Sau đó tôi và Lê Minh Quang thoải mái nói chuyện phiếm với nhau, thậm chí chúng tôi còn đút cho nhau ăn, người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây đúng là một đôi tình nhân ngọt ngào.
Mãi đến năm giờ chiều, tôi nghe thấy tiếng nói như mang theo sự tức giận mơ hồ của Trần Thanh Vũ truyền đến từ ngoài cửa.
“Xem ra tôi tới không đúng lúc rồi.” Ấn chứa bên trong giọng nói của Trần Thanh Vũ dường như có hơi cáu kỉnh và phẫn nộ.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trần Thanh Vũ đang đứng trước cửa ra vào, trong mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo kinh người.
Lê Minh Quang cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Trần Thanh Vũ, anh ấy đứng dậy, đối diện Trần Thanh Vũ với điệu bộ vô cùng tao nhã, nói: “Tổng giám đốc Vũ tới đây tìm Bảo Nhi sao?”
Trần Thanh Vũ thờ ơ liếc Lê Minh Quang một cái, anh đặt hộp cơm đang cầm trong tay xuống bàn.
Sau khi nhìn thấy mặt bàn trước mặt mình bày đầy ắp đồ ăn, nét mặt vốn đã lạnh lùng của anh giờ lại càng trở nên khó coi hơn.
Tôi bị sắc mặt khó coi bất thình lình ấy của Trần Thanh Vũ dọa sợ đến nỗi chỉ biết rụt cổ lại.
“Tổng giám đốc Quang, cậu có thể đi rồi.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng liếc Lê Minh Quang một cái, ánh mắt thờ ơ nói.
Lê Minh Quang không hề tỏ ra tức giận vì thái độ đó của Trần Thanh Vũ, ngược lại, anh ấy còn nhìn tôi cười khẽ: “Bảo Nhi, em nghỉ ngơi cho tốt nha, anh đi trước” “Vâng ạ.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, đáy mắt có chút áy náy trả lời anh.
Tôi hiểu, Lê Minh Quang cũng vì suy nghĩ cho tôi nên mới hành xử như vậy, xem ra, cả đời này tôi luôn mắc nợ Lê Minh Quang.
“Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã kêu em tránh xa Lê Minh Quang ra một chút, tại sao không nghe?” Sau khi Lê Minh Quang đi khỏi, phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ thường, trong khi tôi vẫn đang ngây ngốc nhìn về phía cánh cửa, Trần Thanh Vũ đã dùng sức nắm lấy cằm tôi.
Sức lực của Trần Thanh Vũ rất mạnh, và tôi cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ đang tỏa ra trên người Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ đang tức giận sao? Nhưng mà, anh tức giận vì cái gì?
Tôi ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt lúc đang tức giận của Trần Thanh Vũ, khẽ nhếch môi nói: “Trần Thanh Vũ, anh đang ghen sao”
Tôi cứ ngỡ, Trần Thanh Vũ chắc chắn sẽ dùng thái độ khinh thường để đáp lại tôi, rằng anh sẽ chẳng bao giờ ăn loại giấm này.
Tuy nhiên, sự thực hoàn toàn ngược lại so với suy nghĩ của tôi, Trần Thanh Vũ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời dõng dạc: “Nếu tôi nói đúng, thì em định làm gì?”
Trần Thanh Vũ thật sự đang ghen sao?
Trong lòng tôi tràn ngập một loại cảm giác không nói nên lời, tôi vươn tay, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, cười nói: “Tôi sẽ viết thơ về máu hoạn thư của anh.”
Trần Thanh Vũ nắm lấy tay tôi, anh giữ chặt tôi trong lòng ngực.
Sau đó siết chặt hai tay tôi, từ từ cúi xuống cắn vào môi tôi, rồi lại dịch chuyển xuống thấp hơn, đích đến của sự chuyển dịch này là cổ tôi, tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai tôi.
Anh gọi tên tôi với giọng khàn khàn: “Huỳnh Bảo Nhi, em là đồ yêu tinh.” Tôi là yêu tinh sao? Có lẽ tôi thật sự là yêu tinh, một con yêu tinh chuyên mang tai họa đến cho Trần Thanh Vũ.
