Biệt thự Bình Hưng là ngôi biệt thự mà tôi và Trần Thanh Vũ ở trước đây, là nơi đầy ắp kỷ niệm thời thơ ấu của anh.
Bây giờ Trần Danh xuất hiện ở đây chẳng lẽ là do Trần
Thanh Vũ cũng đang ở ngôi biệt thự này sao? Nhưng Trần Danh lại giơ tay ra ngăn tôi lại nói: “Cô Bảo Nhi, ông chủ… cậu ấy uống rất nhiều rồi, cậu ấy không đồng ý đi bệnh viện với tôi mà chỉ… gọi tên cô mãi thôi.” “Tôi nghĩ là mình không cần phải qua đó.”
Tôi lạnh mặt lại trực tiếp từ chối yêu cầu của Trần Danh.
Trần Thanh Vũ… gọi tên tôi?
Nơi lồng ngực tôi hơi thắt lại, tôi cố hít một hơi thật sâu rồi lạnh nhạt đáp: “Nếu đã uống say rồi thì mời Nguyễn Mỹ tới chăm sóc anh ta đi.
Vợ sắp cưới của anh ta không phải là Nguyễn Mỹ sao? Gọi tên tôi thì có ích gì!” “Kính mời cô Bảo Nhi cùng tôi lên thăm ông chủ một chút, cậu ấy thật sự rất muốn gặp cô.”
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Danh nhìn tôi, anh ta nở một nụ cười khổ não.
Tôi rũ mắt nhìn chiếc túi mua sắm trong tay, lắng nghe từng tiếng mưa rào rào.
Một lúc lâu sau tôi đành bất lực đáp: “Được, vậy tôi đi với anh qua xem một lát.”
Trần Danh lái xe tới rồi mở cửa xe để tôi ngồi vào.
Tôi gập ô lại ngồi vào trong xe, lắng nghe tiếng nhạc phía trước vọng lại, trong lòng cũng không kìm được dâng lên một nỗi bị thương.
Sau khi tới biệt thự Bình Hưng, Trần Danh cho xe dừng ở một bên rồi dẫn tôi bước vào.
Bên trong không có một người giúp việc nào nên càng trở trên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi đứng giữa đại sảnh, hơi nghi hoặc nhìn Trần Danh rồi hỏi: “Tại sao ở đây không có người giúp việc?”
Dù ngôi biệt thự này nhỏ nhắn tinh tế, diện tích cũng không lớn nhưng mà tại sao một người làm cũng không có được chứ? “Đã bị ông chủ đuổi đi rồi.
Cậu ấy nói không muốn có bất kỳ ai tới làm phiền.” Trần Danh nặng nề giải thích.
Nghe Trần Danh giải thích khiến tôi không kìm được nắm chặt tay lại.
“Bây giờ ông chủ đang ở phòng ngủ tầng hai, cô Bảo Nhi có cần tôi dẫn lên không?” Trần Danh nhìn tôi hỏi.
Tôi lắc đầu rồi nở nụ cười khổ não đáp: “Để tôi tự lên.”
Nói xong, tôi cũng lập tức bước lên.
Tôi rất quen thuộc với nơi này, dù sao thì trước đây tôi cũng đã từng ở đây và từng trải qua những đêm tuyệt vời với Trần Thanh Vũ.
Lúc chúng tôi chơi đùa điên cuồng đã từng ở phòng khách dưới nhà, ở hành lang thậm chí là lăn lộn trên các bức tường.
Mỗi một nơi đều có dấu vết lúc trước của tôi và anh.
Nhưng mà những dấu vết này đã dần dần bị mài mòn trong tim tôi.
Tôi bước tới phòng ngủ trước đây của cả hai, cánh cửa vừa được bật mở là tôi lập tức ngửi thấy một mùi hương nhức mũi lạ thường truyền tới.
