Lê Châu Sa cười khan, nhỏ giọng nói với Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo đang ngồi trên ghế salon, anh ấy điềm nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Lê Châu Sa, cặp mắt màu xanh lục kia mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng áp bách.
“Đã trễ như vậy rồi, em đi đâu đấy?” Phan Huỳnh Bảo tỏ vẻ thờ ơ nhưng câu hỏi này của anh ấy lại khiến cho Lê Châu Sa đang căng thẳng, nay lại càng khẩn trương hơn.
Cô ấy liếm môi lúng túng nói: “E.
không có đi đâu cả, chỉ đi dạo phố với bạn bè một chút nên hơi mệt mà thôi.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo lóe lên nhưng Lê Châu Sa chưa kịp bắt lấy chút biến hóa trong cảm xúc của anh ấy, cô ấy hơi bất an nhìn Phan Huỳnh Bảo không dám nói nhiều thêm một câu nào cả.
Phan Huỳnh Bảo đột ngột tiến lên ôm chầm lấy Lê Châu Sa, cái ôm ấp của người đàn ông khiến cho cô ấy giật mình thảng thốt.
“Phan Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa lúng túng, cô ấy không biết vì sao Phan Huỳnh Bảo lại đột nhiên ôm mình như thế.
Phan Huỳnh Bảo ngẩng đầu, cặp mắt xanh lục như nhìn thấu mọi thứ mơ hồ hiện lên chút khổ sở và lắng đọng.
“Lê Châu Sa, anh yêu em, cho nên..
em đừng rời xa anh nhé, được không em?”
Những lời nói của Phan Huỳnh Bảo khiến trái tim Lê Châu Sa run lên bần bật.
“Anh đang nói sảng gì vậy? Sao em lại rời xa anh được chứ.
Phan Huỳnh Bảo, em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu anh, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, dù là ai cũng không thể chia tách em và anh.” Lê Châu Sa nhìn Phan Huỳnh Bảo một cách nghiêm túc nhưng giọng nói lại hơi lạnh nhạt.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa thật lâu, sau một lúc mới vươn tay chạm vào mắt cô ấy quyến luyến vuốt ve, thì thầm nói: “Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa.”
“Hôm nay anh bị sao vậy?” Lê Châu Sa bất đắc dĩ hôn lên môi Phan Huỳnh Bảo.
“Cách xa Trương Thiên Toàn một chút.” Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm Lê Châu Sa rồi trầm giọng nói.
Những lời này của anh ấy khiến toàn thân Lê Châu Sa cứng đờ cả lại, môi cô ấy hơi run lên, đôi mắt đột nhiên trợn to.
Phan Huỳnh Bảo vừa nói gì? Trương Thiên Toàn? Có phải anh ấy đã.
“Anh phái người theo dõi em ư?” Lê Châu Sa tức giận đẩy Phan Huỳnh Bảo ra.
Cô ấy ghét nhất là bị người khác theo dõi, có phải Phan Huỳnh Bảo không tin tưởng nên mới phải cử người theo dõi cô ấy như vậy không.
“Đúng vậy.” Phan Huỳnh Bảo không phản bác, ngược lại còn bình thản thừa nhận mình cho người theo dõi Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa nghe thấy Phan Huỳnh Bảo thừa nhận thẳng thắn rằng anh ấy đã phái người theo dõi mình thì cô ấy dùng sức siết chặt nắm tay lại.
“Phan Huỳnh Bảo, anh thật quá đáng, dựa vào cái gì mà anh phái người theo dõi em? Em không thích bị người khác theo dõi, không phải anh đã sớm biết rồi ư?” Lê Châu Sa không kìm chế được cảm xúc của mình, cô ấy gào lên với Phan Huỳnh Bảo.
“Sau này em không được đi cùng với Trương Thiên Toàn nữa.”
Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa quá mức xúc động thì anh ấy mấp máy môi như muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
“Trương Thiên Toàn là bạn của em, em có quyền kết bạn mà, anh không có tư cách ngăn cản em.”
