Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 66





Trần Thanh Vũ thản nhiên nhìn tôi, không nói gì thêm.

Tôi nhìn qua poster rồi chỉ vào một bộ phim liên quan tới tình yêu và sự phản bội, cười tươi như hoa: “Xem cái này nhé.” Thấy tôi chỉ vào bộ phim kia, Trần Thanh Vũ hơi nhíu mày.

Tôi nhìn anh, khẽ nói: “Anh không thích à?” “Tùy em.” Trần Thanh Vũ nắm tay tôi đi vào rạp chiếu phim.

Sau năm phút, Trần Danh đến đưa vé cho tôi và anh rồi rời đi.

Ghế của chúng tôi ở hàng sau, mặc dù trải nghiệm không quá tốt nhưng cũng ổn.

Lần đầu ngồi trong rạp, trông thấy rất nhiều cặp đôi ở xung quanh, tôi dựa vào người Trần Thanh Vũ, nói đùa: “Trần Thanh Vũ này, trông chúng ta có giống người yêu không?”
Rất nhiều năm trước, tôi đã muốn làm những việc mà các cặp đôi thường làm cùng anh, đối với tôi, trải nghiệm lần này thật sự… rất vi diệu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện một ngày nào đó, tôi sẽ lặng lẽ ngồi cùng anh, chăm chú xem phim qua màn hình.

Trần Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn tôi.

Dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mắt ấy khiến người ta không rõ rốt cuộc anh có tâm trạng gì.

Một lúc lâu sau, anh mới đặt tay lên eo tôi, kéo tôi lại gần, thân mật như những cặp đôi khác.

“Nếu em thích, tôi sẽ thường xuyên đi xem phim cùng em.” Thường xuyên ư? Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn cái cằm cứng cỏi của Trần Thanh Vũ, trong mắt xuất hiện một vệt sáng.

Sau khi phim bắt đầu, không ngờ thứ tôi thấy lại là..

“Thì ra em thích kiểu này.” Trần Thanh Vũ sâu xa nhìn tôi, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ mờ ám.

Tôi đỏ bừng mặt vì câu nói đầy ẩn ý đó, hếch cằm, oán giận nhìn cảnh phim trước mặt: “Đây là giả, chúng ta vào nhầm rạp chiếu phim giả rồi..”
Tôi cứ tưởng bộ phim liên quan đến tình yêu và sự phản bội sẽ là một cuộc trả thù khốc liệt, nào ngờ… cảnh giường chiếu của nam nữ chính lại xuất hiện ở đầu phim, hơn nữa còn vô cùng kịch liệt.


Tại sao bộ phim này vẫn được chiếu cơ chứ? Thì ra là do tôi không chú ý lúc chọn phim.

Bên dưới đã chú thích đây là phim tình thú hợp pháp dành cho các cặp đôi, nhưng tôi lại chẳng hề hay biết, còn ngu ngốc nghĩ đây là phim nghệ thuật, không ng… “Tôi không đẹp bằng người đàn ông này à?” Trần Thanh Vũ chỉ vào anh chàng đang đưa đẩy trong phim, hỏi tôi với khuôn mặt không cảm xúc.

Khóe miệng tôi giật mạnh trước câu hỏi của anh.

Tôi nhìn lên màn ảnh, phát hiện nam nữ chính còn kịch liệt hơn trước.

Khóe mắt tôi giật giật, nắm lấy tay anh: “Chúng ta đi thôi.” Nếu cứ xem loại phim này, e rằng sẽ có chuyện, nhất là khi Trần Thanh Vũ là chúa hay động tình, chẳng phải tôi đang tự dâng mình vào hang cọp sao?
Không ngờ tôi lại cho anh xem loại phim này.

“Gần đây tôi không thỏa mãn em, nên em chọn bộ phim để bày tỏ sự bất mãn à?” Trần Thanh Vũ không nhúc nhích, này hơn nữa còn kéo tôi vào lòng, cố ý phả hơi vào tai tôi.

Người tôi nóng ran vì câu trêu chọc của anh.

Tôi ngẩng đầu, nói với Trần Thanh Vũ: “Anh biết rõ là tôi không biết bộ phim này có nội dung như vậy mà..” “Chứ không phải em muốn phàn nàn với tôi à?” Trần Thanh Vũ nâng cằm tối, áp sát lại, hơi thở phả lên mặt tôi.

