Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 462





Giọng nói chói tai của Vũ Phương Thủy xet ngang tai khiến Lê Châu Sa cảm thấy rùng mình.
Cô ấy quay đầu lại nhìn Vũ Phương Thùy, siết chặt bàn tay thành nắm đấm.
“Con của tôi cũng là mủ nhà họ Phan, là con của Phan Huỳnh Bào, dù sao cô cũng không thể chối bỏ đi sự thật này.”
“Đừng ép tôi… Vũ Phương Thùy.” Lê Châu Sa dùng sức nắm chặt bàn tay lại, cố gắng để kiểm chế cảm xúc của minh.
“Nhưng cô cũng biết rằng thực sự sự việc xảy ra đêm đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, cậu Huỳnh Bảo thực sự rất yêu cô, anh ấy không muốn làm tổn thương cô nên đã muốn phá bỏ đứa con trong bụng của tôi.” Vũ Phương Thủy nhìn Lê Châu Sa bằng khuôn mặt uất ức và đáng thương, sắc mặt cô ta vô cùng nhợt nhạt lẫn thảm hại.
“Mong cô hãy nghĩ cho đứa bé mà cầu xin cậu Huỳnh Bào làm ơn dừng phá bỏ đứa con trong bụng của tôi, tôi sẽ rời khỏi chỗ này, tôi nói thật đó.” Vũ Phương Thùy ôm bụng quỳ xuống trước mặt của Lê Châu Sa.
Quản cafe lúc này không hẳn quá đông người, nhưng cũng không phải không có ai.

Nhìn thấy hành động đó của Vũ Phương Thùy, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cô ta cùng Lê Châu Sa rồi bắt đầu xì xào bàn tán.
“Vũ Phương Thùy, cô có quỳ trước mặt tôi đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì đâu, nếu cô muốn giữ lại đứa bé thì cứ nói với Phan Huỳnh Bào, tôi cũng không thể lay chuyển được suy nghĩ của anh ấy.” Lê Châu Sa nhìn Vũ Phương Thùy với ảnh mắt thờ đ, lời nói cũng vô cùng lạnh nhạt.
Vũ Phương Thùy khàn giọng nói: “Tôi biết rằng cậu Huỳnh Bảo sẽ không chấp nhận đứa bé này đâu, cậu ấy nói nếu ba ngày sau tôi vẫn chưa quyết định bỏ đứa bé thì cậu ấy sẽ tự tay lấy nó đi, tôi… tôi không muốn mất con… Cô Sa, tôi cầu xin cô, mong cô hãy nghĩ cho đứa bé mà giúp tôi có được không?”
“Thực sự đêm đó cậu Huỳnh Bảo đã uống say nên mới nghĩ tôi là cô, tôi không hề có ý định phá hoại cuộc sống của cô và anh ấy đâu.

Tôi vốn dĩ muốn mang theo đứa bé rời khỏi chỗ này, không ngờ rằng Băng Trang lại nói cho mọi người biết, tôi thực sự không hề muốn như vậy…”
“Nói đù chưa?” Lê Châu Sa nhìn Vũ Phương Thủy với ảnh mắt thờ ơ, lạnh lùng nói.
Toàn thân Vũ Phương Thùy co rúm lại, khuôn mặt cô ta lộ vẻ đáng thương và bị thảm.
Những người xung quanh nhìn thấy Vũ Phương Thủy bị Lê Châu Sa đối xử như vậy, dường như họ đều tỏ ra vô cùng đồng cảm với Vũ Phương Thùy.

Dĩ nhiên cũng có người đứng về phía của Lê Châu Sa, cho rằng Vũ Phương Thùy là kẻ chen chân vào cuộc sống hôn nhân của người khác, loại tiều tam này bị như vậy là đáng.

“Vũ Phương Thùy, tôi nói lại một lần nữa, chuyện giữa cô và Phan Huỳnh Bào tôi không muốn quan tâm, hai người muốn làm gì cũng không hề liên quan đến tôi.” Lê Châu Sa thấy mọi người xung quanh tập trung ngày càng đông nên đã hít một hơi thật sâu và quăng cho Vũ Phương Thùy một câu nói lạnh nhạt này, sau đó cấm lấy túi xách rồi rời đi.
Vũ Phương Thùy loạng choạng chồm dậy rồi rời khỏi tiệm cafe trong sự thất vọng.

