Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 74





Thật ra thì tôi muốn nói với Trần Thanh Vũ rằng thế giới này sẽ không có ai làm tổn thương tôi được, bởi vì người làm tôi tổn thương nhất chính là anh, Trần Thanh Vũ.

Nhưng mà hiện tại tôi không muốn nói ra, tôi tùy ý để cho Trần Thanh Vũ yêu thương hôn lên ngực của tôi, thậm chí còn sờ soạng trên người tôi.

Cơ thể tôi có chút hứng tình, sau khi Trần Thanh Vũ rút tay ra thì tôi mới phản ứng lại, đột nhiên ngực hơi căng lên khó chịu.

Lúc tôi kêu đau thì bị Trần Thanh Vũ nghe được, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi rồi khàn giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm thật, tôi chỉ… muốn cảm nhận em một chút, được không? Tôi chỉ muốn hôn em thôi”
Vào ngày Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ đính hôn, Trần Thanh Vũ lại chạy đến phòng bệnh để trêu chọc tôi? Loại hành vi ham muốn và bất mãn này khiến tôi không hiểu lắm.

Trần Thanh Vũ quỳ gối ở trên giường, vùi mặt vào giữa hai chân tôi, khoang miệng ấm áp như có ma lực quấn lấy cả người tôi.

“Đừng…” Cuối cùng tôi vẫn không thể kiềm chế bản thân được nữa, tôi bị động tác của Trần Thanh Vũ kích thích, nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Trần Thanh Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đỏ bừng nói: “Tôi muốn… cảm nhận em, em cũng muốn phải không?”
Tôi cắn môi, cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, cố để không cho mình phát ra âm thanh nào, nhưng mà cuối cùng vẫn không có cách nào kiềm chế được.

Loại cảm giác này sắp làm tôi phát điên, cả người tôi đều bị loại cảm giác này cắn nuốt lấy.

“Đau” Bởi vì rung lắc dữ dội nên đụng đến vết thương của tôi, tôi đau đến nỗi cả gương mặt đều trắng bệch.

Trần Thanh Vũ dừng lại, hoảng hốt ôm lấy cơ thể tôi rồi lo lång nói: “Đau ở đâu, tôi sẽ nhẹ một chút.” “Trần Thanh Vũ, anh nên đi ngay bây giờ.” Tôi thở dốc, cảm thấy tất cả hơi thở của tôi phả ra đều nóng, vô cùng nóng.

Tôi cắn môi, gầm nhẹ với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ giật mình nhìn tôi, sau đó kéo tôi lại, hô hấp nóng rực xẹt qua trán tôi, mang theo một chút dịu dàng.

“Hôm nay tôi ở với em.” “Không đi về với Nguyễn Mỹ à?” Tôi cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt hỏi.

“Không” Lần đầu tiên Trần Thanh Vũ ở trước mặt của tôi nói ra những lời này.

Giống như anh đang muốn nói với tôi, anh không muốn ở bên Nguyễn Mỹ như trước kia nữa.


Tôi nghe Trần Thanh Vũ nói câu này thì khóe miệng chỉ cười nhạt, không nói một lời nào nữa.

Tôi cũng không muốn đẩy Trần Thanh Vũ ra với tình trạng như thế này nên mặc kệ cho Trần Thanh Vũ ôm tôi.

Anh lấy khăn giấy bên cạnh chà lau vết bẩn ở chân tôi, tôi hơi xấu hổ, nhịn không được bắt lấy hai cánh tay của Trần Thanh Vũ, quát nhẹ: “Trần Thanh Vũ, anh đủ rồi đấy.”
Cái tên khốn này, mỗi lần làm những chuyện đáng xấu hổ như thế, anh có thể đừng mang bộ mặt nghiêm túc như vậy được không?
Sẽ làm tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Tôi rất nhớ em, đang rất muốn đi vào thân thể của em, mạnh mẽ đi vào cơ thể em” Trần Thanh Vũ nắm tay tôi, đặt vào nơi nóng rực nhất trên người anh.

Tôi bị nhiệt độ nóng bỏng đó kích thích, suýt nữa đã tát anh một cái.

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ: Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Rất muốn rất muốn, dùng sức chiếm lấy em.

Từ mỗi một đường chân kẽ tóc cho đến chân của em, chiếm giữ em từ mọi hướng để em chỉ có một mình tôi” Trần Thanh Vũ tới gần bên tai tôi, chậm rãi phả hơi thở nóng rực của anh ra.

Cảm giác nóng rát ấy càng thêm kích thích cơ thể của tôi, khiến cả người tôi nhịn không được run rẩy.

“Anh…” Tôi bị Trần Thanh Vũ không biết xấu hổ khuấy động cả người, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ.

Thế nhưng Trần Thanh Vũ chỉ ôm lấy eo tôi, cắn cắn cổ tôi rồi nói: “Nhưng mà bây giờ không thể được, trên người em còn có vết thương.

