Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 521: Đừng Thử Thách Sự Kiên Nhẫn Của Tôi





Đôi mắt của Lâm Thanh Tùng liếc nhìn về phía Lê Hoàng An một cách nguy hiểm.
Lê Hoàng An có mối quan hệ quen biết khá rộng rãi ở thủ đô, Lâm Thanh Tùng cũng vẫn luôn truy tìm Trương Thiên Toàn nhưng cũng không tìm được.
Lâm Thanh Tùng nghĩ, nếu không ai trong số những người của anh ấy tìm được Trương Thiên Toàn, có lẽ phía bên này của Lê Hoàng An đã có manh mối gì rồi cũng không chừng.
"Trương Thiên Toàn, con người này rất gian xảo.

Người của anh liên tục tìm anh ta cũng không tìm được, huống chỉ là tôi bên này."
Lê Hoàng An liếc nhìn Lâm Thanh Tùng, đáy mắt xẹt qua một sự lạnh lùng mờ nhạt.
“Xem ra, sự việc lần này không phải là do Trương Thiên Toàn làm." Đôi mắt của Trần Quân Phi nặng trĩu, chuyển hướng nhìn đến Phan Huỳnh Bảo
"Nếu không phải Trường Thiên Toàn thì còn có thểlà ai chứ?"
Trần Thanh Thảo khó hiểu nhìn Trần Quân Phí.
Ngoài Trường Thiên Toàn ra, còn ai muốn đưa Lê
Châu Sa đi?
Có lẽ nào là…..
Trái tim Trần Thanh Thảo đột nhiên run lên, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Thanh Thảo, đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn một cách nguy hiểm: "Gạo Tẻ, có phải em đã nghĩ ra cái gì rồi đúng không?"
Phan Huỳnh Bảo rất nhạy bén, mà Trần Quân Phi và Lâm Thanh Tùng cũng không ngoại lệ.
Hoàng Song Thư nhìn thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Thanh Thảo, cô cũng lo lắng nhìn Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo nắm chặt lòng bàn tay của mình, hít một hơi thật sâu và nói: “Em...!không nghĩ ra cái gì cá."
“Thật sao?" Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một lúc lâu, như thể bản thân không tin những gì mà Trần Thanh Thảo nói,
“Anh hai, chẳng lẽ anh không tin những gì em nóisao?" Thấy Trần Quân Phi nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Trần Thanh Thảo càu nhàu một tiếng rồi nở nụ cười mỉa mai.
Trần Quân Phi liếc nhìn Trấn Thành Thào, sau đó nhìn về phía của Lâm Thanh Tùng và Phan Huỳnh Bảo

"Tôi nghĩ đến một người, có thể là cô ta đã đưa Lê Châu Sa đi."
"Vũ Phương Thủy." Đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo tràn đầy khí lạnh, khuôn mặt của vốn dĩ đã rất đáng sợ nay lại càng kinh khủng hơn.
Nghe thấy cái tên này, Trần Thanh Thảo kinh hãi mở to mắt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tủ lạnh lùng đến đáng sợ của Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu: "Anh hai, sẽ không phải là chị ấy làm đâu."
Cô bé tận mắt nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã rời khỏi thủ đô, làm sao có thể là Vũ Phương Thủy được chứ? Nhất định không phải là Vũ Phương Thùy làm.
“Gạo Tẻ, em có điều gì che giấu bọn anh sao?"
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo đang nói giúp Vũ Phương Thủy, sắc mặt Phan Huỳnh Bảo tối sầm xuống, nhìn chăm chăm vào Trần Thanh Thảo
Sau khi cổ của Trần Thanh Thảo có rút lại mới lúng ta lúng túng nói: “Lần trước cục cứng của chi ba bị chị dắn đi, sau đó được anh Lê Hoàng An cứu về ấy.Sau đó có một ngày, chị ấy gọi điện thoại cho em nói rằng chị ấy đã bị thương.

Sau khi chữa trị vết thương cho chị ấy, chị ấy nói mình đã không còn muốn cổ chấp chuyện đã qua nữa, cũng không muốn tiếp tục cổ chấp với anh ba nữa.