Lê Châu Sa cảm thấy Phan Huỳnh Bảo không tin mình, anh ấy còn cho người theo dõi cô ấy nữa.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy vô cùng tức giận nên lập tức gào to vào mặt Phan Huỳnh Bảo.
Lời nói của Lê Châu Sa cũng khiến Phan Huỳnh Bảo cảm thấy không thoải mái.
Anh ấy giận tái mặt, chợt đến gần Lê Châu Sa.
Ánh mắt lạnh như băng của anh ấy nhìn chằm chằm vào Lê Châu Sa rồi cười nhạo: “Lê Châu Sa, em nghe cho rõ, người đàn ông tên Trương Thiên Toàn này tuyệt đối không đơn giản đâu, tốt nhất là em đừng có khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.”
Lê Châu Sa vốn là một người nóng nảy lại còn bướng bỉnh, người khác càng cứng rắn thì cô ấy càng không chịu thua.
“Phan Huỳnh Bảo, em cũng nói cho anh biết, nếu anh còn tiếp tục phái người theo dõi em nữa thì chúng ta lập tức ly hôn.”
Lê Châu Sa gạt tay Phan Huỳnh Bảo ra, chợt hét lên một tiếng rồi sau đó lập tức xoay người chạy khỏi đây.
Nhìn bóng lưng khuất dần của Lê Châu Sa, đôi mắt vốn lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo giờ lại càng lạnh lùng hơn.
Anh ấy dùng sức nhéo vào lòng bàn tay mình, từ từ hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén cơn xúc động này.
…
“Phan Huỳnh Bảo thật sự quá đáng lắm rồi, anh ấy vốn không tin tưởng tôi.” Lê Châu Sa bỏ nhà đi cả đêm, cô ấy đến thẳng nhà của Trương Thiên Toàn xả một tràng tức giận với anh ta.
Trương Thiên Toàn mang một vẻ đẹp phi giới tính, anh ta nhìn Lê Châu Sa đang vô cùng phẫn nộ thì khóe môi của người đàn ông chậm rãi nhếch lên.
Anh ta vươn tay vuốt tóc Lê Châu Sa, cảm thấy hơi buồn cười: “Được rồi, đừng bận tâm chuyện này nữa.
Tôi cảm thấy có khi cậu chủ Bảo chỉ đang ghen mà thôi, bởi vì cô rất thân thiết với tôi nên anh ấy mới ghen đấy.”
“Tôi và anh không có làm chuyện gì đáng xấu hổ cả, anh ấy dựa vào đâu mà theo dõi tôi chứ? Còn nữa… anh ấy cũng không chừa lại cho tôi chút xíu tự do nào cả.” Lê Châu Sa nhìn Trương Thiên Toàn, dường như cảm thấy vô cùng bất mãn nên giận dữ la toáng lên.
Trương Thiên Toàn nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Lê Châu Sa thì chợt giơ tay đỡ trán, buồn cười nói: “Được rồi mà, đừng tức giận nữa.”
Lê Châu Sa quệt môi, đành phải kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Cô ấy nhéo vào lòng bàn tay rồi kéo căng mặt mình ra, sau đó cầm ly rượu trên bàn lên uống.
Anh ta nhìn thấy đang Lê Châu Sa đang bực bội trong người thì cũng bưng rượu lên uống cùng cô ấy.
Hai người uống hồi lâu, Trương Thiên Toàn bèn đặt Lê Châu Sa lên ghế sô pha.
Cô ấy cảm thấy hơi chóng mặt, cũng mơ hồ không rõ người đàn ông trên người mình là ai.
Cô ấy còn tưởng là Phan Huỳnh Bảo nên mới vươn tay ôm lấy cổ người ta, ngây thơ cọ xát trong lồng ngực Trương Thiên Toàn rồi nói: “Phan Huỳnh Bảo, sao anh lại khốn kiếp như vậy chứ, sao anh lại nghi ngờ em hả?”
Trương Thiên Toàn nhìn thấy Lê Châu Sa đang chui rúc trong ngực mình gọi tên Phan Huỳnh Bảo thì đôi mắt vốn lạnh lùng của anh ta chợt toát lên vẻ lạnh lẽo khiến người khác phải sợ hãi.
