Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 457: Sẽ Không Để Chị Phải Chịu Thiệt Thòi





Vũ Vĩnh Kiệt đưa Vũ Băng Trang đến nghĩa trang.

Khắp một mảng nơi đây đều là phần nghĩa trang thuộc về nhà họ Trần, Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ, còn có cả Phan Huỳnh Đức được chôn cất cùng với nhau.

Vũ Băng Trang nhìn bức ảnh bên trên tấm bia mộ, nước mắt tuôn trào ra một cách không thể khống chế được.

Tấm ảnh của người phụ nữ là bức ảnh khi hai mươi mấy tuổi, bà mặc một chiếc đầm hoa văn màu trắng, ngũ quan xinh đẹp tinh tế, rất giống với Vũ Băng Trang.

Còn người đàn ông ở bên cạnh mặc một thân vest, ngũ quan rất giống với Trần Quân Phi, đôi mắt phượng lạnh lùng vô cùng, nhưng Vũ Băng Trang lại không có bất cứ cảm giác xa lạ nào mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.

Dường như khi còn rất nhỏ, cô bé đã từng được ôm bởi người đàn ông khôi ngô cực kì ấy.

Lúc đó, dưong như cái ôm của người đàn ông rất ấm áp...!vô cùng ám áp.

"Đây là mẹ của chị, người này là bố chi, còn người ở bên cạnh là chú út của chi." Vũ Vĩnh Kiệt giới thiệu cho Vũ Băng Trang.

Di nhiên là Vũ Băng Trang đã nhìn thấy Phan Huỳnh Đức trên bia mộ ở bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi.

Phan Huỳnh Đức và Phan Huỳnh Bảo rất giống nhau, nhất là đôi con người màu xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ.

"Tại sao...!mẹ tôi lại được chôn cất cùng với chủ út?" Vũ Băng Trang mơ màng quay đầu nhìn Vũ Vĩnh Kiệt.

Sau khi Vũ Vĩnh Kiệt nghe thấy Vũ Băng Trang chủ động thừa nhận Huỳnh Bảo Nhi là mẹ của cô bé thì vui mừng không ngớt.

Ánh mắt của cậu bé hiện lên chút ánh sáng hiền hòa, nắm lấy ngón tay mềm mại của Vũ Băng Trang và nói: "Bởi vì...!chú út của chị rất yêu mẹ chi, chú ấy hiến tăng tim của mình cho mẹ chị, còn chú ấy thì bò mang.

Lúc chú ấy chết đã được mười mấy năm thì mẹ chị mới biết được chú út của chị vì cứu bà ấy mà cam tâm tình nguyện hiến tim cho bà.

Dì Mây đã trông nom chủ Đức rất nhiều năm, sau này khi bố mẹ chị chết đi, dì ấy cũng hòa táng chủ út của chị rồi chôn bên cạnh bố mẹ chị.

Như vậy thì ba người họ có thể hạnh phúc ở bên nhau trên thiên đàng rồi." "Anh ba...! là con của mẹ và chú út, có phải không?" Vũ Bằng Trang nghe Vũ Vĩnh Kiệt nói như thế nhưng lại chẳng có một chút xa cách và chán ghét nào cả.


Cô bé chỉ đau lòng vì tình yêu mà Phan Huỳnh Đức dành cho Huỳnh Bảo Nhi.

Thậm chí cô bé còn nghĩ nếu như sau này cô có thể gặp được một người đàn ông yêu mình sâu đậm đến như vậy thì tốt biết bao.

"Đúng vậy." Vũ Vĩnh Kiệt gật đầu rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà em nghe mẹ nói, anh ba của chi là đứa con mà chủ Đức đã tạo ra bằng cách thụ tinh nhân tạo, không phải do mẹ chị sinh ra.

Chú út của chi quá yêu mẹ chị nên đã giữ trong minh một ý định, giấu mẹ chi, tạo ra một đứa con mang huyết mạch của hai người ho." “Ngốc thật." Vũ Băng Trang vươn tay ra sờ vào bức ảnh của Phan Huỳnh Đức, líu ríu nói.

"Đúng vậy, có ai nói là không ngốc đâu?" Tuy rằng Vũ Vĩnh Kiệt vẫn còn nhỏ tuổi nhưng lại vô cùng chín chẳn.

"Tôi...!muốn về nhà họ Trần." Vũ Băng Trang hit sâu một hơi roi ngoành đầu nhìn Vũ Vĩnh Kiệt và nói.

