Phan Huỳnh Bảo quay đầu lại, đôi mắt lạnh băng không để lộ chút cảm xúc nào.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Bảo dùng ánh mắt này nhìn Trần Quân Phi.
Thấy em trai nhìn mình với ánh mắt lạnh tanh không có tình người như vậy, cơ thể Trần Quân Phi đột nhiên run lên, anh nói: “Huỳnh Bảo, vợ của em là Vũ Phương Thùy, em cứ như vậy sẽ khiến cô ấy đau lòng đấy.”
Lúc này, Trần Quân Phi cũng chỉ còn cách lấy tên Vũ Phương Thùy ra làm lá chắn đỡ đạn.
Nếu để Phan Huỳnh Bảo nhớ lại những chuyện trước kia, anh ấy sẽ càng khổ sở hơn chứ không có gì tốt đẹp cả.
Nếu đã vậy rồi, Trần Quân Phi thà để Phan Huỳnh Bảo cả đời cũng không tìm ra sự thật, nếu giờ anh nói dối em trai mình mà có thể đem lại hạnh phúc cho nó, vậy anh sẽ không ngần ngại làm.
“Không đúng, em không tin, anh hai… Em sẽ tự mình đi điều tra chuyện mà anh đang muốn giấu em.” Dứt lời, Phan Huỳnh Bảo lập tức xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Phan Huỳnh Bảo đã đi xa, ánh mắt Trần Quân Phi tràn đầy sự bi thương và bất lực.
Một khi Phan Huỳnh Bảo đã muốn làm chuyện gì rồi, thì dù là ai cũng không ngăn nổi anh ấy.
Có lẽ, những chuyện trước giờ bọn họ làm, đều là sai lầm rồi.
“Kính koong.” Sau khi biết mình mang thai, Lê Châu Sa đã chạy tới siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, cô ấy muốn bổ sung thêm chất dinh dưỡng cho mình.
Lúc đang nấu canh gà thì tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, giống như là có ai đó đang muốn tới đòi mạng cô ấy vậy.
Lê Châu Sa thả cái muỗng trong tay xuống, cô ấy đi về phía cửa, đằng sau cánh cửa là một khuôn mặt lạnh băng tái nhợt của Phan Huỳnh Bảo.
Khi vừa nhìn thấy anh ấy, ngón tay Lê Châu Sa đặt ở nắm cửa đột nhiên run lên.
“Anh…” Cô ấy còn chưa nói dứt câu, %3D Phan Huỳnh Bảo đã dùng hai tay nắm chặt lấy vai Lê Châu Sa, sau đó đẩy mạnh cô ấy vào trong.
Lúc người đàn ông này phẫn nộ thật sự hung ác ngang tàn chẳng khác gì một con báo, anh ấy nhìn chằm chằm Lê Châu Sa, đôi mắt đỏ ngầu, thậm chí còn có mấy đường tia máu hiện lên, giống như đã nhiều ngày không ngủ.
“Lê Châu Sa… rốt cuộc em là ai? Nói cho tôi biết, em là ai hả?” Anh ấy dùng sức lay mạnh cơ thể Lê Châu Sa, không lẽ anh ấy đang muốn xương cốt cô gãy hết hay sao.
Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo dùng sức mạnh như vậy để lay người mình, cả người cô loạng choạng đứng không vững, khuôn mặt trắng bệch nhìn anh ấy nói: “Anh… anh cứ buông tôi ra trước đi đã… Anh cứ hành động như vậy, tôi thật sự rất mệt mỏi đấy.”
Trong bụng cô ấy bây giờ còn có một sinh mạng nhỏ nữa, vậy nên cô làm sao chống lại được sức mạnh của một người đàn ông như Phan Huỳnh Bảo chứ?
“Trả lời tôi, em là ai?” Đầu Phan Huỳnh Bảo như sắp nổ tung đến nơi rồi, anh ấy không biết Lê Châu Sa là ai, mà chỉ biết rằng mình rất muốn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình đây.
