thế phải không?”
Giọng nói thê lương của Lê Châu Sa vang lên khiến trái tim Phan Huỳnh Bảo vô cùng đau đớn.
Anh ấy duỗi tay ra chạm vào mắt Lê Châu Sa, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, Lê Châu Sa, anh sai rồi.”
“Anh là đồ khốn nạn, đồ khốn nạn.” Lê Châu Sa dùng sức đánh mạnh vào người Phan Huỳnh Bảo, vừa khóc vừa đánh đập.
Thấy Lê Châu Sa như vậy, Phan Huỳnh Bảo thở dài một hơi rồi sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, anh sai rồi.”
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lê Châu Sa đang tức giận nhìn mình, Phan Huỳnh Bảo sờ lên mặt cô ấy, nhàn nhạt hỏi: “Còn đau không?”
Hôm nay cũng là do anh ấy quá kích động nên đã tát Lê Châu Sa, sau khi đánh cô ấy xong thì Phan Huỳnh Bảo cảm thấy vô cùng hối hận.
Tuy nhiên, Phan Huỳnh Bảo lại không thể đối mặt với điều này.
“Đau.” Lê Châu Sa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy chu môi tức giận nói.
“Anh xin lỗi.” Khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo hơi đỏ lên, anh ấy sờ nhẹ lên mặt Lê Châu Sa rồi khàn giọng nói.
“Đừng tưởng rằng anh chỉ cần nói xin lỗi là xong hết mọi chuyện, đồ khốn nạn nhà anh.”
Hai mắt Lê Châu Sa đỏ hoe, cô ấy tức giận nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo vì Hoàng Song Thư mà tát cô ấy một bạt tai, bây giờ nghĩ lại Lê Châu Sa vẫn cảm thấy hơi đau lòng một chút.
“Là anh không tốt, anh không nên tức giận với em.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa rồi cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?”
Câu nói của Phan Huỳnh Bảo lại khiến nước mắt của Lê Châu Sa trào ra.
Cô ấy cũng không muốn cãi nhau với Phan Huỳnh Bảo, trong nửa năm chia tay này, Lê Châu Sa đã bí mật đến nhà họ Phan để chăm sóc Phan Huỳnh Bảo nhưng cô ấy không thể ra mặt.
Cô ấy tức giận vì cả nửa năm Phan Huỳnh Bảo đều không để ý đến mình, cô ấy lại càng giận bản thân hơn rằng tại sao cô ấy lại yêu Phan Huỳnh Bảo nhiều như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến những điều này, Lê Châu Sa lại cảm thấy chán ghét bản thân mình.
“Phan Huỳnh Bảo, anh đồng ý cưới em không?” Lê Châu Sa sụt sịt, hai mắt đỏ hoe.
Cô ấy muốn biết rốt cuộc Phan Huỳnh Bảo có yêu mình hay không? Nếu như anh ấy yêu Lê Châu Sa thì tại sao lại không chịu cưới cô ấy, cũng không chấp nhận cho cô ấy sinh con?
“Em muốn gả cho anh không?” Phan Huỳnh Bảo chăm chú nhìn Lê Châu Sa rồi khẽ nói.
“Anh không muốn có phải không?” Khi nghe thấy Phan Huỳnh Bảo hỏi lại, cả khuôn mặt Lê Châu Sa đều trở nên lạnh lẽo.
Cô ấy đẩy cơ thể của Phan Huỳnh Bảo ra, khi Lê Châu Sa đang muốn đứng dậy thì Phan Huỳnh Bảo lại giận tái mặt, anh ấy lập tức bắt lấy tay cô ấy.
“Làm loạn gì thế?”
“Em không làm loạn, Phan Huỳnh Bảo, nếu anh đã không thể cho em thứ em muốn thì mau buông tay ra, có nghe rõ hay không?”
Lê Châu Sa giãy giụa hét vào mặt Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo giận tái mặt, anh ấy đè Lê Châu Sa lên sàn nhà rồi mạnh mẽ cắn vào miệng cô ấy.
Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo đối xử như vậy thì hốc mắt cô ấy bắt đầu ửng đỏ.
