Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 487





Lê Châu Sa liếc mắt nhìn Hoàng Song Thư, cuối cùng không nỡ từ chối ý tốt của cô đành cắn răng uống chén tổ yến trước mặt.
Nhưng mà vừa mới uống được một nửa, Lê Châu Sa lập tức không nhịn được khổ sở nên thốc nôn thảo.
Đúng lúc Phan Huỳnh Bảo trở về, nghe thấy âm thanh khó chịu nên khan của Lê Châu Sa thì vẻ mặt vô cùng luống cuống bước về phía cô ấy.
“Châu Sa, em làm sao vậy? Có phải bụng lại không thoải mái không? Anh lập tức gọi bác sĩ cho em.”
Thấy Phan Huỳnh Bảo thật sự có ý định gọi bác sĩ cho mình, Lê Châu Sa lập tức níu lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu nhìn anh ấy: “Không cần… gọi bác sĩ cũng không có tác dụng gì đâu.”
Đây là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai, cho dù là bác sĩ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể làm quen dần dần.
“Rất khó chịu sao?” Phan Huỳnh Bảo bế Lê Châu Sa lên, đặt cô ấy trên một chiếc giường lớn cách đó không xa, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa bụng cô ấy.
Lực tay của Phan Huỳnh Bảo không mạnh không yếu, mát xa đều đều khiến Lê Châu Sa cực kỳ thoải mái.
Cô ấy cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Ưm, tiếp tục đi.”
Lê Châu Sa khẽ thốt lên một tiếng, âm thanh nũng nịu làm cho đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo càng thêm sâu thẳm.
“Em trai, em chăm sóc cho Lê Châu Sa nhé, chị ra ngoài trước.” Hoàng Song Thư nhìn hai người Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo không để ý mình còn ở đấy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Phan Huỳnh Bảo giống như có chút phản ứng thì cô cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ở trong này.

Sau khi liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo thì lúng túng nói.
Phan Huỳnh Bảo nhướn mày, nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Sau khi Hoàng Song Thư rời đi, Phan Huỳnh Bảo mới vội vàng ghé sát vào mặt của Lê Châu Sa, hôn mạnh lên môi cô ấy.
Lê Châu Sa bị Phan Huỳnh Bảo làm như vậy, hai tai đỏ bừng lên.
Cô ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo, xấu hổ nói: “Phan Huỳnh Bảo… anh làm gì vậy? Chị dâu vẫn còn ở đây đấy.”
Vừa rồi Lê Châu Sa chăm chú hưởng thụ sự mát xa của Phan Huỳnh Bảo, không nghe thấy tiếng Hoàng Song Thư rời đi.
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười nhẹ.
Anh ấy nâng cằm Lê Châu Sa lên, nhìn thẳng vào cô ấy rồi hạ giọng nói: “Chị dâu vẫn còn ở đây? Em chắc chứ.”
Lúc này Lê Châu Sa bị kích thích bởi hành động trêu chọc của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy ngày người nhìn bốn phía căn phòng, sau đó bàng hoàng phát hiện bóng dáng của Hoàng Song Thư đầu mất rồi?
Bóng dáng của Hoàng Song Thư đã sớm biến mất.

“Yêu tinh.”
Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy dáng vẻ này của Lê Châu Sa thì càng cảm thấy buồn cười hơn.
Lồng ngực của người đàn ông khẽ run lên khiến hai gò má của Lê Châu Sa trở nên nóng bừng.
“Em muốn anh không?” Nhìn thấy Lê Châu Sa biểu hiện xinh đẹp như vậy, Phan Huỳnh Bảo cúi đầu thở ra một hơi rồi nói với cô ấy.
Toàn thân Lê Châu Sa nóng bỏng, cô ấy khó chịu giãy dụa cơ thể cơ thể, đôi mắt xinh đẹp xấu hổ mang theo sự ngượng ngùng nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Không được.”
Lê Châu Sa không bị Phan Huỳnh Bảo mê hoặc, sự tỉnh táo của cô ấy vẫn còn đó.
Trong bụng của cô ấy vẫn còn mang thai một đứa trẻ, làm sao cô ấy có thể làm loạn được chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ thì sao?
Phan Huỳnh Bảo nhướng mày, sau đó cởi quần áo trên người Lê Châu Sa ra.