Sau khi Vũ Phuong Thủy rời đi, chuyện của cô ta và Lê Châu Sa đã trở thành chủ đề bàn tán của cà thành phố.

Có người đã tìm ra được môi quan hệ giữa Lê Châu Sa và Vũ Phương Thùy một cách nhanh chóng, còn biết được Lê Châu Sa là vợ của Phan Huỳnh Bảo và chuyện hôn nhân của hai người họ đang rạn nứt vì nghi ngờ có kẻ thứ ba chen chân vào.

Chuyện này đã bị đăng lên báo và truyền khắp thành phố.
Nhà họ Trần.
“Bọn nhà báo này bị làm sao vậy? Toàn viết mấy thử quái quỷ gì đây?” Hoàng Song Thư vô cùng tức giận khi thấy tin đăng trên báo.
Không ngờ báo lại đăng rằng Vũ Phương Thùy mới đáng thương, còn viết rằng Lê Châu Sa cướp người đàn ông của Vũ Phương Thùy, Vũ Phương Thùy đang mang thai, Lê Châu Sa vì muốn có được Phan Huỳnh Bảo nên đã muốn làm hai đến cô ta.
“Chị hai, chị đừng tức giận.” Trần Thanh Thảo nhìn tờ báo, khuôn mặt xinh đẹp ấy đẩy ắp những lo âu.
Cô bé không biết phải đứng về phía ai, một bên là người chị có ơn với mình, một bên là chị dâu của mình, lại còn là người mà Phan Huỳnh Bảo yêu.
Dù cô bé có bênh vực cho ai thì cuối cùng cũng sẽ có người phải chịu tổn thương.
“Lại gọi cho Châu Sa không được, thật là…” Hoàng Song Thư vứt tờ báo qua một bên, khuôn mặt lạnh cắt như băng.
Trần Thanh Thào cấm lấy điện thoại thử gọi lại cho Lê Châu Sa nhưng vẫn không gọi được, nhìn thấy về mặt giận dữ của Hoàng Song Thư, trong lòng cô bé cảm thấy áy náy, nói: “Em xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu lúc đó em không…”
“Ngốc quá, chuyện này thì liên quan gi đến em chứ? Em cũng chỉ không muốn Vũ Phương Thùy phải chịu uất ức thôi mà.

Suy cho cùng, Phan Huỳnh Bảo phải chịu trách nhiệm cho chuyện này… chỉ là… trong lúc này chị chỉ lo lắng cho Châu Sa, em cũng biết tính khí của em ấy rồi, thật sự chị không mong rằng sẽ…”
“Nếu chị ba kiên quyết đòi ly hôn với anh ba, em… có phải em sẽ thành tội nhân không?” Trần Thanh Thảo kéo lấy tay của Hoàng Song Thư, cặp mắt của cô bé ngân ngấn lệ.

Nhìn vẻ mặt lo lắng và buồn bã của Trần Thanh Thảo, Hoàng Song Thư lập tức lắc đầu: “Con bé ngốc này, chuyện này chẳng liên quan gì đến em cà, ngoan nào.”
Trần Thanh Thảo củi gằm xuống roi lại đứng phắt dậy: “Em đi tìm anh ba.”
Cô bé chỉ muốn Vũ Phương Thủy được hạnh phúc, nhưng thứ hạnh phúc đó phải đánh đối niềm vui của Lê Châu Sa, Trần Thanh Thào không muốn làm tổn thương Lê Châu Sa, cũng không muốn làm ton hai đến ai cả.
“Gạo Tẻ.” Hoàng Song Thư thấy Trần Thanh Thảo đứng dậy, cô thấy hơi lo nên đã gọi với theo Tran Thanh Thào.
Trần Thanh Thảo đi rất nhanh, trong phút chốc đã chẳng thấy đu.
Hoàng Song Thư lo rằng Trần Thanh Thào sẽ gặp chuyện nên vội gọi điện cho Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi đã kêu người đi theo Trần Thanh Thảo vì sợ cô bé xảy ra chuyện không may.