“Phan Huỳnh Bảo, rốt cuộc là anh đang nghĩ gì thế? Anh có biết hay không, em không biết anh nghĩ như thế nào nhưng em rất khó chịu, thật sự rất đau khổ.”
Cô ấy rất yêu Phan Huỳnh Bảo và không thể rời bỏ anh ấy nhưng cảm xúc không rõ ràng của Phan Huỳnh Bảo đã khiến cho Lê Châu Sa vô cùng khổ sở.
Thậm chí cô ấy còn không biết rốt cuộc Phan Huỳnh Bảo đang nghĩ gì.
“Chúng ta kết hôn đi, Lê Châu Sa.”
Sau khi nhìn Lê Châu Sa một lúc lâu, Phan Huỳnh Bảo mới nhẹ nhàng thản nhiên nói với cô ấy.
Sau khi nghe được những lời Phan Huỳnh Bảo nói, đột nhiên trái tim Lê Châu Sa run lên bần bật, dường như cô ấy không dám tin vào tai mình bèn khàn giọng hỏi lại Phan Huỳnh Bảo một lần nữa: “Anh… nói thật chứ? Không phải đang lừa em, đúng không?”
“Chúng ta kết hôn đi.” Phan Huỳnh Bảo đưa tay ra nhẹ nhàng chạm lên mái tóc Lê Châu Sa.
Nếu cô ấy muốn thì Phan Huỳnh Bảo sẽ đồng ý với cô ấy.
“Đây là anh tự nói đó, không phải em ép anh đâu.
Lê Châu Sa hít sâu một hơi rồi nói với Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy nhìn thấy Lê Châu Sa tỏ vẻ vô tội như vậy thì hơi buồn cười, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, là anh đang câu hôn với cô Châu Sa đây.
Xin hỏi cô Châu Sa, em có nguyện ý lấy Phan Huỳnh Bảo làm chồng hay không?”
Lê Châu Sa nhướng mày liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, sau đó hung hăng nói: “Em nói cho anh biết, đừng tưởng rằng chỉ cần như thế này thì em sẽ bỏ qua cho anh.
Cầu hôn gì mà một chút thành ý cũng không có, đâu có ai cầu hôn như anh thế này.”
“Vậy thì cô Châu Sa muốn anh phải làm sao?” Phan Huỳnh Bảo nâng cằm Lê Châu Sa lên, ẩn ý nói.
“Thì là… một chiếc nhẫn… cũng không có.’ Lê Châu Sa nhìn khuôn mặ đẹp trai dễ nhìn của người đàn ông trước mặt, trong mắt cô ấy hiện lên một tia xấu hổ.
Phan Huỳnh Bảo bật cười thành tiếng, anh ấy cúi đầu xuống hôn lên bờ môi của Lê Châu Sa rồi nói: “Em muốn chiếc nhẫn nào, hửm?”
Đáy mắt Lê Châu Sa hiện lên chút ngại ngùng, cô ấy chủ động ôm lấy eo của Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, anh nghe rõ cho em, anh là người đàn ông của Lê Châu Sa em đây nên không cho phép anh ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.’ “Ừm, anh là người đàn ông của Lê Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt đen tối, sau đó ôm lấy cô ấy đè xuống dưới một lân nữa.
Âm thanh xấu hổ lại vang lên khiến mây mù phía cuối chân trời cũng phải thẹn thùng đỏ mặt.
“Sao vậy? Cuối cùng cũng muốn kết hôn rồi à?” Sau khi Trân Quân Phi và Hoàng Song Thư biết được Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa muốn kết hôn thì cả hai người đều cảm thấy vui mừng cho bọn họ.
Mặt mũi Lê Châu Sa đỏ bừng như ánh nắng ban chiêu nhưng đuôi lông mày cô ấy lại hiện lên vẻ đắc ý và kiêu ngạo: “Phan Huỳnh Bảo cầu hôn với em nên em không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý cả.”
Nghe được lời nói của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ khẽ cười.
Anh ấy dùng một tay chống cằm nhìn Lê Châu Sa đang đắc ý bằng ánh mắt cưng chiều.
Tính cách của Lê Châu Sa chính là như vậy, cô ấy không dịu dàng, không xinh đẹp nhưng lại có thể khiến Phan Huỳnh Bảo cảm thấy đau lòng, khiến trái tim anh ấy rung động.