Tôi nói với Trần Thanh Kiên về chuyện mình nhận được điện thoại của ông nội và cả bản ghi âm cuộc nói chuyện trên điện thoại với ông.
Trần Thanh Kiên nghe xong, bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nói: “Chị nói là lúc chị rời đi, có lướt ngang qua một bác sĩ sao?”
Nhìn bộ dạng kích động của Trần Thanh Kiên, tôi ngơ ngác gật đầu nói: “Đúng vậy, nhìn dáng vẻ bác sĩ đó hình như là chuẩn bị tiêm thuốc cho ông.
Chị cũng không để ý lắm nên rời đi thôi.” “Ông nội sẽ không tiêm thuốc vào giờ đó đâu, thời gian tiêm thuốc của ông là vào tám giờ rưỡi sáng.
Vào khoảng thời gian đó, sẽ không có bác sĩ nào đến làm phiền ông nghỉ ngơi.
Em nghi ngờ, cái người đó mới là hung thủ sát hại ông.” “Gì cơ…” Lời nói của Trần Thanh Kiên khiến toàn thân tôi rét lạnh.
Không ngờ tôi lại trơ mắt nhìn hung thủ đi vào phòng bệnh của ông, giết chết ông ư? “Bảo Nhi, bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều lời đàm tiểu gây bất lợi cho chị.
Em hi vọng chị có thể mạnh mẽ vượt qua.” Đôi bàn tay Trần Thanh Kiên đặt trên hai vai tôi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi và nói.
Tôi cười khổ một tiếng rồi nhìn Trần Thanh Kiên, gật đầu nói: “Những tình huống như vầy chị đã dự đoán sẵn từ trước rồi.
Em yên tâm, chị có thể chịu đựng được.” Nếu như những đả kích này mà cũng không cách nào chịu đựng được, sao tôi có thể giúp ông báo thù, sao có thể giúp ông tìm ra hung thủ được đây? “Ngày mai là ngày đưa ông đi chôn cất.”
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Kiên nhìn vào tôi, cậu ấy nhẹ giọng nói.
“Giúp chị nói với ông một tiếng, chị sẽ sống tốt thôi, nhất định… sẽ tìm được hung thủ.
Tôi không cách nào trực tiếp tham dự lễ tang của ông, chỉ đành nhờ vào Trần Thanh Kiên thôi.
Trần Thanh Kiên gật đầu rồi rời khỏi.
Một tiếng sau, Lê
Minh Quang đến.
Anh ấy nói anh đã mời luật sư giỏi nhất, nhất định sẽ đưa tôi ra ngoài.
Tôi chỉ gật đầu, nhưng rồi chẳng nói gì cả.
Tôi rất rõ, chuyện lần này vô cùng hóc búa.
Cho dù là Trần Thanh Kiên, hay là Lê Minh Quang, e rằng cả hai đều không có cách nào đưa tôi ra ngoài được, họ chỉ an ủi tôi mà thôi.
Hiện giờ tôi đã hoàn toàn trở thành kẻ tình nghi rồi.
Ngày hôm sau, những người cảnh sát kia hỏi tôi một vài câu hỏi như thường lệ, hỏi lại nhiều lần.
Tôi có cảm giác não bộ đã bị tê liệt.
Tôi vô cùng bình tĩnh trả lời từng câu hỏi của bọn họ, cho dù là mệt đến lả người hay là gì khác, tôi đều chấp nhận cả.
Mãi cho đến khi kết thúc một vòng tra hỏi, bọn họ đưa tôi đến một căn phòng khác.
Lúc tôi bước vào căn phòng thẩm vấn chưa từng đặt chân đến này, tôi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang đứng quay lưng về phía tôi.
Anh mặc một bộ vest màu đen, bóng dáng kiên quyết và cứng khỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh mới xoay người lại.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh bước nhanh về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi.” “Trần Thanh Vũ… tôi không có… giết ông nội, anh phải tin tôi.” Đối diện với Trần Thanh Kiên, đối diện với Lê Minh Quang, tôi đều có thể bình tĩnh nói rằng mình không giết người.