Cô ấy nhìn thấy hành động của người đàn ông thì hơi giật mình, lập tức đè tay Phan Huỳnh Bảo xuống, vẻ mặt xấu hổ không thôi: “Phan Huỳnh Bảo, anh làm gì vậy?”
Đợi chút nữa lỡ đầu Trần Thanh Thảo quay trở về nhìn thấy sẽ không tốt.
“Đừng sợ, anh sẽ dịu dàng một chút.”
Phan Huỳnh Bảo cúi đầu xuống hôn lên môi Lê Châu Sa rồi lẩm bẩm nói.
Lê Châu Sa cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, nóng bừng lên.
Cô ấy ngẩng đầu liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái, bàn tay vô thức buông lỏng ra.
Ngay khi Phan Huỳnh Bảo cúi đầu hôn lên miệng Lê Châu Sa, cửa phòng của hai người họ bị đẩy ra, giọng nói lanh lảnh của Trần Thanh Thảo vang lên phá vỡ không gian lãng mạn.
“Chị dâu, hôm nay em bé có…”
Trần Thanh Thảo nhìn thấy Lê Châu Sa đang nằm trong vòng tay của Phan Huỳnh Bảo, anh ấy còn cúi đầu hôn Lê Châu Sa.

Điều chết người nhất là bàn tay của Phan Huỳnh Bảo được đặt ở một nơi… vô cùng xấu hổ của cô ấy.
Dù sao thì Trần Thanh Thảo cũng chỉ là một cô gái trẻ, nhìn thấy tình cảnh này, cô bé chỉ có thể che mắt, mặt mày đỏ bừng.
Lê Châu Sa không ngờ rằng những gì cô ấy đang nghĩ trong lòng lại trở thành sự thật, thực sự bị Trần Thanh Thảo bắt gặp.

“A… em không cố ý.”
Cô ấy tức giận đẩy mạnh người của Phan Huỳnh Bảo ra, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
“Phan Huỳnh Bảo, tránh xa em ra.” Lê Châu Sa tức giận nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo, nghiến răng nghiến lợi nói.
Phan Huỳnh Bảo bị Lê Châu Sa dùng sức đẩy ra, khuôn mặt đẹp trai trở nên đen xì và vô cùng khó coi.
Trần Thanh Thảo lúng túng cười xấu hổ, khoát tay một cái nói: “Em không nghe thấy gì cả, chị hai gọi em xuống nhà ăn cơm, em… xem ra em vẫn nên xuống dưới ăn cơm đã.”
Trần Thanh Thảo nói xong thì lòng bàn chân như được bôi dầu, cô bé lập tức rời khỏi đây.
Nhìn thấy bóng lưng của Trần Thanh Thảo như đang chạy trốn, sắc mặt Lê Châu Sa xấu đến cực điểm, cô ấy tức giận nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi hừ nhẹ: “Phan Huỳnh Bảo, anh không được phép chạm vào em có nghe không?”
Phan Huỳnh Bảo nhướng mày, anh ấy tiến lên ôm lấy eo của Lê Châu Sa: “Em yêu, anh sai rồi được chưa?”
“Con mới được ba tháng, nếu như con xảy ra chuyện gì thì em sẽ cho anh biết tay”
Lê Châu Sa nhéo vành tai Phan Huỳnh Bảo một cái, uy hiếp nói.
Đứa bé hơn ba tháng vẫn còn rất yếu, cũng rất dễ bị sảy thai, lỡ như đứa bé này bị sảy mất thì phải làm sao bây giờ?
Phan Huỳnh Bảo nghe Lê Châu Sa nói bèn lên tiếng cam đoan: “Anh sẽ không tiếp tục làm loạn nữa.”
Lê Châu Sa thấy thái độ nhận lỗi của Phan Huỳnh Bảo tốt như vậy, vừa muốn ngủ trên người Phan Huỳnh Bảo thì anh ấy đã vuốt nhẹ vành tai của Lê Châu Sa, nói với cô ấy về việc hôm nay mình đi tìm Vũ Phương Thùy.
Phan Huỳnh Bảo muốn tái hôn với Lê Châu Sa sớm hơn một chút.
Cô ấy cầm tay Phan Huỳnh Bảo đặt lên bụng mình.
Gần đây dường như cô ấy rất thích hành động này, giống như muốn anh ấy cảm nhận được rõ ràng cảm giác của đứa bé trong bụng.
“Cô ta đồng ý không?”
Theo như những gì Lê Châu Sa biết về Vũ Phương Thùy thì cô ta sẽ tuyệt đối không bao giờ chịu ly hôn với Phan Huỳnh Bảo.
Cho dù ngọc nát đá tan, Vũ Phương Thùy cũng sẽ không tiếc.
Bây giờ tình yêu của Vũ Phương Thùy đối với Phan Huỳnh Bảo đã tăng lên đến mức biến thái, Lê Châu Sa không nghĩ rằng cô ta sẽ đồng ý.
“Cô ta không đồng ý.” Phan Huỳnh Bảo không giấu giếm, nói hết những lời của Vũ Phương Thùy cho Lê Châu Sa nghe.
Anh ấy không hi vọng giữa mình và Lê Châu Sa có bất cứ bí mật gì, đây chính là vợ chồng.