Trần Thanh Vũ vô cùng gợi cảm, não tôi bị dáng vẻ này của anh cướp hết lý trí.

Tôi hơi tròn mắt, nhìn chằm chằm vào động tác của Trần Thanh Vũ, quên cả phản ứng.

“Trần Thanh Vũ, đừng, đây là rạp phim mà.” Nhân lúc tôi ngơ ngẩn, anh đưa tay vào váy tôi.

Động tác này đã kích thích dây thần kinh của tôi, tôi không nhịn được mà tóm lấy tay anh, xấu hổ quát khẽ.

Trần Thanh Vũ nhìn tôi, nói với vẻ sâu xa: “Rạp phim thì sao? Em nhìn xung quanh xem nào.” Sao cơ?
Nghe thấy thế, tôi quan sát xung quanh, không xem thì thôi, vừa nhìn đã giật mình.

Cách chỗ chúng tôi không xa, vài cặp đôi đã bắt đầu biểu diễn trực tiếp.

Mặc dù bọn họ vẫn kiềm chế không phát ra tiếng, nhưng… những cơ thể kia vẫn không ngừng đung đưa trước mắt tôi.


Khóe mắt tôi giật giật, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ cạn lời.

Tôi thật sự tiến vào rạp chiếu phim hả? Tại sao tôi lại có ảo giác mình đi nhầm chỗ thế? “Người tôi… đau.” Cảm thấy cơ thể của Trần Thanh Vũ khác thường, tôi nuốt nước bọt, khàn giọng nói.

Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt hơi thâm trầm, một lúc lâu sau mới rút tay về.

“Trần Thanh Vũ.” Thấy Trần Thanh Vũ rút tay ra, tôi tưởng anh tức giận, nào ngờ anh chỉ nằm tay tôi rồi thản nhiên nói: “Đồ ngốc.

Nghĩa là sao?
Tôi nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng của anh, trong mắt mang theo chút hoảng hốt.

Trần Thanh Vũ không nói năng gì, chỉ nắm tay tôi.

Đến khi phim kết thúc, nhiệt độ trên mặt tôi vẫn chưa giảm.

Những cặp đôi vừa biểu diễn trực tiếp kia sửa sang lại quần áo rồi lần lượt rời đi.

Như thể những kẻ phóng đãng, thậm chí nóng bỏng hào hứng vừa rồi không phải là bọn họ vậy.

Khóe miệng tôi giật giật, rời khỏi rạp phim với Trần Thanh
Vũ.

Sau khi ra khỏi đó, tôi thấy không khí bên ngoài trong lành hơn hẳn.

“Còn muốn đi đâu không?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, nhẹ giọng nói.

Tôi đảo mắt nhìn quanh rồi chỉ vào một nơi cách đó không xa, cười hì hì: “Hay là chúng ta sang bên kia dạo phố đi, ở đấy có chợ đêm, nhiều đồ ăn lắm.” “Tùy em.” Trần Thanh Vũ không có vấn đề gì, để mặc tôi kéo đi.

Hai người chúng tôi giống như một cặp đôi đang trong giai đoạn yêu nồng nhiệt.


Tôi đưa xiên nướng đến bên miệng Trần Thanh Vũ, anh cắn một miếng, trong mắt xuất hiện vẻ dịu dàng mà tôi không hiểu.

Thỉnh thoảng sẽ có một cô gái đi ngang qua và dán mắt vào người Trần Thanh Vũ.

Thật ra cũng chẳng lạ gì, dù sao anh cũng rất đẹp trai, tôi không thấy tò mò trước việc này chút nào.

Chỉ có điều người đàn ông thuộc về mình lại bị kẻ khác cả gan ngấp nghé, cảm giác này ít nhiều cũng khiến tôi hơi khó chịu.

“Sao vậy?” Trần Thanh Vũ cưng chiều nhìn sang, nhéo nhẹ cắm tôi.

Tôi chu môi: “Sau này anh đeo mặt nạ rồi hãy ra ngoài được không? Quá gây chú ý.”
Nhìn đám phụ nữ xinh đẹp như hoa kia xem, ai cũng nháy mắt với Trần Thanh Vũ.