Nhưng mà, lúc đối diện với Trần Thanh Vũ thì tôi lại không kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Tôi biết, tôi biết là em sẽ không giết ông đâu, đừng khóc.” Trần Thanh Vũ vuốt mặt tôi, lau đi nước mắt của tôi và nói.
Mắt tôi đỏ lòe, nhìn Trần Thanh Vũ.
Anh nâng cằm tôi lên, hôn vào môi tôi, nói: “Huỳnh Bảo Nhi, lần này tôi tới là để đưa em rời khỏi đây.” “Chẳng phải nói là đã nắm được chứng cứ tôi giết người rồi hay sao?” Lúc Trần Thanh Kiên và Lê Minh Quang đến đây, tôi đều có thể nhìn ra, chuyện lần này vô cùng nan giải.
Nhưng mà, Trần Thanh Vũ nói muốn đưa tôi rời khỏi chỗ này? Tôi biết quyền lực của Trần Thanh Vũ rất lớn, nhưng đứng trước pháp luật cũng không thể có được cái quyền này đâu nhỉ? Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó mới nói tiếp: “Em cứ thừa nhận tội giết người trước, sau đó tôi sẽ có sắp xếp.” “Anh nói cái gì?” Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến con tim tôi lạnh cóng.
Tôi buông Trần Thanh Vũ ra, bình tĩnh nhìn vào người đàn ông ở trước mặt.
Tôi hoài nghi rằng mình chưa từng quen biết con người ở trước mắt này.
Hiện giờ Trần Thanh Vũ muốn tôi thừa nhận chuyện giết chết ông nội ư? Nếu như tôi thừa nhận rồi thì tôi sẽ có kết như thế nào? Tội giết người, chấp nhận hình phạt, ở tù chung thân? Hay là thực thi tử hình? cục
Pháp luật ở Việt Nam, giết người thì phải đền mạng.
Rốt cuộc là Trần Thanh Vũ muốn làm gì? “Hãy tin tôi, sau khi em đồng ý sẽ bị hành quyết xử bắn.
Nhưng tôi sẽ cứu em ra ngoài, đây là cách duy nhất.” Ánh mắt tối tăm của Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi, nói.
Tôi nghe xong, không kìm được bật cười lên: “Trần Thanh Vũ, anh kêu tôi thừa nhận tội giết người? Tội giết hại ông nội ư?” Đây là điều mà tôi không cách nào chịu đựng được.
Thì ra, anh chưa từng hiểu về tôi… Trần Thanh Vũ… Anh chưa từng hiểu về tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, đây là cách duy nhất có thể cứu em ra ngoài.” Trần Thanh Vũ bước lên phía trước, nắm lấy vai tôi, âm thanh nặng trĩu nói với tôi.
Tôi nghe xong, lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Vũ nói: “Cách cứu này, tôi không cần.
Anh muốn cứu tôi như thế nào? Lúc tôi chịu hình phạt, tìm một cái thi thể giả để giả mạo tôi, từ đó tôi phải mai danh ẩn tích? Trở thành thú nuôi của anh, được anh nuôi dưỡng ở trong biệt thự, không nhìn thấy được thế giới bên ngoài có phải không? “Đây là cách duy nhất rồi đấy Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, thanh âm nặng trĩu.
Tôi quay đầu, quay lưng về phía Trần Thanh Vũ.
Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ vào lúc này, tôi sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà đánh anh ta.
“Trần Thanh Vũ, anh đi đi”
Tôi không cần bất kì ai cứu.
Tôi tin vào lẽ trời, tôi tin vào chính nghĩa, chuyện mà tôi chưa từng làm, bất kì ai cũng đừng hòng đổ tội lên người tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, em như vầy thì sẽ chết đấy.” Trần Thanh
Vũ bị sự cố chấp của tôi làm cho tức giận.