"Được thôi, anh hai và anh ba của chị vẫn luôn đợi chị trở về.

Bọn họ biết rằng trong phút chốc chị không có cách nào chấp nhận được thân phận của chính mình, hai người họ đều không muốn ép buộc chi, họ muốn đợi chị tự mình quay v." "Tôi biết mà." Ánh mắt Vũ Băng Trang mang theo một chút mơ màng nhìn Vũ Vĩnh Kiệt, âm thanh khản đặc, nói.

Vũ Băng Trang có thể cảm nhận sâu sắc được những gì tốt đẹp mà hai người họ đã dành cho mình.

Lúc bọn họ không biết thân phận của cô bé cũng đã đối xử rất tốt với cô, sao cô có thể không biết được chứ? "Quân Phi, anh căng thẳng lằm hà?" Hoàng Song Thư hơi buồn cười nhìn Trần Quân Phi mặc một thân vest, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, vẻ mặt lại còn nghiêm túc, cô không nhịn được cười nói.

Ai mà có thể ngờ được, một cậu ấm được cung chiếu từ nhỏ, oai phong trên thương trường, vào lúc này lại căng thẳng đến như vậy? "Ai nói anh căng thẳng đay? Anh chỉ là...!vui mừng vì cuối cùng thì bé Gạo Tè cüng chịu nhận tui anh thôi." Sau khi Trần Quân Phi nghe thấy lời trêu chọc của Hoàng Song Thư, anh chinh đon trang phục của mình rồi gưong gao nói với cô.

Hoàng Song Thư nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Trần Quân Phi, cô không nhịn được phi cười ra thành tiếng.

Nghe thấy tiếng cười vui tai của Hoàng Song Thư, bỗng chốc cả khuôn mặt Trần Quân Phi đen hết một nửa.

"Huỳnh Bào, anh căng thẳng không?" Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, cô ấy hưởng ánh mắt về phía Phan Huỳnh
Bảo.

Vẻ mặt của Phan Huỳnh Bào thì lại vô cùng điểm tĩnh, chỉ là đôi con người xanh ấy càng lúc càng trở nên sâu thẳm tối tăm.

Nghe thấy lời nói của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo chỉ nắm lấy tay của cô ấy rồi cất lên âm thanh lạnh lùng ho hững, nói: "Không căng thẳng." "Thật không?" Lê Châu Sa nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn Phan Huỳnh Bào và nói.


Kể từ khi biết được Vũ Băng Trang là bé Gạo Tè, kể cả khi ngủ Phan Huỳnh Bảo cũng không được yên giấc.

Sao Lê Châu Sa lại không biết được thật ra Phan Huỳnh Bảo đang giả vờ ra vẻ rất bình tĩnh cơ chứ.

Phan Huỳnh Bào dành chịu thua, anh ấy ôm lây Lê Châu Sa, không nói một lời nào, chỉ hướng ánh mắt về phía cánh cổng lớn.

"Cậu Quân Phi, cậu Huỳnh Bảo, cô chủ về rồi." Đúng vào lúc về mặt Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phí đang căng thẳng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, quản gia đi về phía hai người họ và hưng phấn nói.

Nghe xong, Phan Huỳnh Bào và Trần Quân Phi bất giác nhìn nhau một cái rồi đồng loạt hướng mắt nhìn về phía cửa,
Vũ Băng Trang và Vũ Phương Thùy chẩm chậm xuất hiện ở ngoài cửa, đôi môi mòng của Phan Huỳnh Bảo khẽ động đậy đôi chút.

"Gạo Tẻ." Trần Quân Phi nhìn Vũ Băng Trang bước đến, anh đứng lên gọi Vũ Băng Trang.

"Anh hai...!anh ba." Đôi mắt của Vũ Băng Trang khế ứng hồng, cô bẻ gọi Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo.

Phan Huỳnh Bảo bước lên ôm chầm lấy cơ thể mành khảnh của Vũ Băng Trang, âm thanh trầm thấp dễ nghe thấp thoáng mang theo sự vui mừng, nói: "Về rồi thì tốt.