Loại cảm giác này sắp ép anh ấy thành người điên rồi.
“Bốp.” Lê Châu Sa bị hành động điên cuồng của Phan Huỳnh Bảo chọc giận, cô ấy không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức giơ tay tát thẳng vào mặt Phan Huỳnh Bảo.
Trên khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo lập tức in hình năm ngón tay của Lê Châu Sa, cặp mắt lạnh bằng không tình người kia hiện lên tia máu, anh ấy nhìn chằm chằm Lê Châu Sa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Đủ chưa?” Lê Châu Sa giận dữ hét lên, cô ấy lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.
Trên mặt Phan Huỳnh Bảo lúc này đã hằn rõ hai chữ nguy hiểm.
Anh ấy nheo mắt, sau đó bất thình lình cúi đầu xuống, điên cuồng cắn xé miệng Lê Châu Sa.
Động tác làm càn của anh ấy vẫn chưa dừng lại, Phan Huỳnh Bảo tàn bạo gặm cắn khuôn miệng Lê Châu Sa, hình như anh đang muốn xé rách miệng cô ấy vậy.
Lê Châu Sa bị hôn đến mức môi sưng đỏ, cô ấy tức giận dùng sức đẩy mạnh Phan Huỳnh Bảo ra, mở miệng nói: “Phan Huỳnh Bảo, rốt cuộc là anh muốn thế nào hả?”
Cặp mắt xanh lục của Phan Huỳnh Bảo hiện lên vẻ điên cuồng, anh ấy nhìn chằm chằm Lê Châu Sa, ý niệm muốn ăn tươi nuốt sống cô lại hiện hữu trong đầu.
Kết quả, anh ấy chọn cách bế Lê Châu Sa lên, sau đó đi thẳng về phía phòng ngủ.
Hành động của Phan Huỳnh Bảo thật sự khiến Lê Châu Sa sợ hãi, cô kinh hãi hô lên một tiếng, cơ thể không ngừng giãy giụa, cố gắng tìm đường thoát ra khỏi vòng tay của Phan Huỳnh Bảo.
Nhưng mà, Phan Huỳnh Bảo lại không hề để tâm đến sự sợ hãi của cô, đôi mắt lạnh băng của anh ấy nheo lại, trong mắt hiện lên mấy tia máu: “Lê Châu Sa, nếu em còn giãy giụa thêm nữa thì tôi sẽ làm luôn ở đây đấy.”
“Anh…” Lê Châu Sa không ngờ Phan Huỳnh Bảo lại dám nói ra mấy lời này, da mặt cô lúc này xám xịt trông chẳng khác gì màu gan heo.
Thấy Lê Châu Sa đã chịu trật tự, Phan Huỳnh Bảo lại đặt một nụ hôn lên miệng cô ấy, sau đó tiếp tục bế cô đi về phía phòng ngủ.
Anh ấy không hiểu lý do vì sao, nhưng anh ấy có cảm giác rất thích được hôn Lê Châu Sa, nếu nói trắng ra thì là anh ấy có cảm giác, trước kia mình đã từng làm những chuyện này với cô ấy rồi.
“Bằng bằng bằng.” Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên ba tiếng súng.
Phan Huỳnh Bảo vội thả Lê Châu Sa xuống, cảnh giác ôm chặt lấy cơ thể cô ấy.
Khi nghe thấy mấy tiếng súng vang lên bên ngoài, sắc mặt Lê Châu Sa đã trở nên trắng bệch.
Cô ấy sợ hãi túm chặt lấy quần áo Phan Huỳnh Bảo, toàn thân run rẩy, thấp giọng nói: “Phan Huỳnh Bảo…”
Đôi mắt đỏ ngầu của Phan Huỳnh Bảo chuyển hướng về phía cô, giọng nói trầm thấp của anh ấy lại vang lên: “Đừng sợ, cứ trốn ở sau lưng tôi là được.”