Tôi hơi cau mày nhìn Trần Thanh Vũ, vẻ mặt anh mệt mỏi ngồi trên sàn nhà ôm mấy chai rượu.
Anh vẫn đang mặc bộ quần áo lúc sáng tôi nhìn thấy, gương mặt khôi ngô còn mang theo chút điên loạn, mái tóc đen rối mù che đi cảm xúc bấy giờ trên khuôn mặt anh.
Anh nghe thấy tiếng tôi đẩy cửa bước vào nên từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm vào tôi, trên gương mặt của anh như hiện lên một hơi thở hung tàn.
“Huỳnh Bảo Nhi” Anh bò từ mặt đất lên rồi lắc lư tiến tới chỗ tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ lúc này của Trần Thanh Vũ, nơi vị trí trái tim lại nhức nhối đau đớn, một sự khó chịu không thành lời dâng lên.
“Trần Thanh Vũ, bây giờ anh đang sa sút..” “Um.” Tôi đang định chế giễu Trần Thanh Vũ vài câu thì không ngờ vào lúc này anh lại cắn nuốt lấy môi tôi.
Sức lực của anh rất khỏe giống như muốn cắn nát môi tôi ra.
Tôi đau đớn cố đấm thật mạnh vào vòm ngực anh.
“Buông tay ra.” “Huỳnh Bảo Nhi… Em thật sự muốn nhìn thấy tôi chết sao?”
Chết sao?
Trần Thanh Vũ giương mắt, ánh mắt anh đỏ rực nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Trần Thanh Vũ, anh còn nhớ đứa trẻ trong bụng tôi mất đi như thế nào không?” Tôi nhìn anh lạnh nhạt hỏi.
Gương mặt Trần Thanh Vũ hiện lên vẻ sợ hãi, sau đó anh nắm chặt tay lại trả lời tôi bằng giọng trầm nặng nề: “Tôi… biết.
Nguyễn Mỹ không cố ý đâu… Cô ấy vốn không muốn làm hại đứa con của em..” “Trần Thanh Vũ… anh có biết không? Thứ tôi sợ nhất chính là dáng vẻ này của anh.
Đã biết rõ Nguyễn Mỹ là loại người gì mà anh vẫn cứ bảo vệ cô ta như thế.
Chẳng lẽ là vì lúc nhỏ cô ta đã cứu anh một lần cho nên anh xem cô ta như nữ thần để che chở sao? Ngay cả năng lực phân định đúng sai phải trái cũng không có nữa sao?” “Huỳnh Bảo Nhi… xin lỗi…” Giọng nói của Trần Thanh Vũ khản đặc, anh cúi đầu nói xin lỗi tôi.
Tôi bước tới gần Trần Thanh Vũ, vươn tay ra giữ lấy gương mặt anh tuấn kia rồi nhìn vào mắt anh nói: “Trần Thanh Vũ, anh có biết không? Đứa bé đó là con anh.”
Đôi mắt đầy tơ máu của Trần Thanh Vũ bỗng nhiên mở to, anh nhìn tôi không dám tin.
Gương mặt của Trần Thanh Vũ vốn đã sa sút nay lại càng đau khổ.
“Em… nói gì thế?” Anh nắm lấy tay tôi rồi bóp chặt lấy.
Tôi có thể nghe rõ cả tiếng khớp xương kêu rộp rộp, rất rất đau.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi lạnh nhạt nhìn anh gắn từng chữ: “Trần Thanh Vũ, đứa bé đó là con của anh.
Là con của hai chúng ta.” “Không… không thể nào… sao có thể chứ?” Trần Thanh Vũ buông tay tôi ra giống như anh đang phải đối mặt với điều gì kinh khủng lắm, giọng nói khàn khàn của anh vang lên.
“Anh không tin sao? Anh nghĩ là tôi có người đàn ông khác ngoài anh sao, tôi còn có thể có ai khác sao? Trần Thanh Vũ! Tôi cũng không phải là anh mà có thể lên giường với người khác” “Không… tại sao… tại sao không nói với tôi?” Trần Thanh Vũ đau đớn vật vã quỳ dưới đất, anh ôm lấy đầu mình cất tiếng hỏi.