Gạo Tė, chi cẩn em vẫn còn sống, cho dù em không bằng lòng thừa nhận tụi anh là anh trai của em, tụi anh cũng sẽ không trách em." "Xin lỗi, anh ba." Löi nói của Phan Huỳnh Bảo khiến đôi mắt Gạo Tẻ ứng đo một lần nữa, "Con bé ngốc, xin lỗi cái gì chứ? Là do tui anh không tốt, năm xưa nếu như tụi anh có thể bảo vệ em thật tốt thì sau này đã không xảy ra những chuyện đó.

Suy cho cùng, là lỗi của anh và anh hai." Phan Huỳnh Bảo dịu dàng giúp Gạo Tẻ lau khô những giọt lệ bên dưới mỉ mắt, nhẹ giong vỗ về cô bé.

Gạo Tè nhìn biểu cảm diu dàng trên khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo, cô bé chủ động vươn tay ra vùi người trong lồng ngực Phan Huỳnh Bảo và nói: "Anh ba, Gao Tẻ nhớ các anh lắm."
Kể từ lúc nhìn thấy phần mộ của Huỳnh Bào Nhi và Trần Thanh Vũ, bên trong đầu Gao Tẻ hiện lên một vài kí ức của trước kia.

Cô bé nhớ lại rất nhiều chuyện, cũng đã nhớ ra cô là Trần Thanh Thảo, là con gái của
Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ.

"Gạo Tè, không nhớ anh hai sao?" Nhìn thấy Gao Tè dựa dẫm vào Phan Huỳnh Bảo như vậy, Trần Quân Phi cố tình nhướng mày và cất lời nói với Gạo Tẻ như là đang ghen ti.

Gạo Tè vừa nghe xong, cô bé ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực Phan Huỳnh Bảo và nhìn Trần Quân Phi, trên khuôn mặt xinh đẹp mang chút hon nhiên, nói: "Anh hai, Gạo Tẻ cũng nhớ anh lắm." Nói rồi, Gạo Tè di sang phía Trần Quân Phi, chú động ôm chắm lấy anh.


Trần Quân Phi ôm chặt lấy Gao Tẻ.

Biết được Gao Tề đã nhớ lại những chuyện trước đây, anh vui mừng khôn xiết.

"Con bé ngốc, em mãi mãi là công chúa nhò của nhà họ Trần chúng ta." "Vâng." Gạo Tè ra sức gật gật đầu, những giọt lệ chảy đẩy khắp khuôn mặt của cô bé.

Lê Châu Sa bước đến gần Phan Huỳnh Bảo và nắm lấy tay anh ấy, trên gương mặt cũng tràn ngập tươi vui, Hoàng Song Thư cũng vậy.

Vốn dĩ trước đây Hoàng Song Thư đã từng chăm sóc cho bé Gạo Tè, tình cảm đối với Gạo Tè đĩ nhiên cũng khá là sâu đậm.

Bây giờ nhìn thấy Gạo Tẻ cùng với Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi gặp lại nhau sau những tháng ngày xa cách, đáy mắt Hoàng Song Thư cũng tràn ngập ôn nhu.

"Được rồi, chúng ta mau dùng bữa thôi, đợi lát nữa thì đổ ăn nguoi hết." Hoàng Song Thư lau đi những giọt lệ trong mắt rồi nói với Trần Quân Phi và Gao Tẻ.
Bời vì biết được hôm nay Gạo Tè sẽ đến nên Hoàng Song Thư kêu người làm rất nhiều món mà Gạo Tẻ thích ăn, đó chính là bánh Gạo Té thập cấm.

Gạo Tề ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Song Thư một cái rối nhỏ giong nói: "Chị hai." "Um." Hoàng Song Thư cười tươi rói gật đầu, cô bước đến nắm lấy tay của Gạo Tẻ và nói: "Mau đi ăn cơm đi, chị đã kêu quản gia làm món bánh cuốn mà em thích ăn nhất, còn có cả viên thịt bằm nữa, đểu là những món mà em thích đấy." "Vâng." Đôi mắt Gạo Tẻ ửng đỏ rồi gật đầu.

Lúc được Hoàng Song Thư nằm tay dắt đi, cô bé nhìn Vũ Phương Thùy từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào.

"Chị, chị cũng mau qua đây đi." "Um." Vũ Phương Thùy khẽ gật đầu rồi đi theo sau Gao Tè.

Lúc đi ngang qua Phan Huỳnh Bào, Vũ Phương Thủy ngẩng đầu lên nhìn anh ấy một cái.