Có người cố tình phục kích bọn họ sao? Nhưng mà, mục tiêu của đám người này là ai đây? Là Lê Châu Sa, hay là Phan Huỳnh Bảo?
“Giết chết cô gái đó.” Cánh cửa bị người khác dùng một chân đá văng ra, tiếp đó, Lê Châu Sa nhìn thấy bốn người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện, trong tay bọn họ, ai cũng có một khẩu súng lục gắn bộ phận giảm thanh ở đầu.
Người đàn ông cầm đầu đó nhìn thấy Lê Châu Sa đang được Phan Huỳnh Bảo che chắn bảo vệ, anh ta chậm rãi vung tay lên, mấy người còn lại lập tức nhào về phía Lê Châu Sa.
Khuôn mặt Lê Châu Sa trắng bệch, cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
“Một lúc tự tìm đường chết.” Động tác của Phan Huỳnh Bảo rất nhanh, chỉ trong một khắc, chiếc súng lục mà tay sát thủ kia đang chĩa vào người họ đã bị anh ấy đoạt lấy.
Mục tiêu trước mũi súng hoàn toàn thay đổi, đầu súng chĩa thẳng vào trái tim tên sát thủ kia mà tung đạn.
Sau đó, tiếng rên của tên sát thủ vang lên đứt đoạn, tên sát thủ ngã nhào ra đất, chết ngay tại chỗ.
Nhìn tên sát thủ đã chết tươi tại chỗ, đáy mắt Phan Huỳnh Bảo lạnh băng, nhìn vào mắt anh ấy lúc này thật sự không cảm thấy được chút hơi ấm tình người nào.
“Phan Huỳnh Bảo, cẩn thận.” Lê Châu Sa trốn ở bên trong, cô ấy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo giết người, sau đó lại nhìn thấy tên sát thủ thứ hai giơ súng chĩa về phía Phan Huỳnh Bảo nã đạn.
Lê Châu Sa sợ hãi đến mức trái tim sắp rớt ra khỏi lồng ngực luôn rồi, cô ấy kinh hãi gọi to tên Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo dễ dành tránh khỏi viên đạn đó, đồng thời chĩa mũi súng về phía tên sát thủ thứ hai đó, thẳng tay giết chết anh ta.
Tên sát thủ thứ hai chỉ kịp rên lên một tiếng ú ở, sau đó cũng nằm lăn ra đất chết.
Nhìn đồng bọn của mình bị Phan Huỳnh Bảo dễ dàng giết chết như vậy, hai tên sát thủ còn lại có vẻ rất tức giận.
Bọn họ cùng giơ khẩu súng lục trong tay lên, chĩa thẳng về phía anh ấy rồi bóp cò.
Phan Huỳnh Bảo nghiêng người tránh mấy viên đạn, nhưng vẫn bị bắn trúng một cánh tay.
“Phan Huỳnh Bảo, Huỳnh Bảo…” Lê Châu Sa đưa tay ôm bụng mình, cô ấy nhìn cánh tay bị thương của Phan Huỳnh Bảo, chỉ muốn bất chấp tất cả bổ nhào tới chỗ anh.
Phan Huỳnh Bảo cắn răng, anh ấy giơ chân đá mạnh vào người tên sát thủ.
Tên sát thủ đó chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó cũng nằm im bất động trên đất.
Bốn tên giờ chỉ còn lại một tên, có vẻ tên còn lại đó là người cầm đầu của đám này.
Anh ta nảy sinh ác ý, lấy một khẩu súng lục khác ra chĩa về phía Phan Huỳnh Bảo điên cuồng nã đạn.
Trong số những viên đạn đó có một viên đạn bay về phía Lê Châu Sa, anh ấy lập tức bổ nhào về phía cô, dùng thân mình đỡ lấy viên đạn đó thay cho Lê Châu Sa.
“Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa trợn tròn mắt, cô ấy điên cuồng gọi tên Phan Huỳnh Bảo, tiếng thét nghe chói tai đến cực hạn.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa, đáy mắt anh ấy hiện lên sự suy yếu và khổ sở đến cùng cực.
Anh cố gắng giơ tay lên, chủ đích là muốn chạm tay lên mặt cô một chút, kết quả, bàn tay đi đến giữa chừng lại vô lực rơi xuống.
“Không… không được…” Lê Châu Sa sợ hãi đến điên rồi, cô ấy nhìn máu tươi trên người Phan Huỳnh Bảo vẫn đang chảy không ngừng, chỉ biết bất lực ôm chặt lấy Phan Huỳnh Bảo, miệng thì liên tục gọi tên anh ấy.
Tên sát thủ kia thấy Phan Huỳnh Bảo đã bất tỉnh nhân sự, anh ta lại quay sang nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lê Châu Sa.
Sự hung tàn lại lần nữa xuất hiện trong mắt anh ta.
Sau đó, anh ta giơ khẩu súng lục trong tay lên, đúng lúc định chĩa thẳng về phía Lê Châu Sa bóp cò, thì âm thanh cảnh báo lại vang lên.
Dường như người đàn ông đó đã bị âm thanh cảnh báo đó dọa sợ, lập tức thu mấy khẩu súng lục về.
Anh ta hung tợn liếc nhìn Lê Châu Sa một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.
“Huỳnh Bảo… Huỳnh Bảo, anh mở mắt ra nhìn em đi, em xin anh đấy, mở mắt ra đi, Phan Huỳnh Bảo.”
Lúc này, Lê Châu Sa không còn hơi sức đâu để bận tâm đến tên sát thủ đang tìm đường tẩu thoát kia nữa.
Cô ấy chỉ biết cố hết sức ôm chặt Phan Huỳnh Bảo vào lòng.
Mùi máu tươi tanh tưởi như càng kích thích nỗi lòng hoảng loạn lúc này của cô ấy.
Mùi máu tươi hôi tanh xông thắng lên mũi khiến Lê Châu Sa buồn nôn, ngón tay cô ấy vẫn không ngừng run rẩy.
Lê Châu Sa đưa tay vuốt ve khuôn mặt điển trai trắng nhợt của Phan Huỳnh Bảo, miệng liên tục lẩm bẩm kêu tên anh.
“Anh vẫn chưa biết chúng ta vẫn còn một đứa con mà? Anh còn phải làm bố nữa đấy, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi, vậy nên anh không thể xảy ra chuyện gì được, em xin anh đấy, Huỳnh Bảo.” Lê Châu Sa khóc thút thít, cô ấy ôm chặt Phan Huỳnh Bảo, sau đó để bàn tay không còn chút sức lực nào của anh ấy lên bụng mình.
“Huỳnh Bảo.” Lúc Lê Châu Sa đang điên cuồng gọi tên Phan Huỳnh Bảo thì Trần Quân Phi bất ngờ xuất hiện.
Anh thấy em trai mình bỏ đi trong tâm trạng bất thường đó nên thấy không yên tâm, vội chạy theo Phan Huỳnh Bảo xem tình hình.
Kết quả, khi vừa vào tới nơi đã thấy Phan Huỳnh Bảo nằm bất động trong lồng ngực Lê Châu Sa, máu me chảy đầy người.
Nhìn thấy cả người Phan Huỳnh Bảo toàn máu là máu, Trần Quân Phi kinh hãi kêu lên.
Lê Châu Sa chậm rãi ngẩng đầu, khi vừa nhìn thấy Trần Quân Phi, cô ấy khóc òa lên, trông thảm thương đến tội: %3D “Anh hai, anh mau cứu Huỳnh Bảo đi.”
“Giờ đưa em ấy tới bệnh viện trước đã.” Trần Quân Phi cố gắng kìm nén sự hoảng loạn đang trào dâng trong lòng, anh hít sâu một hơi rồi quay qua nhìn Lê Châu Sa nói.