Tôi chỉ cười, cắn nhẹ một cái vào môi Trần Thanh Vũ, sau đó liền núp vào trong lòng ngực anh, lười biếng nói: “Tôi đói bụng.” “Không phải vừa nãy ăn nhiều lắm rồi sao?” Hai mắt Trần Thanh Vũ đỏ thẫm, đáy mắt hiện lên tia dục vọng, nhìn tôi nói.
Ngửi được mùi giấm trong giọng nói của Trần Thanh Vũ, tôi khẽ vuốt cằm anh, trêu đùa nói: “Sao vậy? Anh còn ghen sao?” “Không có.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói ra hai từ phủ nhận một cách chắc nịch.
Tôi cười cười, bất lực nói: “Trần Thanh Vũ, đến ghen mà cũng bộc lộ rõ như vậy, với bộ dạng hiện giờ của anh, tôi thật sự không biết anh có thật sự là đàn ông không.”
Những lời kiểu này quả nhiên không nên nói, sắc mặt Trần Thanh Vũ vốn đã khó coi, giờ nghe tôi nói mấy lời này xong, sắc mặt anh lại càng trở nên xám xịt hơn.
Anh cầm tay của tôi, rồi để tay tôi vào vị trí vật dưới thân anh, khiến tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa từ cơ thể anh.
Anh ghé sát vào tai tôi nói với giọng khàn khàn: “Em nói tôi không phải đàn ông? Hử? Vậy ai đã từng nằm dưới thân tôi, khóc thút thít xin tha?”
Dứt lời, anh cố ý đâm nó qua lại trong lòng bàn tay tôi, còn tôi thì bị những động tác thô bạo mạnh mẽ đó làm cho mặt đỏ tai hồng.
Đặc biệt là đôi tay, chúng như thể sắp bốc cháy đến nơi rồi vậy.
Hai má tôi đỏ ứng, tôi thậm chí còn không dám nhìn thắng mặt Trần Thanh Vũ, chỉ biết cúi gắm mặt xuống, cắn môi nói: “Trần Thanh Vũ… sao anh lại có thể giở mấy trò lưu manh đến vậy hả?” “Tôi chỉ thích giở trò lưu manh với em thôi.” Trần Thanh Vũ ghé sát tai tôi, thấp giọng nỉ non.
Tôi bị mê hoặc bởi giọng nói trầm khàn của anh, không thốt nên lời, chỉ có thể để Trần Thanh Vũ tùy ý cấu xé cánh môi mình.
Tôi cứ nghĩ Trần Thanh Vũ chắc chắn sẽ xé quần áo tôi ra để thỏa mãn mình, nhưng không, anh chỉ dừng lại ở việc hôn, sau đó liền buông tôi ra, thở dốc nói: “Nếu tôi không bắt được em, thì tôi sẽ mê hoặc em, có nghe rõ chưa?” Trần Thanh Vũ nâng khuôn mặt tôi lên nhìn thẳng anh, nghiêm khắc nói.
Tôi cười cười, cắn một cái vào ngón tay Trần Thanh Vũ, nhận thấy ánh mắt anh càng lúc càng thêm âm trầm, tôi ám muội nói: “Tổng giám đốc Vũ, sức chịu đựng của anh kém quá đó.”
Trần Thanh Vũ không nói gì thêm, anh trực tiếp nắm tay tôi để vào vật nằm giữa hai chân, nhẹ giọng khiêu khích: “Nơi này bị rách ra rồi, hiện giờ không thể làm càn.” “Trần Thanh Vũ… đừng mà.” Tôi nào có ngờ, Trần Thanh Vũ có thể làm ra chuyện này ở đây, toàn bộ cơ thể anh đều cứng lại hết rồi.
“Tôi thật sự rất muốn, nuốt gọn em vào bụng đấy” Trần Thanh Vũ nói với giọng thâm trầm, nghe cực kỳ nguy hiểm khiến tôi phát run.