“Thật ra, em không quan tâm có thể kết hôn với anh hay không, miễn là con của chúng ta có thể được sinh ra một cách an toàn là được.”
Lê Châu Sa không muốn Phan Huỳnh Bảo gặp mặt với Vũ Phương Thùy nhiều vì chuyện ly hôn.

Sau những chuyện này, Lê Châu Sa trở nên rất cảnh giác, đặc biệt là đối với Trương Thiên Toàn và Vũ Phương Thùy.
“Anh sẽ khiến cho cô ta đồng ý ly hôn, anh chỉ muốn ở cùng với em mà thôi.”
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa, ánh mắt kiên định lạ thường.
Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt của Lê Châu Sa hơi rũ xuống.
Ngay khi hai người nhìn nhau, điện thoại di động của Lê Châu Sa cách đó không xa vang lên.
Bầu không khí ngay lập tức bị phá hủy, gương mặt của Phan Huỳnh Bảo cũng thoáng chút không vui.
Anh ấy buông Lê Châu Sa ra, đi về phía điện thoại của cô ấy.

Cầm chiếc điện thoại mà Lê Châu Sa đặt trên bàn lên nhìn thoáng qua, sau khi nhìn thấy tên người gọi trên đó thì đôi mắt Phan Huỳnh Bảo trở nên u ám kỳ lạ.
“Sao vậy? Số điện thoại của ai thế?”
Nhìn thấy cảm xúc trong mắt Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa bối rối hỏi.
Phan Huỳnh Bảo lấy lại tinh thần và đưa điện thoại cho cô ấy.
Sau khi Lê Châu Sa liếc nhìn tên người gọi, cô ấy muốn lấy điện thoại để trả lời cuộc gọi nhưng Phan Huỳnh Bảo đã cất điện thoại đi, khuôn mặt anh ấy vô cùng căng thẳng và nghiêm nghị.
“Phan Huỳnh Bảo, anh đưa điện thoại cho em trước đã.” Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo không chịu đưa điện thoại cho mình, Lê Châu Sa bất lực lắc đầu với anh ấy.
Khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Bảo hết sức căng thẳng, đôi mắt xanh lục của anh ấy chứa đựng sự ớn lạnh đáng sợ.
“Anh sẽ không để em đi gặp Trương Thiên Toàn.”
Phan Huỳnh Bảo hất cằm lên, vẻ mặt thờ ơ nói.
Sao Trương Thiên Toàn lại gọi điện thoại cho Lê Châu Sa vào lúc này? Thực sự đang muốn đâm đầu vào chỗ chết mà.
Trái tim Lê Châu Sa chợt cảm thấy ngọt ngào, cô ấy bước xuống khỏi giường ôm lấy người đàn ông nhỏ mọn đang tức giận trước mặt.
“Em nghe xem rốt cuộc anh ta đang muốn cái gì? Anh đưa điện thoại cho em được không?”
Phan Huỳnh Bảo nhíu mày như đang suy nghĩ lời nói của Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo không có phản ứng gì, còn không chịu đưa điện thoại di động cho mình thì hết cách, cô ấy đành phải tiến gần bờ môi của Phan Huỳnh Bảo, hôn một cái lên môi anh ấy rồi nói: “Trương Thiên Toàn muốn làm gì? Chúng ta nghe thử xem.”
Cuối cùng Phan Huỳnh Bảo vẫn phải đưa điện thoại di động cho Lê Châu Sa, sau khi Lê Châu Sa nghe máy lập tức nghe thấy giọng nói của Trương Thiên Toàn vang lên.
“Lê Châu Sa, là tôi.” Giọng nói của Trương Thiên Toàn truyền đến từ bên kia điện thoại.