Vận động kịch liệt quá nhiều sẽ làm rách vết thương trên người, chờ em hơi tốt lên một chút thì em lại bồi thường cho tôi được không?”
Tôi xấu hổ đến nỗi muốn đào lỗ chui xuống đất, tôi mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại giả vờ như không nghe thấy gì cả, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Trần Thanh Vũ nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì khóe môi khẽ nhếch lên.

Gò má của anh dính chặt vào má của tôi, khoảnh khắc đó chúng tôi vô cùng thân thiết, đó là khoảng cách gần nhất trên thế giới này.

Một giờ sau, tôi cảm giác sau lưng mình sền sệt, cả người không thoải mái nên đã giật mình thức giấc.

Ngay lập tức tôi nhìn thấy một bài tay đưa vào trong ngực tôi, Trần Thanh Vũ đang mặt dày nắm lấy ngực tôi mà ngủ.


Nhìn hành động này của Trần Thanh Vũ, tôi giận đỏ mặt.

Cái thằng cha Trần Thanh Vũ sói xám không biết xấu hổ này, lúc đang ngủ còn làm ra chuyện không biết liêm sỉ như thế này với tôi.

Tôi nhịn ý nghĩ muốn đá Trần Thanh Vũ một cước ngã xuống giường, kìm nén tâm trạng tức giận một lúc lâu thì tôi mới nhìn thấy điện thoại của Trần Thanh Vũ đặt ở vị trí cách đó không xa.

Mắt của tôi hơi lóe lên tia sáng.

Tôi không làm ồn đến Trần Thanh Vũ, sau đó thò tay lấy điện thoại rồi mở danh bạ của Trần Thanh Vũ ra, tìm tên Nguyễn Mỹ.

Tôi cười lạnh một tiếng, sau khi để điện thoại ở chế độ chụp hình thì hôn lên môi Trần Thanh Vũ để chụp cảnh tôi và Trần Thanh Vũ lúc này.

Sau đó tôi mở chế độ quay video rồi xốc chăn lên, cả người hơi di chuyển.

Từ trong video, dường như có thể thấy tôi và Trần Thanh Vũ đang làm chuyện đó.

Vết thương trên ngực đang đau nhói nhưng tôi không quan tâm đến, sau đó ngồi dậy soạn tin nhắn bằng điện thoại của Trần Thanh Vũ rồi gửi tin qua cho Nguyễn Mỹ.

Nếu như là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như thế này nhưng bây giờ tôi đang làm những việc mà trước đây tôi khinh thường.

Vì muốn trả đũa Nguyễn Mỹ, tôi muốn Nguyễn Mỹ sau khi nhìn thấy những hình ảnh này thì sẽ tức giận dữ đến mức giậm chân.

Cô ta càng muốn có được hạnh phúc thì tôi càng không để cho Nguyễn Mỹ được như ý nguyện.

Đây là những gì Nguyễn Mỹ nợ con tôi, đương nhiên tôi sẽ không để Nguyễn Mỹ chuộc tội một cách dễ dàng như vậy.

“Ting ting.” Sau khi bức ảnh gửi đi được mười phút thì chuông điện thoại của Trần Thanh Vũ vang lên.

Tôi liếc mắt nhìn tên người gọi đến thì cười nhẹ một tiếng.

Nguyễn Mỹ thật sự đã không đợi được nữa ư? “Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ hèn hạ này.


Tôi biết là cô, bây giờ cô gửi những hình ảnh này đến cho tôi là có ý gì?” Mới vừa bấm nhận cuộc gọi thì bên kia lập tức truyền đến giọng thở hổn hển của Nguyễn Mỹ.

Quả nhiên, Nguyễn Mỹ không thể nhịn được nữa.

Tôi nũng nịu một tiếng, bắt chước giọng nói khi trên giường, yêu kiều thở hổn hển gọi tên của Trần Thanh Vũ.

“Trần Thanh Vũ… mạnh hơn một chút nữa, phải… mạnh hơn một chút.” “Huỳnh Bảo Nhi, con khốn này, tôi trù cô chết không được tử tế”
Chết không được tử tế? Trước khi cô làm cho tôi chết không được tử tế thì tôi sẽ khiến cho cô mới là người chết không được tử tế.

Tôi cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại lên bàn.

Ai ngờ tôi vừa định ngủ thêm lần nữa thì Trần Thanh Vũ đã tỉnh dậy, không biết anh đã tỉnh bao lâu rồi.

Tôi chỉ biết là lúc tôi nhìn anh thì đôi mắt sâu thẳm của anh đã mở ra nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt anh mang theo vẻ nghiền ngẫm.

Tôi bị Trần Thanh Vũ nhìn như này khiến cho cả người không khỏi cảm thấy căng cứng.

“Anh… tại sao lại nhìn tôi như vậy?” Sau khi tôi bị Trần
Thanh Vũ nhìn một lúc lâu thì hơi không vui nói.

