"Lâu rồi không gặp Gạo Tẻ nên ghé thăm cháu một lát.” Vũ Khả Hân gượng cười, đứng dậy, đi về phía Trần Thanh Thảo.
Những năm này, sức khỏe của Vũ Khả Hân không quá tốt, có lẽ là do vô số trắc trở mà bà ấy đã gặp khi còn trẻ.
Trần Thanh Thảo nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Vũ Khả Hân, hỏi bà ấy: “Dì Hân, dì biết bây giờ Vĩnh Kỳ đang làm gì không a? Tại sao anh ấy vẫn không gọi điện thoại cho cháu? Lần này anh ấy phải làm nhiệm vụ lâu như vậy ư? Quân đội không chỉ có mình Vĩnh Kỳ, hơn nữa anh ấy vẫn còn trẻ, chúng cháu sắp thi đại học rồi, sao Vĩnh Kỳ vẫn chưa về? Anh ấy đã đi hơn mấy tháng, sắp đến trung thu rồi, anh ấy có liên lạc với dì không?"
Trần Thanh Thảo hỏi rất nhiều vấn đề nhưng Vũ Khả Hân chỉ cười khẽ: “Cháu hỏi một đống câu như thế, cháu muốn dì trả lời câu nào?"
"Xin lỗi dì Hân ạ, nhưng cháu lo cho Vĩnh Kỳ lắm.
Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, gần đây mắt cháu nháy liên tục, luôn cảm thấy bất an.
Tối qua cháu còn mơ thấy anh ấy đã chết, cháu rất sợ.” Trần Thanh Thảo mím môi, giải thích với vẻ hơi bất đắc dĩ.
Ngón tay Vũ Khả Hân run bần bật, chẳng biết là vì lý do gì.
Trần Thanh Thảo cũng không để ý đến, vẫn nói liền thoắng với bà ấy.
Sắc mặt Vũ Khả Hân hơi tái nhợt, một lúc lâu sau, bà ấy mới mím môi, hít sâu một hơi rồi nói với Trần Thanh Thảo: “Gạo Tẻ, Vĩnh Kỳ...!" Cập nhật chương mới nhất trên .net
"Hân, em mệt rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi trước đã.
Mấy ngày nay Gạo Tẻ cũng rất mệt vì phải chăm sóc Huỳnh Bảo, chúng ta không nên làm phiền Gạo Tẻ nữa.” Vũ Khả Hân còn chưa nói xong thì đã bị Vũ Hoàng Nam ngắt lời.
Trần Thanh Thảo nhìn Vũ Khả Hân với vẻ hoang mang, vô cùng khó hiểu.
"Gần đây sức khỏe của dì Hân không tốt ạ? Thế thì phải nghỉ ngơi thật tốt.
Dì Hân, dì đừng lo, cháu nhất định sẽ chờ Vĩnh Kỳ về.
Anh ấy đã đồng ý rằng chúng cháu sẽ kết hôn sau khi lên đại học, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Được.” Vũ Khả Hân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thanh Thảo, dường như thấy được người bạn thân ngày trước của mình.
Mắt bà ấy mờ đi, ẩn chứa sự đau khổ và khó chịu.
Trần Thanh Thảo không chú ý đến nét mặt của Vũ Khả Hân, cô bé chỉ gãi đầu, nhìn Vũ Hoàng Nam đỡ bà ấy lên tầng.
Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam sẽ tạm thời ở lại nhà họ Trần.
Trần Thanh Thảo lắc đầu, bước đến phòng bếp, định nấu canh cho Lâm Thanh Tùng.
Trên tầng.
"Tại sao không để em nói chuyện của Vĩnh Kỳ cho Gạo Tẻ chứ?"
"Tạm thời đừng nói cho Gạo Tẻ, anh sợ con bé không chịu được.
Trên khuôn mặt chín chắn và tuấn tú của Vũ Hoàng Nam tràn ngập sự đau khổ và tuyệt vọng, ông ấy nắm chặt tay Vũ Khả Hân.
"Không giấu được đâu, sớm muộn gì cũng phải nói cho Gạo Tẻ, Vĩnh Kỳ đang đợi con bé sang đón nó về, nó thích Gạo Tẻ nhất mà.
Hoàng Nam, chúng ta vẫn phải nói cho con bé sớm, đau dài không bằng đau ngắn đâu.” Mắt Vũ Khả Hân rơm rớm nước, bà ấy nghẹn ngào nói với Vũ Hoàng Nam.