“Nói với anh? Tại sao tôi lại phải nói với anh? Sau khi chúng ta ly hôn thì tôi mới phát hiện mình đã có thai.
Trần Thanh Vũ, anh bảo tôi phải nói với anh thế nào đây? Nói với anh rằng hãy vì đứa bé mà bỏ mặc Nguyễn Mỹ sao?” Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Trần Thanh Vũ, tôi từ từ ngồi xuống mỉm cười nhìn Trần Thanh Vũ rồi đáp lại anh từng chữ một.
Trần Thanh Vũ cũng nhìn tôi, đột nhiên anh nhảy chồm tới ép tôi xuống sàn nhà.
Hô hấp trầm đục mang theo mùi rượu nồng nặc của anh mạnh mẽ phả vào mặt tôi.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, anh cũng nhìn tôi.
Hai người chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế như vậy chẳng ai lên tiếng.
Cho tới khi nước mắt của Trần Thanh Vũ rơi xuống khuôn mặt tôi, tôi bất chợt cảm thấy nó giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào lồng ngực tôi, đau quá! “Tại sao không nói với tôi… Tại sao không nói đó là con tôi… Đó là con của chúng ta, Huỳnh Bảo Nhi… xin lỗi, xin lỗi em..”
Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi rồi vùi đầu vào cổ tôi, âm thanh khàn khàn nghẹn ngào như một dã thú đang bị thương, vô cùng khiến tôi đau xót.
Tôi đau đớn nhắm mắt lại, duỗi tay ra ôm lấy eo của anh rồi cười đau khổ nói: “Trần Thanh Vũ, tại sao chúng ta lại phải đi tới bước đường này?” “Nếu như ban đầu tôi không yêu anh thì có phải tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra không?” Lời nói của tôi kích thích đến anh.
Anh cắn lấy cổ tôi nghẹn ngào gầm lên: “Không thể được… Em không được yêu người khác được.
Huỳnh Bảo Nhi, nếu như em yêu người khác thì tôi sẽ giết chết em” “Giết em… Huỳnh Bảo Nhi… không được… yêu người khác.
Xin em, đừng yêu người khác Huỳnh Bảo Nhi!” Trần Thanh Vũ cắn lấy cổ tôi khiến tôi cảm thấy những cơn đau nhức dần dần lan tới, thật khó chịu.
Tôi không đẩy Trần Thanh Vũ ra mà để anh phát tiết hết tất cả đau khổ.
Cũng không biết đã bao lâu, Trần Thanh Vũ từ từ buông cổ tôi ra.
Anh giương đôi mắt đỏ au lạnh lùng của mình nhìn tôi rất lâu rồi sau đó mới giơ tay ra nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt tôi.
Gương mặt anh hiện lên vẻ điên cuồng nhưng tràn ngập bi thương nói: “Tất cả trừng phạt tôi đều chấp nhận… Huỳnh Bảo Nhi”
Tôi ngước mắt nhìn Trần Thanh Vũ, không khống chế được bước lên phía trước một bước, tôi hôn lên cằm anh rồi đáp: “Trần Thanh Vũ, đây chính là lỗi của anh.
Đừng trách tôi, là anh đã hại chết con chúng ta.” “Tha cho Nguyễn Mỹ đi.”
Một lúc lâu sau Trần Thanh Vũ buông tôi ra từ từ bò dậy, anh cuộn chặt tay lại nhìn tôi nói như thế.
Lòng tôi trở nên lạnh lẽo, tôi mím chặt môi nhìn anh đứng quay lưng lại với mình.
Lúc này đột nhiên nhìn anh giống như trở thành một người đã trải qua biết bao thăng trầm.