Anh đi đến trước mặt tôi, hai tay dùng sức nắm lấy vai tôi, gào thét lên với tôi.
“Cho dù có chết, tôi cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mình chưa từng làm.
Huỳnh Bảo Nhi tôi đây, không sợ chết.”
Tôi lạnh lùng đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra, đi về phía cửa.
Nếu Trần Thanh Vũ đến đây chỉ là để dùng cách này để cứu tôi, tôi thà rằng không cần bất kì ai cứu, tôi sẽ không thừa nhận những chuyện này đâu.
Chưa từng làm thì là chưa từng làm, đừng hòng kêu tôi thừa nhận tội danh này.
“Huỳnh Bảo Nhi, em sẽ chết đấy, Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi từ phía sau, thanh âm khàn khàn truyền đến từ sau lưng tôi.
Thậm chí tôi có thể cảm nhận được cơ thể nóng rực và hừng hực của anh truyền đến khắp nơi trên cơ thể tôi cách lớp quần áo.
Tôi cắn chặt môi, cúi đầu xuống nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy eo tôi, cánh tay ấy đang ra sức ôm chặt lấy tôi.
Tôi chầm chậm nhắm mắt lại, cười khổ sở nói: “Trần Thanh Vũ, rõ ràng là anh biết tôi bị người ta hãm hại, tại sao… lại muốn tôi thừa nhận mọi chuyện.”
Trần Thanh Vũ không nói gì, tôi không nhìn thấy được khuôn mặt trở nên trắng bệch lạ thường của Trần Thanh Vũ.
Tôi quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của Trần Thanh Vũ, nói gắn từng chữ một: “Rõ ràng là anh biết, tôi bị người ta hãm hại, chẳng phải hay sao?”
Đôi môi của Trần Thanh Vũ khẽ run lên, anh không nhìn tôi, sắc mặt hiện lên một tầng u ám mỏng manh.
Tôi nhìn bộ dạng lúc này của Trần Thanh Vũ, trong lòng đã biết rõ đáp án.
Trần Thanh Vũ biết, có lẽ, Trần Thanh Vũ biết được người hãm hại tôi là ai, chỉ là Trần Thanh Vũ không dám tin mà thôi.
“Trần Thanh Vũ, có phải là anh biết được người hãm hại tôi là ai không?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của Trần Thanh Vũ, ánh mắt thâm trầm nói.
Trần Thanh Vũ thông minh như thế, sao có thể không biết được chứ? Có lẽ chứng cứ nằm trong tay anh, chỉ là anh không muốn lấy ra để chứng minh sự trong sạch của tôi mà thôi.
“Có phải là Nguyễn Mỹ không?” Trần Thanh Vũ không nói gì, tôi hỏi lại lần nữa.
Trần Thanh Vũ vẫn không nói gì, nhưng sắc mặt đã trở nên có chút khó coi thậm chí là u ám.
Tôi cười một tiếng ha ha.
Không nói gì? Đồng nghĩa với việc thừa nhận? “Huỳnh Bảo Nhi, chỉ lần này thôi.
Em thừa nhận đi, có được hay không?” Ánh mắt Trần Thanh Vũ buồn bã nhìn tôi, anh nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi rũ mí mắt xuống, cười khẩy hất phẳng tay của anh ta ra: “Tại sao tôi phải thừa nhận cái tội danh không hề có này? Tôi không phải là đồ ngu.”
Nói xong, tôi không nhìn Trần Thanh Vũ đang bày ra vẻ mặt gì nữa, đi thẳng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Tôi về đến phòng tạm giam, yên lặng ngồi ở phía trên.
Tôi nhớ lại những lời mà Trần Thanh Vũ đã nói, bỗng nhiên muốn bật cười.
Trên thực tế, tôi đã thật sự cười ra thành tiếng.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có một mình tôi đang cười như điên.