Chị ấy dự định buông bỏ sự ám ảnh với anh ba, em còn cho chị ấy một ít tiền để chị ấy rời đi, em đích thân tiến chị ấy rời khỏi đây.
“Em chắc chắn là cô ta đã rời đi rồi sao?" Lê Hoàng An vuốt cằm nhìn Trần Thanh Thảo đang run rầy nói.
Trần Thanh Thảo thấy Lê Hoàng An có vẻ như không tin tưởng mình, cô bé nâng quai hàm lên, bày ra vẻ mặt tức giận nói với Lê Hoàng An: "Bây giờ anh không tin tưởng em sao? Hay là anh nghĩ em sẽ cùng với Vũ Phương Thùy đưa chị ba đi?"
"Gạo Tẻ, em không cần kích động như vậy, anh chỉ hỏi em, em khẳng định nhìn thấy Vũ Phương Thùy rồi đi sao?"
Thấy tâm trạng của Trần Thanh Thảo kích động như vậy, Lê Hoàng An ấn huyệt thái dương và đau đầu nói.
Trần Thanh Thảo cong môi, liếc mắt nhìn Lê Hoàng An, ánh mắt lúng túng nói: "Em không biết nhưng mà em đã nhìn thấy chị ấy bước vào ga xe lửaChị ấy đã nói sẽ không cố chấp như thế này nữa, nhất định sẽ không xuống dốc như vậy nữa.
Lê Hoàng An quay đầu lại, liếc nhìn Phan Huỳnh Bào, Trần Quân Phi và Lâm Thanh Tùng.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mấy người đàn ông này đều lộ ra ý vị sâu xa dị thường.
Mà Hoàng Song Thư càng ngày càng lo lắng hơn, nếu Lê Châu Sa thực sự rơi vào tay của Vũ Phương Thùy, sợ rằng là...
Vũ Phương Thủy đã càng ngày càng trở nên điên cuồng, với sự si tình của Vũ Phương Thủy đối với Phan Huỳnh Bảo, sợ rằng cô ta sẽ làm ra nhiều chuyện đáng sợ với Lê Châu Sa, nghĩ đến kết quả này, trong lòng mọi người tràn ngập lo lắng và phiền muộn.
“Rốt cuộc chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một lúc lâu sau, Hoàng Song Thư không thể im lặng được nữa, hiện tại cô rất lo lắng cho Lê Châu Sa.

"Em sẽ đi tìm Châu Sa." Phan Huỳnh Bảo đứng dậy và dửng dưng bước lên lầu.
Nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo, ảnh mắt của Hoàng Song Thư đầy vẻ phức tạp và lo lắng.