Vậy mà điều anh nhớ đến vẫn là Nguyễn Mỹ sao? “Cái chết của đứa bé, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi dùng cả tập đoàn Trần Thăng trả nợ.
Huỳnh Bảo Nhi, tha cho Nguyễn Mỹ đi.” “Anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô ta?” Tôi cuộn tay lại lạnh lùng hất cằm lên nhìn anh nói.
“Tất cả tội lỗi một mình tôi chịu hết.” “Trần Thanh Vũ! Nguyễn Mỹ tốt đến thế sao? Đáng để anh làm như thế sao?” Lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tim tôi đau như dao cắt, đã đến lúc này mà thứ Trần Thanh Vũ khắc khoải nghĩ tới vẫn chỉ là Nguyễn Mỹ.
Nhìn xem, tôi nực cười biết bao nhiều!
Tôi cứ cho rằng chúng tôi đã dần dần thân mật, tôi cho rằng có lẽ mình đã thành công bước được vào trái tim của Trần Thanh Vũ.
Nhưng rồi… đến cùng vẫn là do tôi quá ngây thơ.
Quả nhiên là tôi đã quá ngây thơ rồi.
Tôi mỉm cười giễu cợt, đứng thẳng sống lưng nhìn Trần Thanh Vũ mà lạnh lùng đáp: “Trần Thanh Vũ, tôi sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Mỹ đâu.
Không chỉ là vì cô ta năm lần bảy lượt hãm hại tôi mà còn là vì con của tôi gián tiếp chết trong tay của cô ta.
Anh không cần con của tôi cũng không sao vì nó là con của một mình tôi, anh có thể bao che cho tên hung thủ giết người kia nhưng tôi thì không.”
Nói xong câu này tôi lập tức xông ra khỏi biệt thự của Trần Thanh Vũ.
Trần Danh đứng ở bên ngoài nhìn thấy hai mắt tôi sưng lên bước ra, anh ấy lo lắng gọi: “Cô Bảo Nhi, cô làm sao vậy? Tôi xoa nhẹ khóe mắt rồi nhìn sang Trần Danh lạnh nhạt nói: “Không sao, anh lên chăm sóc Trần Thanh Vũ đi.”
Nói xong tôi lập tức chạy về phía cánh cổng.
Ngoài trời vẫn đang mưa và càng ngày càng nặng hạt.
Trần Danh lo lắng bước theo phía sau tôi nói: “Cô Bảo Nhi, để tôi đưa cô về.
Mưa thế này e rằng nhất thời cũng chưa thể tạnh ngay được.”
Tôi quay đầu lại nhìn Trần Danh rồi lạnh lùng lắc đầu: “Không cần, tôi không cần anh đưa về đâu.
Một mình tôi cũng có thể về” “Vậy ít nhất cũng theo cầm chiếc ô đi?” Trần Danh đưa chiếc ô cho tôi nhưng bị tôi từ choi.
“Cảm ơn, tôi không cần.”
Nói xong, tôi cũng không nhìn Trần Danh nữa mà bước nhanh ra khỏi biệt thự.
Ở phía sau vang lên giọng nói không rõ ràng của Trần Danh.
“Cô Bảo Nhi… đừng hận ông chủ, trong lòng của cậu ấy cũng rất đau khổ.
Cậu ấy không biết… phải yêu như thế nào..”
Yêu thế nào?
Không biết làm sao đi yêu Nguyễn Mỹ sao?
Người phụ nữ kia, Trần Thanh Vũ thật sự biết cách yêu đấy chứ.
Tôi bước đi trên đường, cả cơ thể bị cơn mưa dội ướt hết.
Những giọt mưa lạnh băng nặng nề đập vào người tôi thật đau, đau đớn đến tận xương tủy.
Tôi ngẩng đầu lên để mặc cho nước mưa tràn vào trong người mình.
Tôi mỉm cười đau khổ rồi ngồi xuống vũng nước, ôm trọn lấy mặt mình nức nở bật khóc..