Phan Huỳnh Bảo vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra trên mạng, anh ấy dựa vào ghế sô pha của quán bar ngồi uống rượu, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi Trần Thanh Thảo đi đến chỗ ngồi của Phan Huỳnh Bảo, nhìn thấy Phan Huỳnh Bào mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, cô bé liền nho toi dáng vẻ điểm tĩnh trầm mặc của anh ấy, ảnh mắt của cô bé hiện rõ vẻ áy náy khó tả, “Anh ba.” Trần Thanh Thảo đi lên phía trước, ngăn lại hành động đang định chốc ly rượu của Phan Huỳnh Bảo.
Tuy rằng Phan Huỳnh Bảo đã uống khá say nhưng anh ấy vẫn nhận ra Trần Thanh Thào.
Anh ấy dùng tay ấn vào hai bên thái dương, nói với giọng khàn đặc: “Gạo Tẻ… sao em lại đến đây? Chỗ này là chỗ em có thể đến à? Nghe lời anh đi về mau.”
“Anh ba, anh… anh buồn lắm đúng không?” Nhin khuôn mặt đau khổ âu sầu của Phan Huỳnh Bảo, nước mắt của Trần Thanh Thảo lã chã rơi.
Cô bé cảm thấy mình đã hại Phan Huỳnh Bảo, nếu lúc đó mình không nói chuyện Vũ Phương Thùy mang thai cho cả nhà biết thì Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa sẽ không cãi nhau đến mức này.

Suy cho cùng, tất cả mọi chuyện đểu do mình mà ra, nghĩ vậy nên cô bé vô cùng buồn bã.
“Anh… anh đau lắm.” Phan Huỳnh Bảo đặt tay lên ngực trái và nói với Trần Thanh Thảo bằng giọng thểu thào.
Trần Thanh Thảo biết rõ lắm chứ.

Cô bé nhìn thấy Phan Huỳnh Bào ra sức rót rượu để uống, nghĩ lại Phan Huỳnh Bào của ngày trước không bao giờ làm chuyện như vậy.
Phan Huynh Bào thực sự rất buồn lòng.
“Em xin lỗi anh ba, là do Gao Tè không tốt, Gao Ta… chỉ không muốn thấy chị ấy buồn thôi.”
“Châu Sa… nói, muốn ly hôn với anh.” Phan Huỳnh Bào nhìn Trần Thanh Thào, không biết anh ấy đang nhìn Trần Thanh Thảo hay đang nhìn lên trần nhà, sâu thầm trong đôi mắt người đàn ông ấy man mác một nỗi buồn day dứt.
“Anh ba…” Trần Thanh Thảo buồn bã ôm lấy Phan Huỳnh Bảo rồi khóc òa lên: “Em xin lỗi anh ba, là do Gạo Tè không tốt, Gạo Tẻ không nên nói ra, Gạo Tẻ chỉ không muốn chị buồn thôi, chị ấy rất thích anh lại còn mang thai đứa con của anh nữa, em thực sự không cố ý phá hoại tình cảm của anh với chi Châu Sa đâu, Gạo Tẻ là kẻ xấu, hu hu hu…

“Con bé ngốc này, không phải do em mà do anh ba không tốt… lúc đó anh… uống say nên không còn nhở chuyện gì nữa… là anh ba có lỗi với Châu Sa.” Phan Huỳnh Bảo thấy Trần Thanh Thảo òa khóc nên liền đưa tay lên vuốt mặt của cô bé.
Trần Thanh Thảo nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Phan Huỳnh Bảo, cô bé càng khóc to hơn.
Phan Huỳnh Bảo không biết làm thế nào, chỉ đành ôm cô bé vào lòng để cho cô thỏa sức khóc.

Thật ra khi bước ra từ tiệm cafe, Lê Châu Sa không biết đi đâu cả, cô lang thang trên đường thị bỗng nhiên gặp được Trương Thiên Toàn.
Trương Thiên Toàn đi bên canh Lê Châu Sa và không nói gì cả, sau đó lại cùng Lê Châu Sa đi uống rượu.