Tôi dựa vào lòng ngực Trần Thanh Vũ, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của anh, cười nói: “Được thôi, vậy thử nuốt tôi vào bụng đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em thật sự là đồ yêu tinh”
Yêu tinh sao? Vì báo thù mà tôi đã trở thành yêu tinh rồi sao? Vết thương ở trán tôi thực ra cũng không nặng lắm, tôi là người biết chừng mực, sẽ không bao giờ để trán mình bị thương vô cớ.
Cho nên chỉ cần nằm bệnh viện một tuần là tôi có thể xuất viện được.
Sau lần đó, Trần Thanh Vũ không tới tìm tôi nữa, nhưng anh có gọi điện thoại cho tôi, nói rằng mình phải bay ra nước ngoài một chuyến, có vẻ như một công ty con bên Pháp đã xảy ra vấn đề gì đó, nên Trần Thanh Vũ phải ra mặt xử lý.
Tôi cũng không vội, hiện giờ tôi đã từng bước tiến đến gần Trần Thanh Vũ rồi, cho nên cũng không nóng lòng lắm.
Tôi làm như mình là một cô vợ ngoan hiền, dặn dò Trần Thanh Vũ mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
Khi sắp làm xong thủ tục xuất viện, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Lê Minh Quang, vốn dĩ tôi định xuất viện một mình, nhưng không hiểu sao Lê Minh Quang lại biết hôm nay là ngày xuất viện của tôi, nên anh ấy đã tới đón.
“Em đã nói rồi, em tự đi được mà.” “Anh không yên tâm.” Lê Minh Quang giúp tôi thắt dây an toàn, nghiêm túc trả lời.
Tôi nhìn Lê Minh Quang, bất lực lắc đầu.
“Đang lúc dừng xe, em muốn ăn gì không?” Khí dừng đèn đỏ trên đường, Lê Minh Quang đột nhiên quay qua nhìn tôi hói khẽ.
Muốn ăn gì sao? Tôi vuốt ve cái bụng tội nghiệp của mình, nằm trong bệnh viện mấy ngày này, tôi thường xuyên ăn món canh gà do người giúp việc ở biệt thự Trần Thanh Vũ mang tới.
Việc người giúp việc đem canh hầm đến cho tôi cũng là do Trần Thanh Vũ phân phó, ngày nào cũng ăn, mặc dù tôi biết canh gà rất bổ dưỡng, nhưng ăn nhiều sẽ mang lại cảm giác buồn nôn.
Tôi chép miệng, liếc mắt nhìn Lê Minh Quang, dở khóc dở cười nói: “Em muốn ăn lẩu.”
Hiện giờ tôi không muốn nghĩ tới mùi vị của canh gà chút nào, chỉ cần nghĩ đến cái mùi đặc trưng đó là đầu tôi lại bắt đầu đau nhức, bây giờ tôi thật sự rất muốn ăn lẩu.
“Được thôi, gần đây có một quán lẩu, thực đơn ở đó cũng 11 đa dạng lắm, để anh đưa em qua đó.” “Được.” Tôi nhìn Lê Minh Quang cười cười, gật đầu nói.
Quán lẩu mà Lê Minh Quang nói thực ra ở gần nhà họ Huỳnh.
Tâm trạng tôi lúc này có hơi phức tạp, cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ rất rõ mẹ từng ép tôi quay về nhà, và cả những gì Huỳnh Sang từng làm với tôi.
Họ thực sự muốn lừa gạt tôi, bán tôi cho người đàn ông khác, mục đích chủ yếu cũng chỉ là vì tiền.
Hận sao? Có lẽ tôi thực sự hận, nhưng tôi lại chán ghét nhiều hơn.
“Sao vậy?” Lê Minh Quang nhận thấy nét mặt tôi đang dần chuyển biến, anh ấy lo lắng hỏi.
Tôi lấy lại tinh thần, khẽ nói: “Không sao, chỉ là vô tình nhớ lại vài chuyện không vui…” “Bảo Nhi” Vừa dứt lời một cái, tôi đã nghe thấy tiếng nói của mẹ truyền tới từ sau lưng.
Khoảnh khắc khi tôi vừa nghe thấy giọng nói của bà ấy, lưng tôi đột nhiên đông cứng lại, mà ngay chính tôi cũng không giải thích được lý do vì sao.