Thấy vẻ mặt Phan Huỳnh Bào vẫn lạnh lùng như trước, đôi môi Vũ Phương Thủy bất giác mỉm lại.

"Huỳnh Bảo, có phải là Phương Thùy..." Lê Châu Sa đã nhìn thấy dáng vẻ lúc nãy của Vũ Phương Thủy khi nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Tim của cô ấy không khỏi dâng lên từng cơn hỏi hộp.

Cô ấy căng thẳng nắm lấy áo trên người minh và nhìn Phan Huỳnh Bảo, sắc mặt mang theo vài phần bất an "Hửm?" Phan Huỳnh Bào ngờ vực nhìn Lê Châu Sa, dường như không hiểu Lê Châu Sa muốn nói điều gì.

"Không có gì, chúng ta mau vào trong đi." Lê Châu Sa lấy lại tinh thần, khẽ cong môi rồi nắm lấy tay của Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu nói.

Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa không nói nữa.

Tuy rằng trong lòng có chút ngờ vực nhưng cũng không nói gì thêm.

Anh ấy nắm lấy tay của Lê Châu Sa rồi bước vào phòng ăn cùng với cô ấy.


Sau khi tất cả mọi người đều ngồi xuống, Gao Tè thấy khắp bàn đều là những mỏn mà cô bé thích ăn, nếu nói không cảm động thì đều là già.

Cô bé hít hít mũi, cong môi nói với Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi: "Cảm ơn anh hai anh ba, chị hai chi ba." "Con bé ngốc." Lê Châu Sa khẽ cười một tiếng rồi cười tủm tỉm, nói với Gạo Tè, "Chi ba, xin lỗi chị." Sau khi Gạo Tẻ ăn xong một ít canh, bong nhiên cô bé nâng ly xin lỗi Lê Châu Sa.

Lê Châu Sa hơi md màng nhìn Gạo Te, chang hiểu chuyện gì.

Thời gian mà Lê Châu Sa tiếp xúc với Gao Tẻ đi nhiên là không dài bằng Hoàng Song Thư.

Lúc Gạo Tề còn rất nhỏ, Hoàng Song Thư đã từng chăm sóc cho cô bé, nhưng Lê Châu Sa thì không.

Vì vậy đối với Lê Châu Sa mà nói, bời vì Gạo Tẻ là em gái của Phan Huỳnh Bảo nên cô ấy mới rất thích cô bé.

"Chuyện tiếp theo mà em sắp nói, có thể sẽ làm tổn thương đến chị ba, cho nên bây giờ em nói xin lỗi với chị ba trước." Gạo Tè mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Lê Châu Sa, dáng vè nghiêm túc, nói.

Lê Châu Sa nghe xong, bỗng chốc trong bụng dâng lên một cảm giác bất an nhè nhẹ, nhưng không nói rõ ra được rốt cuộc là bất an vì điều gì.

Sau khi Gạo Tẻ uồng cạn nước trái cây trong ly, cô bé nhin sang Vũ Phương Thùy vẫn đang im lặng không nói lời nào.

"Chị, cho dù em có phải là Trần Thanh Thảo hay không thì chị mãi là chị của em." "Băng Trang." Dường như Vũ Phương Thùy biết được Gạo Tẻ sắp nói điều gì, vẻ mặt căng thẳng nắm lấy tay của cô bé.

"Em sẽ không để chị phải chịu thiệt thòi đâu." Vẻ mặt Gạo Tẻ kiên định nhìn Vũ Phương Thùy và nói.

"Đừng, Băng Trang.

Chi cảm thấy không khỏe, chị về trước đây." vũ Phương Thủy thu hồi tầm mắt lại, giấu đi cảm xúc bên trong đôi con người.

Cô ta hít sâu một hơi, căng thẳng đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng cánh tay lại bị Gạo Tẻ nằm chặt lấy.

"Chi, chuyện này...!bắt buộc phải giải quyết.

Chẳng lẽ chị muốn đợi tới khi bụng mình to lên rối mới giải quyết hay sao?" "Gạo Tè, em đang...!nói gì vậy?" Bên trong phòng ăn, Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, thậm chỉ là Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa nghe thấy lời nói của Gạo Tẻ và Vũ Phương Thủy cũng không nhịn được hướng ánh mắt về phía Gạo Tẻ.

Gạo Tẻ đứng dậy, nắm lấy bàn tay đang muốn vùng vẫy thoát ra của Vũ Phương Thùy và nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo.

.