Lê Châu Sa đã uống rất nhiều, cô tưởng rằng Trương Thiên Toàn là Phan Huỳnh Bào nên đã ôm lấy anh ta rồi vừa khóc vừa cắn.
Cặp mắt dịu dàng của Trương Thiên Toàn lóe lên một suy nghĩ quái gờ.
“Ngoan, đừng buồn nữa, chúng ta về nhà có được không?” Trương Thiên Toàn vỗ về Lê Châu Sa như vỗ về một đứa trẻ vậy.
Lê Châu Sa mở to đôi mắt đỏ rực nhìn Trương Thiên Toàn, sau đó đưa tay ra rồi thụt thè: “Phan Huỳnh Bảo, em rất yêu anh, thực sự… rất yêu anh.”
Trong lòng Trương Thiên Toàn bỗng dâng lên một cảm giác thòa mãn, anh ta đỡ lấy gáy của Lê Châu Sa sau đó hôn mãnh liệt lên môi cô ấy.
“Lê Châu Sa, gọi anh là Toàn.”
Đấu óc của Lê Châu Sa không được tình táo nên không biết minh dang làm gì, chỉ đành để mặc Trường Thiên Toàn muốn làm gì thì làm.

Cho đến khi một tiếng nói tức giận vang lên, Lê Châu Sa bị ai đó kéo di rất mạnh và va vào lống ngực của Phan Huỳnh Bảo.
Vốn dĩ Phan Huỳnh Bào dang định dắt Trần Thanh Thảo về nhà, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng hôn hít trong bar của Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn.

Mắt Phan Huỳnh Bảo như mờ đi, chỉ cảm nhận được trong lồng ngực trái có một ngọn lửa đang bốc chảy hừng hực
Đôi mắt anh ấy trở nên đỏ rực như đang muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Sau khi đã kéo Lê Châu Sa vào trong lòng mình, hai mắt Phan Huỳnh Bào đò ngầu nhìn Trương Thiên Toàn.
“Trương Thiên Toàn, mày muốn chết hà?”
Phan Huỳnh Bào dùng một tay ôm lấy eo Lê Châu Sa, tay còn lại nắm chặt rồi đầm vào miệng của Trương Thiên Toàn.
Ngay sau đó, miệng Trương Thiên Toàn đã xuất hiện những vệt máu đỏ.
Trương Thiên Toàn lấy tay quệt vết máu trên miệng roi hung hăng nói với Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, mày dám đánh tao à?”
Trương Thiên Toàn cũng siét chặt nắm đam xông tới phía Phan Huỳnh Bào.

Hai người tựa như hai con thủ dữ đang nổi giận vỏ lấy nhau khiến Trấn Thanh Thảo lo lắng: “Anh ba, chúng ta đưa chị ba về trước đi, chị ba uống say lắm rồi.”
Thể nhưng lúc này Phan Huynh Bảo không hề nghe thấy lời của Trần Thanh Thảo, cặp mắt anh ấy đỏ ngầu lên như muốn nuốt chửng lấy Trương Thiên Toàn.

Trong đầu chì có một ý nghĩ là phải giết chết tên đàn ông trước mặt minh, giết chết tên Trương Thiên Toàn đó.
“Phan Huỳnh Bảo, dừng tay lại.” Trong lúc Phan Huỳnh Bảo đang định rút cây súng được giắt bên hông của mình ra thì Lê Châu Sa bỗng nhiên lên tiếng mặc dù ban nãy mắt cô ấy vẫn còn nhắm tịt.
Mặt của Phan Huỳnh Bào biến sắc nhìn Lê Châu Sa dứt ra khỏi mình, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ấy bỗng nhói lên một nỗi đau âm i.
“Châu Sa, chúng ta về nhà đi.” Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Lê Châu Sa bước loạng choạng về phía Trương Thiên Toàn, trong lòng sôi sục khôn nguôi.
Lê Châu Sa gạt tay của Phan Huỳnh Bào ra rồi ôm lấy có của Trương Thiên Toàn, sau đó kiếng ngón chân lên chủ động hôn lên môi của Trương Thiên Toàn.
“Chị ba.” Trá Thanh Thào nhìn thấy hành động điện rổ của Lê Châu Sa thì toàn thân toát mo hoi hot.

Cô bé đưa mắt nhìn sang phía Phan Huỳnh Bảo, quả nhiên hai con người của Phan Huynh Bảo đỏ rực lên như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
“Phan Huỳnh Bào… chúng ta ly hôn đi, tôi muốn… quen với Trương Thiên Toàn.”.