Tôi chậm rãi quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là hình ảnh người mẹ đầu đầy tóc bạc, đang đứng ngay sát sau lưng tôi.
Sau khi nhìn thấy tôi, bà không ngần ngại chạy nhào tới chỗ tôi.
“Bảo Nhi, cuối cùng cũng gặp được con, mấy ngày nay mẹ luôn đứng chỗ phòng trọ chờ con, rốt cuộc con đã đi đầu hả, con muốn mẹ chết mới vừa lòng sao?”
Bị mẹ ôm chặt trong lòng, cơ thể tôi cứng đờ, tôi cố né cái ôm của bà, thản nhiên sửa sang lại mấy sợi tóc rối trên đầu, nói: “Có chuyện gì mà phải tìm con?” Mặc dù người tôi đang nói chuyện là mẹ, nhưng tôi lại nói với điệu bộ như hai người xa lạ, thậm chí đến một người có vấn đề về thần kinh, họ cũng nhận ra điều này.
“Mẹ… mẹ muốn con về nhà ăn cơm, đã nhiều ngày rồi con không về nhà, mẹ thật sự rất nhớ con.” Mẹ có vẻ không hài lòng với thái độ của tôi lắm, tôi có thể nhìn thấy sự tức giận hiện lên nơi đáy mắt bà.
Tuy nhiên, bà lại không biểu hiện sự tức giận ấy trước mặt tôi.
Lại là về nhà ăn cơm sao? Lần này là ông chủ nào đây? Lần trước là ông chủ Hùng nhưng không thành công, không lẽ giờ bọn họ lại muốn đưa ông chủ khác đến chơi tôi sao?
Tôi cười lạnh nói: “Về nhà ăn cơm? Con chỉ sợ mình không có cách nào để ăn cơm mẹ nấu ở một nơi như vậy nữa.” “Bảo Nhi, con nói cái gì vậy? Chẳng lẽ ngày sinh nhật mẹ con cũng không muốn về dự sao?” Dường như mẹ đã bị kích động bởi câu nói của tôi, không nhịn nổi khẽ cau mày nói.
“Mẹ, chuyện lần trước con không muốn tiếp tục truy cứu nữa, nhưng chuyện đó cũng đã chấm dứt tình cảm giữa chúng ta rồi, sau này, mẹ đừng đến tìm con.”
Lần này, lời nói của tôi có hơi tàn nhẫn, người ngoài nhìn vào chắc sẽ nghĩ tôi là người sống không có tình cảm.
Nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, tôi tuyệt đối sẽ không để mẹ và Huỳnh Sang có cơ hội làm tổn thương tôi, tôi nhất định phải mạnh mẽ.
“Huỳnh Bảo Nhi, con nói như vậy là sao hả? Không lẽ con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con sao?” Quả nhiên, mẹ bị lời nói của tôi chọc cho tức giận, giọng nói của bà cũng trở nên sắc bén hơn.
“Mẹ muốn nghĩ thế nào thì tùy, con muốn ăn cơm cùng anh
Minh Quang, mẹ muốn làm gì thì cứ tự nhiên.
Tôi cau mày, lần đầu tiên tôi có cảm giác, người mẹ đang đứng trước mặt tôi đây chưa bao giờ hiểu tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, mày giỏi lắm, thật không ngờ, mấy năm nay tao lại nuôi dưỡng một đứa vong ân bội nghĩa như mày.” Mẹ nói với vẻ oán giận, ánh mắt bà khi nhìn tôi hiện lên một cơn thịnh nộ khó có thể dập tắt.
Tôi cũng không thèm quan tâm, quay qua định kéo Lê Minh Quang đi vào nhà hàng thưởng thức món lẩu thơm ngon.
Nhưng thật không ngờ, mẹ tôi bỗng nhiên chạy vọt tới đứng chặn trước mặt tôi và Lê Minh Quang, bà chỉ thẳng mặt tôi, nhìn bà lúc này chẳng khác gì một người phụ nữ miệng lưỡi chua ngoa tính tình đanh đá, sau đó, bà giận dữ rống lên một tiếng..