Toàn thân Lê Châu Sa run lên, giờ cô ấy chỉ biết nghe theo lời Trần Quân Phi.
Lập tức đỡ Phan Huỳnh Bảo lên xe, sau đó hai người cùng đưa anh ấy tới bệnh viện.
Lúc bọn Hoàng Song Thư biết tin chạy đến, Phan Huỳnh Bảo đã nằm trong phòng phẫu thuật hơn một giờ đồng hồ rồi.
Vũ Phương Thùy sợ hãi khóc lóc suốt dọc đường, lúc vừa tới bệnh viện, cô ta lập tức đi đến trước mặt Lê Châu Sa, giơ tay tát cô ấy một cái.
“Phương Thùy.” Hoàng Song Thư nhìn Vũ Phương Thùy giơ tay tát Lê Châu Sa thì kêu to tên cô ta.
Vũ Phương Thùy nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt hung ác tàn độc, cặp mắt đỏ ngầu đó của cô ta như đang muốn ăn tươi nuốt sống Lê Châu Sa vậy: “Lê Châu Sa, vì sao cô cứ hết lần này đến lần khác hại Huỳnh Bảo? Có phải cô muốn hại chết anh ấy mới chịu hay không hả?”
Đối mặt với lời nói khắc nghiệt sắc bén của Vũ Phương Thùy, Lê Châu Sa thật sự không thiết việc đáp trả cô ta.
Từ lúc cô ấy đặt chân vào bệnh viện này, cơ thể đã cứng đờ ra rồi.
Mười ngón tay cô ấy vẫn liên tục run rẩy, từ đầu đến giờ nó vẫn không ngừng run.
Nếu Phan Huỳnh Bảo thật sự xảy ra chuyện, thì cô ấy và con phải làm sao đây?
Phan Huỳnh Bảo, anh mà xảy ra chuyện gì, em sẽ tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu… Nếu… anh thật sự xảy ra chuyện.
Thời gian vẫn không ngừng trôi, tất cả mọi người đều nín thở nhìn tấm biển màu đỏ treo trước cửa phòng phẫu thuật.
Vũ Phương Thùy ngồi cạnh Hoàng Song Thư, Trần Thanh Thảo vẫn luôn nắm tay Vũ Phương Thùy.
Khi nhìn về phía Lê Châu Sa, ánh mắt cô bé lại tràn ngập những nỗi buồn và lo âu.
Cô bé thầm cầu nguyện trong lòng, câu mong Phan Huỳnh Bảo ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì hết.
Nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện, có lẽ Lê Châu Sa sẽ suy sụp mất, cả Vũ Phương Thì cũng không ngoại lệ.
Trần Quân Phi là người tỉnh táo nhất trong số những người ở đây.
Hoàng Song Thư biết, tuy ngoài mặt Trần Quân Phi tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng anh lúc này đã rối như tơ VÒ rồi.
Một giờ đồng hồ trôi qua, bác sĩ cứ liên tục ra ra vào vào, nhưng không một ai để ý tới đám người bọn họ.
Lại một giờ nữa trôi qua, một y tá đẩy xe truyền máu vào…
Sau đó… Một giờ nữa lại tiếp tục trôi qua…
Khi tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái bị thời gian lãng quên, thì cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.
Cơ thể Lê Châu Sa đột nhiên run lên, cô ấy vội chạy về phía phòng phẫu thuật theo bản năng.
Bác sĩ mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh lam vừa tháo khẩu trang xuống, Lê Châu Sa đã vội chạy tới, giờ phút này cô ấy đã không còn hơi sức đâu lo mấy chuyện ngoài lề nữa rồi.
“Bác sĩ, Phan Huỳnh Bảo sao rồi…”
“Bác sĩ, tình hình chồng tôi sao rồi?”
Vũ Phương Thùy chạy tới đẩy Lê Châu Sa ra, sốt sắng nhìn bác sĩ hỏi..