Ngón tay anh ta ngả ngớn lượn qua trán Lê Châu Sa, ánh mắt hằn lên tia máu.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, lúc vừa cúi đầu xuống định hôn môi cô ấy thì đột nhiên cánh cửa bị người nào đó đá văng ra.
Trương Thiên Toàn lập tức ngẩng đầu lên, tức thì bắt gặp một cú đấm đang vung về phía mình.
Anh ta linh hoạt né tránh, dù vậy vẫn ung dung nhìn vào vẻ mặt âm u như ma quỷ của Phan Huỳnh Bảo rồi cười nhạo nói: “Cậu chủ Bảo làm gì mà nóng tính vậy? Anh tính làm gì tôi hả?”
Hai mắt Phan Huỳnh Bảo tràn đầy tia máu, sắc đỏ ấy giống như muốn thiêu rụi mọi thứ.
Anh ấy đưa mắt nhìn Lê Châu Sa đang nằm trên ghế sô pha, quần áo cô ấy đã bị người ta cởi bỏ, khuôn mặt ửng hồng, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ.
Mà kẻ làm ra chuyện này chính là Trương Thiên Toàn.
“Anh dám chạm vào cô ấy thì tôi sẽ giết anh” Phan Huỳnh Bảo gầm lên một cách giận dữ.
Anh ấy vốn là người luôn bình tĩnh, biết tự kiềm chế cảm xúc nhưng giờ phút này lại không nhẫn nhịn được nữa.
Người đàn ông tên Trương Thiên Toàn này quá thần bí, Phan Huỳnh Bảo muốn điều tra thông tin chính xác của anh ta nhưng lại không thể điều tra được gì.
Vậy mới thấy được, người đàn ông này thần bí đến mức độ nào.
Trương Thiên Toàn nheo mắt lại, hai mắt anh ta toát lên vẻ nguy hiểm.
Anh ta lạnh lùng nhìn vẻ mặt hung ác đến mức khủng bố của Phan Huỳnh Bảo rồi cười nhạo nói: “Cậu chủ Bảo thật thú vị đấy.” Phan Huỳnh Bảo ra tay khá nhanh nhưng Trương Thiên Toàn cũng không thua kém gì.
Nhìn thấy khả năng của anh ta, gương mặt Phan Huỳnh Bảo căng cứng lại: “Trương Thiên Toàn, rốt cuộc anh là ai?
Tư thế và hành động của Trương Thiên Toàn rất tốt, người đàn ông này chắc chắn không đơn giản, thế nhưng rốt cuộc anh ta là ai? Người có bản lĩnh như thế chắc chắn không phải người lương thiện gì rồi.
“Cậu chủ Bảo muốn biết tôi là ai à? Không phải anh đã sớm điều tra về tôi rồi sao? Giờ anh lại hỏi tôi vấn đề này thì thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ đấy.” Trương Thiên Toàn lười biếng nhìn Phan Huỳnh Bảo, cười nhẹ nói.
Đôi mắt xanh lục của Phan Huỳnh Bảo ngày càng trở nên âm u, lúc anh định ra tay thì tiếng rên rỉ đầy khó chịu của Lê Châu Sa chợt vang lên.
Phan Huỳnh Bảo thu tay lại, sắc mặt u ám nhìn Trương Thiên Toàn rồi lạnh lùng giễu cợt: “Trương Thiên Toàn, anh nghe cho rõ đây.
Tôi mặc kệ mục đích của anh là gì, tôi không cho phép anh đến gần Lê Châu Sa.
Nếu anh dám chạm vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ khiến anh phải hối hận khi được sinh ra trên đời này.”
Sau khi thốt ra những lời này, Phan Huỳnh Bảo lập tức đi tới bên cạnh Lê Châu Sa vươn tay ra ôm lấy cô ấy.
Trương Thiên Toàn nheo mắt lại một cách nguy hiểm, anh ta nhìn thấy hành động của Phan Huỳnh Bảo nhưng lại không ngăn cản anh ấy rời khỏi đó.