Vũ Hoàng Nam hiểu rõ ý của Vũ Khả Hân, ông ấy hít sâu một hơi, nhìn bà ấy bằng đôi mắt sâu thẳm: “Anh biết, vậy chúng ta chờ hai ngày nữa đi, cho dù là với ai, chuyện này cũng thật sự quá tàn nhẫn."
"Em rất đau khổ, Hoàng Nam, phải làm sao bây giờ? Tại sao chúng ta lại gặp phải chuyện này chứ? Rốt cuộc là tại sao?” Vũ Khả Hân tựa vào lòng Vũ Hoàng Nam với vẻ vô cùng đau khổ, khàn giọng nói.
Vũ Hoàng Nam ôm chặt lấy bà ấy, trên mặt xuất hiện nét bị thương và u buồn.
"Hân, anh ở đây, không sao đâu.
Có lẽ đây chính là số phận của Vĩnh Kỳ, số mệnh của thằng bé đã kết thúc rồi."
"Tại sao lại là Vĩnh Kỳ, tại sao..."
"Dì Hân, dì sao thế? Vĩnh Kỳ có chuyện gì a?” Trần Thanh Thảo vừa bưng canh gà lên tầng thì nghe thấy giọng nói mất kiểm soát của Vũ Khả Hân.
Dáng vẻ này của Vũ Khả Hân khiến cô bé hết hồn, không khỏi lúng túng hỏi.
Trong ấn tượng của Trần Thanh Thảo, Vũ Khả Hân vẫn luôn là một người phụ nữ rất tao nhã, cô bé chưa bao giờ thấy dáng vẻ mất kiểm soát của bà ấy.
Nghe thấy giọng Trần Thanh Thảo, cơ thể Vũ Khả Hân run bần bật, mắt rơm rớm nước ẩn chứa sự đau khổ.
"Không có gì...!Dì nhớ Vĩnh Kỳ thôi, cứ nghĩ đến chuyện quân đội cử thằng bé đi làm nhiệm vụ là dì lại khó chịu."
"Cháu cũng nhớ anh ấy, nhưng anh ấy sẽ về thôi.
Anh ấy đã đồng ý với cháu rằng chắc chắn sẽ về, nếu anh ấy dám lừa cháu, cháu sẽ cho anh ấy biết tay” Trần Thanh Thảo đặt canh gà xuống, nắm chặt tay, nghiêm túc nói với Vũ Khả Hân.
Cập nhật chương mới nhất trên .net
Vũ Khả Hân nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt buồn bã, che miệng không ngừng khóc.
Thấy vợ mình khóc, Vũ Hoàng Nam ôm lấy Vũ Khả Hân với vẻ đau lòng rồi ngẩng đầu, áy náy nói: “Gần đây sức khỏe dì Hân của cháu không được tốt, khá nhạy cảm, hơn nữa lâu lắm rồi chú dì không gặp Vĩnh Kỳ nên bà ấy mới nhớ thằng bé như thế."
"Chú Nam, chú chăm sóc dì Hân cho tốt nhé, cháu ra ngoài trước ạ.” Trần Thanh Thảo gãi đầu, nhỏ giọng nói với Vũ Hoàng Nam.
Vũ Hoàng Nam gật đầu với ánh mắt ôn hòa.
Sau khi thấy Trần Thanh Thảo rời khỏi, khuôn mặt ông ấy trở nên vô cùng lạnh lẽo và bị thương.
"Hân, việc đã đến nước này rồi, chúng ta cũng chỉ có thể kiên cường thôi.
Nếu Vĩnh Kỳ biết chúng ta đau khổ như thế, nó cũng không chịu nổi đâu."
"Vĩnh Kỳ.
Vũ Khả Hân nhào vào lòng Vũ Hoàng Nam, túm chặt áo ông, đau đớn gọi tên Vũ Vĩnh Kỳ.
Còn Vũ Hoàng Nam thì chỉ ôm Vũ Khả Hân, nhẹ giọng an ủi vợ mình, trong mắt tràn ngập sự đau buồn và bất đắc dĩ.
Hoàng Song Thư chăm sóc Phan Huỳnh Bảo ở phòng bệnh.
Khi Trần Thanh Thảo đến, nghe thấy chuyện Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam tới, Hoàng Song Thư giật mình hỏi: “Chú dì đến vào buổi chiều à?"
"Vâng, khi về đến nhà vào buổi chiều, em đã thấy dì Hân và chú Nam.
Chị hai vẫn chưa về nên không gặp chú dì."
"Chú dì có nói họ quay về để làm gì không?” Hoàng Song Thư nhìn Trần Thanh Thảo, nhẹ giọng hỏi.