Chẳng lẽ mắt bọn họ mù rồi à? Không thấy tôi đang đứng cạnh anh hả?
Tôi đen mặt, bĩu môi nghĩ, có lẽ những người này mù thật nên mới không thấy tôi đứng bên cạnh Trần Thanh Vũ… “Ghen à?” Trần Thanh Vũ nghiền ngẫm cong môi, ghé sát lại, phả hơi vào mặt tôi.

Tôi bĩu môi, lườm anh một cái rồi hếch cằm đẩy anh ra, bước về phía trước.

Thấy tôi như thế, Trần Thanh Vũ cũng không tức giận, chỉ đi bên cạnh, chậm rãi nói: “Trái tim tôi thuộc về em, cơ thể cũng là của em, em ghen làm gì.” “Ai thèm ghen? Tôi không biết tổng giám đốc Vũ lại có tật tự luyến đấy.” Khi nghe Trần Thanh Vũ nói thế, thật ra trong lòng tôi vẫn thoáng rung động.

Tôi quay đầu, trừng mắt nhìn anh, nói với vẻ không vui.

Trần Thanh Vũ cười khẽ, chỉ nhìn tôi mà không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt anh lại như hoa nở, khiến trước mắt tôi không khỏi sáng lên.

Trần Thanh Vũ… nụ cười của anh thật sự rất đẹp.

“Sao vậy?” Trần Thanh Vũ phát hiện tôi đang ngẩn người nhìn mặt anh, bèn cong ngón tay, gõ trán tôi một cái.

Tôi hoàn hồn, xoa trán, bất mãn nói: “Anh làm gì vậy? Đau đấy.” “Có phải em phát hiện gần đây tôi ngày càng đẹp trai không?” Trần Thanh Vũ ghé môi vào môi tôi, cười gian.

Tôi nhìn anh, cười hì hì: “Đúng rồi, anh đẹp trai nhất, tổng giám đốc Vũ đẹp trai nhất thế giới.”
Khóe môi Trần Thanh Vũ không kìm được mà cong lên, mặc dù anh ra sức kiềm chế nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy.

Tôi đảo mắt, cúi đầu, nhìn cái bóng đang đứng cùng nhau của tôi và Trần Thanh Vũ.


Vào giờ phút này, trông chúng tôi đẹp đôi vô cùng..

Tôi thoáng nghĩ ngợi, rồi thực hiện điều mà mình luôn muốn làm.

Tôi không ôm eo Trần Thanh Vũ nữa mà nhảy lên lưng anh.

Tôi ôm vai anh: “Trần Thanh Vũ, anh có thể cõng tôi không?”
Tôi nhớ rằng mình đã rất hâm mộ nữ chính trong một bộ phim truyền hình khi xem cảnh nam chính công cô ấy.

Khi nam chính công nữ chính bước đi, cảnh tượng ấy đẹp đến mức khiến người ta rơi lệ.

Trần Thanh Vũ cõng tôi bước từng bước, những người đi ngang qua đều quay đầu nhìn chúng tôi, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Nhưng tôi không hề để ý đến chuyện này, bây giờ tôi chỉ muốn cảm nhận thật kỹ những gì đang diễn ra nơi đây.

“Trần Thanh Vũ… cảm ơn anh.” Tôi ghé vào vai anh, nhìn khuôn mặt hoàn hảo nhưng lạnh lùng kia, thầm thở dài trong lòng.

Trần Thanh Vũ không nói gì.

Anh vẫn im lặng cõng tôi, bóng chúng tôi chồng lên nhau, dần dần kéo dài.

Nhìn những chiếc bóng kia, tôi không nhịn được mà mỉm cười.

Thật tốt… Trần Thanh Vũ… chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi…
Đêm nay trăng sáng lạ thường, tôi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu rồi ghé vào lưng Trà Thanh Vũ, nhìn con đường phía trước.

Tôi không rõ trong lòng anh nghĩ thế nào, nhưng… Ít ra, trong giờ phút này, khoảng cách giữa tôi và anh gần nhất trên thế giới.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ, con ả để tiện chuyên quyến rũ chồng người khác.”
Tối qua, trên đường trở về với Trần Thanh Vũ, tôi mệt đến mức ngủ thiếp đi, sáng dậy suýt chút nữa đến muộn.

Không ngờ khi tôi tới công ty trong tình trạng đầu óc choáng váng, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo đẹp đẽ nhưng thô tục lại ngăn tôi ở cửa, chửi ầm lên.

Tôi thấy người phụ nữ trước mặt hơi quen, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra là ai..