Trần Quân Phi vươn tay ra, vòng tay qua ôm eo của Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng động viên: “Đừng lo lắng, cậu ấy từ có lý của mình.“Quân Phi, thân thể của anh vừa mới hồi phục, em giúp anh đi ngủ nghỉ trước nha?" Hoàng Song Thư liếc nhìn Trần Quân Phi rồi thở dài nói,
Trần Quân Phi không từ chối, sau khi anh liếc nhìn Lê Hoàng An và Lâm Thanh Tùng thì đứng dậy và rời khỏi đây.
Mọi người rời đi hết, chỉ còn ba người Trần Thanh Thảo, Lâm Thanh Tùng và Lê Hoàng An bị bỏ lại trong phòng khách.
Sau khi Trần Thanh Thảo vừa mới bị Lê Hoàng An tra hỏi về tung tích của Vũ Phương Thủy, trái tim của cô bé bây giờ như đang bị treo lên, lo lắng vô cùng.
Cô bé liếm môi, ngồi vào vị trí bên cạnh Lê Hoàng An, sợ hãi mở đôi mắt to đẹp nhìn Lê Hoàng An, lúng túng nói: "Chị ba sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Nhất định không phải là Vũ Phương Thủy làm,
em chính mắt nhìn thấy Vũ Phương Thủy rời đi rồi mà."
"Gạo Tẻ, em vẫn còn quá ngây thơ" Lê Hoàng An nhìn thấy đến bây giờ Trần Thanh Thảo vẫn còn nói thay cho Vũ Phương Thủy, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.
Trấn Thanh Thào hoảng hốt nhìn Lê Hoàng An, đội môi tái nhợt, cô bé cắn chặt môi, vẻ mặt mờ do có chút khó coi nhưng lại kiên quyết nhìn Lê Hoàng Annói: "Chị ấy sẽ không nói dối em “
"Lâm Thanh Tùng, hai người chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm ở thủ đô, nhất định có thể tìm được Vũ Phương Thủy"
Sau khi Lê Châu Sa biến mất, Lâm Thanh Tùng đã phong tỏa toàn bộ thủ đô, trong thời gian ngắn như vậy, Vũ Phương Thủy không thể dẫn Lê Châu Sa rời khỏi thủ đô được.
Khả năng duy nhất chính là Vũ Phương Thủy vẫn còn ở trong thủ đô, cô ta dẫn theo Lê Châu Sa không phải chỉ là rời khỏi thủ đô dễ dàng như vậy, mà nhất định là có mục đích gì đó.
"Ừ." Lâm Thanh Tùng cau mày, cùng với Lê Hoàng An rời khỏi phòng khách.
Nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Tùng và Lê Hoàng An, đôi môi của Trần Thanh Thảo tái nhợt run lẩy bẩy.
Ngón tay của cô gái dùng sức nắm chặt thành nắm đấm, đáy mắt mang theo một làn sương mờ ảo.
Bây giờ cô bé không biết phải làm sao, chỉ mong có thể nhanh chóng tìm được Lê Châu Sa.
Sau khi Trần Thanh Thảo trở về phòng, lập tức cắm lấy điện thoại di động lên gọi đến một số diện thoại khác của Vũ Phương ThủySố điện thoại này chỉ có Trấn Thành Tháo biết, Trần Thanh Thảo cho rằng Vũ Phương Thủy nhất định sẽ nghe điện thoại, nhưng đáp lại Trấn Thành Thảo chi là sự thất vọng, Vũ Phương Thủy hoàn toàn không nghe máy.
Khi nghe thấy tiếng bíp từ đầu dây bên kia, Trần Thanh Thảo đã rất tức giận.

Hơn nữa, còn có một sự hối hận.
Lần đó cô bé cứu Vũ Phương Thủy, rốt cuộc là đúng hay là sai?
“Hừ." Lúc Lê Châu Sa tỉnh lại mới phát hiện mình đã bị trói lại, nơi này tối đen như mực, căn phòng rất nhỏ làm cho người ta có một cảm giác rất ma quái.
Sắc mặt của Lê Châu Sa tái mét.
Cô ấy vặn vẹo người, đầu lắc lư liên tục, cố gắng thoát khỏi sợi dây trói trên tay, nhưng sợi dây siết rất chặt, Lê Châu Sa hoàn toàn không thể nào thoát ra được.
Khuôn mặt của Lê Châu Sa vặn vẹo khó coi, cho đến khi cánh cửa trước mặt phát ra tiếng cọt kẹt, Lê Châu Sa theo phản xạ nhìn về phía cửa, nhìn thấy vũ Phương Thủy đang mặc một bộ đồ đen đứng ở đó
Nhìn thấy Lên Châu Sa tỉnh lại, khuôn mặt có támang theo chút điên cuồng mờ nhạt.
Cô ta thấp giọng cười, đi về phía Lê Châu Sa và chế nhạo: "Thế nào? Cuối cùng thì cũng tỉnh rồi? Hả?"
Vũ Phương Thủy, cô muốn làm gi?” Lê Châu Sa nhớ lại chuyện đã xảy ra, cô ấy đi vào phòng tắm, ngày khi vừa đi ra đã bị Vũ Phương Thủy đánh ngất xỉu.
Cô ấy vẫn nhớ rõ vẻ mặt Vũ Phương Thủy khi cô ấy ngất đi đáng sợ như thế nào, nghĩ đến đây, toàn thần Lê Châu Sa không khỏi run lên.
"Làm cái gì sao? Cô nghĩ tôi muốn làm cái gì? Hà?" Vũ Phương Thủy ngồi xổm xuống, đưa mặt đến gần Lê Châu Sa, vươn tay ra dùng lực véo mạnh cắm Lê Châu Sa, cất lời chế nhạo cô ấy.
Lê Châu Sa nhìn Vũ Phương Thùy đang ở gần bên người mình, ánh mắt lạnh lùng nói: "Vũ Phương Thủy, cô đang tự đi tìm đường chết đấy.
Hết lần này đến lần khác mọi người tha cho Vũ Phương Thủy, nhưng Vũ Phương Thùy ngược lại vẫn cố đi tìm đường chết.
“Tìm đường chết sao? Tôi không phải tìm đường chết, tôi muốn lợi dụng cô để lôi Phan Huỳnh Bảo ra Tôi muốn anh ta kết hôn với tôi, tôi muốn anh ta giết
Vũ Phương Thủy vào cảm Là Châu Sa, cất lênnhững lời độc mồm.
"Cô cho rằng Phan Huỳnh Bảo sẽ nghe lời của cô sao? Vũ Phương Thủy, cô nên tỉnh táo lại đi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, người chết chỉ có một mình cô mà thôi.