Tôi nghĩ, tôi của lúc này có lẽ không khác gì so với người điên rồi nhỉ.
Sau khi cười xong tôi mới phát hiện bờ má mình lành lạnh, tôi giơ tay sờ vào má mình.
Nhìn thấy chất lỏng trong suốt trên đó, tôi che kín mặt, cười nhẹ một tiếng.
“Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc là mày đang mong đợi điều gì?”
Tôi không phải là kẻ ngốc, có lẽ là Trần Thanh Vũ đã nắm được manh mối.
Nhưng mà, anh vẫn vì Nguyễn Mỹ mà lựa chọn bỏ rơi tôi, anh cứ mãi như thế.
Trước đây là như thế, bây giờ vẫn là như thế.
Những sự ôn nhu kia dường như chỉ là một giấc mộng, không còn tồn tại.
Mọi thứ, đều giống như đang nằm mơ vậy.
Tôi nhìn nước mắt trên ngón tay, cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt trống rỗng lạnh như băng nhìn chăm chú vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Nguyễn Mỹ, chuyện này tốt nhất là không liên quan đến cô.
Nếu như thật sự là cô, cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ kéo theo cô xuống dưới cùng với tôi.
Tôi ở trong đồn cảnh sát suốt một tháng.
Trong một tháng này, bọn họ nghĩ đủ mọi cách để khiến tôi thừa nhận tội danh giết ông nội.
Tôi cắn răng kiên định, cho dù bọn họ dùng phương pháp gì để đối phó với tôi, tôi cũng sẽ không nói ra một chữ.
Cuối cùng, tôi bị đưa về trong phòng giam.
Tôi đếm từng ngày trôi qua, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kể từ lần đó trở về sau, Trần Thanh Vũ chẳng hề ghé đến nữa.
Lê Minh Quang và Trần Thanh Kiên thì lại đến thường xuyên, lần nào cũng mang bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Tôi nghĩ, ngoài kia có rất nhiều lời đàm tiểu về tôi.
Có lẽ bọn họ không muốn nói nhiều ở trước mặt tôi, vì thế mỗi lần đến thăm tôi đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào tôi.
Buổi chiều, tôi lại bị thẩm vấn.
Lần thẩm vấn này hơi khác với bình thường, sở dĩ nói là hơi khác là bởi vì lúc những người này bước vào, tôi cảm thấy một luồng hơi thở lạ lẫm, rất kì lạ, hơi thở rất thâm hiểm.
“Đưa đi.” Người đàn ông đi đầu, ánh mắt nham hiểm nhìn tôi.
Anh ta vẫy tay một cái, những người cấp dưới ở sau lưng liền đưa tôi đi.
Tôi nhìn gương mặt lạ lẫm ở trước mắt, hơi sợ hãi giãy giụa cơ thể, nói: “Các anh là người ở đâu? Sao tôi chưa từng gặp qua các anh?”
Những người này không phải là giám ngục và cảnh sát trước đây vẫn luôn tra hỏi tôi.
Tuy rằng bọn họ mặc đồng phục của giám ngục, nhưng tác phong của bọn họ có chút kì lạ.
“Mấy anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Những người này không nói gì, chỉ bắt lấy tôi đi thẳng về phía trước.
Tôi giãy giụa cơ thể, lúc muốn nói chuyện, bỗng nhiên phía eo bị một đồ vật lạnh giá chặn lại.
Cảm giác lạnh lẽo đó khiến tôi giật hết cả mình.
Tôi kinh hãi nhìn người đàn ông chặn ở phía sau eo tôi.
Anh ta nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi nói: “Tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì thì không có bất cứ ai có thể đảm bảo được đâu.” “Mấy anh… rốt cuộc mấy anh là ai?” Tôi bị lời nói của anh ta dọa sợ, đôi môi khẽ run rấy.
Những người này rốt cuộc là ai? Muốn làm gì cơ chứ?.