Trần Thanh Vũ khàn giọng nói: “Em hài lòng chưa?”
Hóa ra bị anh nghe được rồi?
Tôi cong môi hờ hững chế nhạo: “Rất hài lòng, tại sao lại không hài lòng? Lúc về, nói không chừng còn nghe được anh và vợ anh cãi nhau.

Bây giờ tôi mới biết được thì ra làm người thứ ba lại thoải mái như thế” “Em không phải người thứ ba.” Trần Thanh Vũ thở dài, không nói gì nữa mà ôm lấy tôi rồi hỏi: “Vết thương trên người còn đau không? Có đói bụng không?” “Đói” Tôi thản nhiên nói, thu cảm xúc trong mắt lại.

“Tôi đi làm chút đồ ăn cho em” “Ừ”
Nếu Trần Thanh Vũ muốn nấu đồ ăn cho tôi, đương nhiên tôi sẽ chiều theo ý Trần Thanh Vũ, không ngu ngốc mà từ chối.

Sau khi Trần Thanh Vũ ra ngoài thì tôi nằm ngay xuống giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mười phút sau có người của quán ăn bưng một mâm món ăn được trình bày khéo léo tới phòng bệnh của tôi.

Tôi nhìn dáng vẻ đứng bên cạnh chỉ huy của Trần Thanh Vũ, khóe miệng nhịn không được co rút: “Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy?” “Không phải em đói bụng sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ nhìn tôi, anh nói.

“Cho nên… anh đã gọi người của quán ăn mang tới nhiều thức ăn như vậy sao? Tôi cố gắng hít sâu một hơi, chỉ vào mấy nhân viên đang bưng đồ ăn, khẽ bất lực.


Khuôn mặt của Trần Thanh Vũ vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu: “Những thứ này đều là những món em thích ăn trước đây, tôi đã chọn cho em hết rồi.”
Tôi hơi mệt mỏi gật đầu, không thể làm gì khác hơn là há mồm chờ Trần Thanh Vũ đút cho ăn.

Đây là một quán ăn vô cùng nổi tiếng, đương nhiên những món ăn được làm ra cũng vô cùng ngon.

Sau khi ăn được vài miếng thì cảm giác thèm ăn của tôi tăng lên, vì vậy tôi bảo Trần Thanh Vũ lấy cho tôi một ít nấm để ăn.

Trần Thanh Vũ cau mày nói: “Tại sao em lại thích ăn loại thức ăn này chứ?” “Chỉ đơn giản là thích thôi.” Tôi vùi đầu ăn nấm đen, còn lầu bầu một tiếng.

“Sau này nếu em thích ăn thì tôi có thể làm cho em ăn” Trần Thanh Vũ tới gần tôi, nịnh nọt nói với tôi.

Tôi liếc nhìn Trần Thanh Vũ, hoàn toàn không để lời nói của Trần Thanh Vũ ở trong lòng.

Trần Thanh Vũ lúc nào cũng an nhàn sung sướng, đã bao giờ đi nấu cơm đâu.

Sống đến tận bây giờ, tôi chưa từng nhìn thấy Trần Thanh Vũ nấu cơm.

Sau khi ăn được một ít thì tôi ăn không được nữa, bụng đã nhô lên như cái trống nhưng vẫn còn dư nhiều đồ ăn như vậy.

Tôi nói Trần Thanh Vũ không nên lãng phí, kêu anh đem chia cho Trần Danh và cấp dưới của anh.

Trần Thanh Vũ nghe lời, gọi Trần Danh vào lấy những thức ăn còn dư đi.

“Mệt chưa?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, thấy tôi hơi híp mắt thì nhịn không được bèn hỏi.

“Có một chút, anh đi đi, tôi muốn ngủ.” Tôi không khách sáo ra lệnh đuổi khách.

Đêm qua, vào ngày trọng đại là lễ đính hôn của Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ, anh cũng không ở cùng với Nguyễn Mỹ.

Tôi còn diễn một màn để trả thù Nguyễn Mỹ như thế, chỉ sợ sau khi Trần Thanh Vũ trở về thì Nguyễn Mỹ sẽ cãi nhau với Trần Thanh Vũ.

Nghĩ đến điều này, tôi không khỏi hơi khó xử, nhưng thật ra tôi rất muốn xem Nguyễn Mỹ khi bị ép phải xé rách mặt nạ trước mặt Trần Thanh Vũ thì cô ta sẽ như thế nào?
Trần Thanh Vũ không nói gì thêm mà chỉ đi lên phía trước, sau khi mạnh mẽ hôn lên môi tôi thì anh trầm giọng nói với tôi: “Tôi đi về trước, buổi tối sẽ quay lại”
Tôi chỉ nhướng mày không nói gì, sau khi nhìn Trần Thanh Vũ rời đi thì mới nhắm mắt lại.

Tôi mơ màng ngủ đến mười một giờ rưỡi, bởi vì y tá đã thay thuốc cho tôi liên tục nên vết thương đã tốt hơn một chút..