Phan Huỳnh Bảo không yêu cô.

"
"Hả?" Vũ Phương Thủy ghét nhất là câu này, cô ta không tin Phan Huỳnh Bảo không yêu mình một chút nào, chẳng qua là bởi vì Lê Châu Sa không biết Phan Huỳnh Bảo đã đối xử với cô ta như thế nào khi lần đầu gặp cô ta.


Phan Huỳnh Bảo đối xử với cô ta rất tốt.
Làm thế nào mà con chó cái Lê Châu Sa này có thể biết tất cả những điều này được cơ chứ? Con chó cái này...
Lê Châu Sa hít một hơi thật sâu, cau mày liếc nhìn Vũ Phương Thủy, khuôn mặt dần trở nên căng thẳng.
“Tốt hơn hết cô không nên chọc tức tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô chết thảm đấy!" Vũ Phương Thủy nằm tóc Lê Châu Sa, dùng lực giật mạnh da đầu của cô ấy, Lê Châu Sa đau đớn nhưng một câu cũng không hề thốt lên.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lê Châu Sa, Vũ Phương Thủy cười khinh bỉ, dùng vẻ mặt lạnh lùng đẩy Lê Châu Sa ra, đứng dậy rời khỏi đây.
Lê Châu Sa nằm trên mặt đất, nhếch nhạc họkhan vài tiếng.
Vũ Phương Thủy thực sự điên rồi, rốt cuộc cô ta
lại muốn làm ra chuyện gì đây?
Phan Huỳnh Bảo...!anh sẽ...!tới đây chứ
Lê Châu Sa nhìn khung cửa sổ duy nhất trong phòng, trái tim cô ấy run lên dữ dội.
Lê Châu Sa mất tích một ngày, Lâm Thanh Tùng và Lê Hoàng An không tìm thấy bất kì tin tức gì về cô ấy cả.
Đúng lúc mọi người đang trong tâm trạng hoảng loạn và căng thẳng thì Vũ Phương Thùy gọi điện thoại dén.
khi nhận được cuộc gọi của Vũ Phương Thủy, đáy mắt của Lâm Thanh Tùng và Lê Hoàng An đều hiện lên một đợt ớn lạnh.
Lâm Thanh Tùng vô cảm cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia chính là Vũ Phương Thủy: "Tôi là Lâm Thanh Tùng, Châu Sa đang ở đâu?"
“Ồ? Hóa ra là tổng giám đốc Tùng à? Tôi thật sự rất may mắn khi được gặp anh đấy." Vũ Phương Thủy cười khúc khích khi nghe thấy Lâm Thanh Tùng đang nghe điện thoại,
Lâm Thanh
Tùng
nghe thấy tiếng cười khoatrường và ghê tởm của Vũ Phương Thủy, khuôn mặt tuấn tủ của anh ấy thoảng mất kiên nhẫn.
"Vũ Phương Thủy, nếu không muốn chết thì nói cho tôi biết hiện tại Châu Sa như thế nào rồi?"
“Tổng giám đốc Tùng muốn hỏi tôi về Lê Châu Sa sao? Anh rất lo lắng cho Lê Châu Sa nhi?"
“Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.” Nghe thấy giọng nói nhu mì như thế này của Vũ Phương Thủy, Lâm Thanh Tùng dù có kiên nhẫn đến đâu, lúc này vẫn có chút không thể chịu đựng được nữa.
“Phan Huỳnh Bảo đang ở cùng với anh, phải không?"
Vũ Phương Thùy thu hồi sự thờ ở vừa rồi, giọng nói cũng đột nhiên trở nên sắc bén dị thường..