Trần Thanh Thảo lắc đầu: “Chắc là vì nhớ Vĩnh Kỳ nhỉ? Anh ấy đi bộ đội lâu thế mà vẫn chưa về, làm em lo gần chết"
Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt buồn phiền của Trần Thanh Thảo, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô bé: “Quân đội chính là như vậy, một khi làm nhiệm vụ thì sẽ mất rất nhiều thời gian, chúng ta cũng không thể tránh được, đúng không?"
"Em biết, em không muốn Vĩnh Kỳ lo cho em, em sẽ chờ anh ấy về."
Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt kiên định của Trần Thanh Thảo, vui mừng gật đầu.
"Châu Sa đang chăm sóc Thanh Tùng ở phòng bệnh của anh ấy à?"
"Vâng, từ khi biết mình bị mù, anh Thanh Tùng rất kích động.
Trừ chị ba ra thì không ai có thể vỗ về anh ấy!"
"Hy vọng Lâm Thanh Tùng sẽ khá hơn.
Trong mắt Hoàng Song Thư xuất hiện chút bi thương, cô nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo gật đầu, trong mắt cũng chứa đựng sự lo lắng.
"Em cũng hy vọng anh Thanh Tùng sẽ khá hơn."
Ở nơi khác.
Sau khi giúp Lâm Thanh Tùng uống hết canh gà, Lê Châu Sa ở lại phòng bệnh để chăm sóc anh ấy.
Lâm Thanh Tùng vẫn luôn im lặng.
Phải nói rằng, từ khi biết chuyện mắt mình, anh ấy rất ít khi lên tiếng.
Có nhiều lúc Lâm Thanh Tùng chỉ im lặng, vẻ mặt lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.
Lê Châu Sa biết trong lòng Lâm Thanh Tùng vẫn rất khó chịu nên không hề làm phiền anh ấy.
"Thanh Tùng, tin em, anh sẽ ổn thôi, chắc chắn anh sẽ khá hơn.” Lê Châu Sa đã nói câu này với Lâm Thanh Tùng rất nhiều lần.
Lâm Thanh Tùng mở to đôi mắt trống rỗng, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện vẻ đau thương.
"Châu Sa, bây giờ em ở bên anh hàng ngày là vì áy náy à? Hay vì anh đã cứu được em và Phan Huỳnh Bảo nên em muốn bù đắp cho anh bằng cách bầu bạn với anh?"
"Bởi vì anh là người nhà của em.
Lê Châu Sa đến bên Lâm Thanh Tùng, cầm lấy bàn tay đang đặt trên giường của anh ấy, nhìn anh ấy bằng ánh mắt kiên định.
Người nhà ư? Trong lòng Lê Châu Sa, anh ấy cũng chỉ là người nhà.
Lâm Thanh Tùng cụp mắt, trong đôi mắt trống rỗng xuất hiện sự xa cách nhàn nhạt.
"Em về đi.” Anh ấy đẩy tay Lê Châu Sa ra, không muốn đối mặt với cô ấy nữa.
Cập nhật chương mới nhất trên .net
Lê Châu Sa nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thanh Tùng với vẻ khó xử.
Cô ấy hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng trước nét mặt lạnh lẽo của anh ấy.
Sau khi hít sâu một hơi, Lê Châu Sa dịu dàng nói: “Vậy em...!đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Cuối cùng Lê Châu Sa cũng rời khỏi nơi này.
Sau khi cô ấy đi, Lâm Thanh Tùng siết chặt nắm tay.
Vẻ lạnh lùng, thậm chí là giận dữ và u ám xuất hiện ở đuôi mày anh ấy.
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Tùng như phát điên, gạt hết đồ trên chiếc bàn bên cạnh xuống sàn.
Tiếng động dữ dội này khiến Lê Châu Sa giật mình.
Thật ra Lê Châu Sa cũng chưa đi xa.
Vừa ra đến cửa, cô ấy đã nghe thấy tiếng ầm ầm trong phòng bệnh của Lâm Thanh Tùng.
Lê Châu Sa hơi cụp mắt, cuối cùng cũng không nói gì, giữa lông mày xuất hiện vẻ phức tạp.
Lâm Thanh Tùng là người rất đặc biệt với Lê Châu Sa.
Cô ấy biết ơn tất cả những chuyện mà Lâm Thanh Tùng đã làm cho mình, nhưng...!lại không thể lừa anh ấy.
"Vũ Phong, phiền anh chăm sóc Thanh Tùng thật tốt.
Nếu anh ấy bị gì thì nhất định phải nói cho tôi.” Lê Châu Sa nhìn Vũ Phong đang đứng ở cửa phòng bệnh của Lâm Thanh Tùng, khàn giọng nói, đôi mắt bị che phủ bởi một
.