Bỗng nhiên cơ thể của Phan Huỳnh Bảo kéo căng ra, hai mắt sâu thẳm quỷ quyệt kia của người đàn ông thờ ơ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Lê Châu Sa.
Dáng vẻ này của Phan Huỳnh Bảo như muốn nuốt sống cái điện thoại, Lê Châu Sa thấy anh ấy như vậy chợt cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô sờ lên bụng, kéo tay Phan Huỳnh Bảo ngôi ở trên giường rồi thản nhiên nói: Trương Thiên Toàn, anh có chuyện gì không?”
“Tôi muốn gặp mặt em.”
Trương Thiên Toàn dựa cả người mình vào bức tường sau lưng, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ nói.
Anh ta muốn gặp Lê Châu Sa, rất muốn gặp Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa giận tái mặt, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ rằng giữa chúng ta không có chuyện gì để gặp nhau cả.”
“Em không muốn gặp tôi sao?”
Nghe lời nói lạnh lùng của Lê Châu Sa, trên mặt Trương Thiên Toàn lại càng rét lạnh hơn.
“Anh cảm thấy chúng ta còn cần thiết phải gặp nhau sao? Anh đã làm ra chuyện gì, trong lòng anh phải biết rất rõ chứ.’ Lê Châu Sa châm chọc nói với Trương Thiên Toàn.
Trên mặt anh ta lóe lên sự nguy hiểm khiến người khác phải lo lắng sợ hãi.
“Lê Châu Sa, nếu em không chịu đến gặp tôi thì sau này tôi sẽ làm chuyện khiến em phải hối hận đấy.”
Trương Thiên Toàn đe dọa Lê Châu Sa.
Nếu hôm nay Lê Châu Sa không đồng ý gặp anh thì cô ấy cũng không thể kiểm soát được anh ta sẽ làm ra chuyện gì.
Sắc mặt Lê Châu Sa lạnh lùng hơn hẳn.
“Trương Thiên Toàn, anh muốn làm gì?
“Tôi muốn làm gì, em sẽ nhanh chóng biết được thôi.

Lê Châu Sa, tôi chỉ nói một lần, nếu em không đến gặp anh thì sau này Phan Huỳnh Bảo và nhà họ Trần xảy ra chuyện gì thật sự rất khó.
Trương Thiên Toàn nói xong, không đợi Lê Châu Sa trả lời, anh ta đã nhanh chóng cúp máy.
Nghe thấy tiếng điện thoại vang lên thông báo kết thúc cuộc gọi, khuôn mặt Lê Châu Sa đột nhiên lạnh lùng đến đáng sợ.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lê Châu Sa khó coi như vậy, Phan Huỳnh Bảo hơi nhíu mày: “Trương Thiên Toàn nói gì với em thế?”
Vừa rồi Lê Châu Sa và Trương Thiên Toàn nói chuyện đã cố ý hạ thấp giọng nên Phan Huỳnh Bảo không thể nghe rõ.
“Không có gì, em hơi đói bụng..