Nhìn Phan Huỳnh Bảo bế Lê Châu Sa rời khỏi đây, đôi mắt Trương Thiên Toàn lóe lên một tia âm u khiến người khác sợ hãi, xen lẫn trong đó là sự chế nhạo.
Vậy à? Hối hận ư? Thật là những lời nói khiến người ta chờ mong nhưng đáng tiếc…
…
“Ọe.” Lúc Phan Huỳnh Bảo đưa Lê Châu Sa ra ngoài thì cô ấy không nhịn được mà nôn một chập.
Sắc mặt cô ấy trắng bệch trông vô cùng khó coi, thấy Lê Châu Sa cố sức nôn như thế, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo chợt tối sầm lại.
Anh ấy bất đắc dĩ tiến đến vỗ nhẹ lưng cho Lê Châu Sa rồi cau mày nói: “Dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Lê Châu Sa từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ đờ vì say rượu đang mông lung nhìn gương mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo.
Cô ấy mím môi, hắng giọng rôi nói: “Phan Huỳnh Bảo… sao anh lại ở đây vậy?”
“Tại sao anh là ở đây à? Những lời này phải do anh hỏi em mới đúng, anh không cho phép em đến gần Trương Thiên Toàn nhưng vì sao em lại không nghe lời anh?” Phan Huỳnh Bảo tức giận nhìn Lê Châu Sa, vẻ mặt toát lên sự hung dữ.
Lê Châu Sa vẫn còn men rượu trong người, cô ấy vốn rất đau đầu, rất khó chịu, vậy mà còn nghe Phan Huỳnh Bảo mắng chửi nên lập tức nổi giận hét lên với anh ấy: “Phan Huỳnh Bảo, ý anh là sao? Bây giờ anh đang chỉ trích em đó hả?”
Phan Huỳnh Bảo sầm mặt lại, bắt lấy tay Lê Châu Sa, ánh mắt hung dữ nói: “Về trước rồi nói.”
“Em không về.
Anh thay đổi rồi, trước kia anh không như thế.” Lê Châu Sa tức giận gạt tay Phan Huỳnh Bảo ra rồi gâm nhẹ lên.
Phan Huỳnh Bảo siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, ánh mắt anh bây giờ trông vô cùng khủng bố và lạnh lẽo.
“Lê Châu Sa, đừng có chọc tức anh, nghe rõ chưa.”
“Em cứ chọc tức anh vậy đấy, rồi sao? Anh muốn giết em à? Có ngon thì anh giết em đi.” Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ tức giận đầy khủng bố của Phan Huỳnh Bảo thì trong lòng dâng lên nỗi khó chịu.
Cô ấy cảm thấy Phan Huỳnh Bảo không yêu mình chút nào, anh ấy mắng cô ấy như thế, không yêu cô ấy chút xíu nào cả.
“Phan Huỳnh Bảo, anh là đồ khốn kiếp…
Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa cố tình chọc giận anh ấy thì khuôn mặt càng lạnh hơn.
Anh ấy đẩy Lê Châu Sa ra ghế sau, sau đó đóng cửa xe lại bảo tài xế đưa cô ấy về nhà.
Lê Châu Sa ghé vào cửa sổ giận dữ hét lên với Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy không nói lời nào, chỉ xoay người khuất dạng trong bóng đêm.
Truyện Việt Nam
Hôm sau, Phan Huỳnh Bảo dẫn Vũ Phương Thùy bay đến Mỹ để bàn chuyện làm ăn.
Khi Lê Châu Sa hay tin thì bọn họ đã rồi.
Do say rượu nên cô ấy đã ngủ một giấc thật dài, không ngờ khi tỉnh lại thì nhận được tin Phan Huỳnh Bảo dẫn Vũ Phương Thùy bay qua Mỹ bàn chuyện làm ăn.
Lê Châu Sa rất tức giận, ném bể mọi thứ trong phòng, sau đó đùng đùng nổi giận chạy khỏi nhà.
Quản gia nhìn một đống mảnh vỡ bừa bộn trên mặt đất thì đau đầu không thôi, nhanh chóng gọi người giúp việc thu dọn lại.
Lê Châu Sa không đi đâu cả mà đến thẳng nhà họ Trần..