“Huỳnh Bảo Nhi, câm mồm lại cho tôi.” Dường như Trần Thanh Vũ không thể tiếp tục nghe tôi sỉ nhục Nguyễn Mỹ được nữa, vì thế quát tôi một tiếng.
Tôi nghe Trần Thanh Vũ quát mình, cười mỉa nói: “Sao? Không nghe nổi nữa à? Cảm thấy tôi đang sỉ nhục Nguyễn Mỹ sao? Trần Thanh Vũ, anh thật dối trá, rõ ràng anh biết con người Nguyễn Mỹ là thế nào nhưng vẫn bảo vệ Nguyễn Mỹ, đừng dùng cách trả ơn này để che giấu lòng dạ dối trá của anh, làm vậy sẽ chỉ khiến tôi càng thêm ghê tởm mà thôi.”
Tôi đẩy Trần Thanh Vũ ra, không nhìn biểu cảm lúc này của Trần Thanh Vũ, cũng không quay đầu lại, ngoảnh mặt đi một mạch.
Tôi không biết Trần Thanh Vũ có biểu cảm thế nào, tôi chỉ biết sau khi tôi rời đi, hình như tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ thẫn thờ nói gì đó về phía tôi.
Nhưng tôi không cố gắng nghe cho bằng được, cho nên cũng không biết lời nói với theo của Trần Thanh Vũ là gì.
…
Tin tức Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ kết hôn bắt đầu lan rộng ra khắp thủ đô.
Tất cả mọi người trong thủ đô đều biết Trần Thanh Vũ và
Nguyễn Mỹ sắp về chung một nhà.
Mà tôi cũng nghe nói gần đây Nguyễn Mỹ đang có cơ hội tiến vào Hollywood để phát triển, thật đúng là thời tới cản không nổi.
Mỗi ngày tôi đều khinh thường nhìn tin tức Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ liên tục sánh bước bên nhau, sau đó ném tờ báo sang một bên.
Gần đây quan hệ của tôi và Lê Minh Quang cũng dần dần trở nên thân mật hơn nhiều, Lê Minh Quang là một người đàn ông rất biết săn sóc, ít nhất, anh ấy tốt hơn Trần Thanh Vũ.
Một tuần sau, tin tức về Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ mới dần dần bị những tin tức khác đè xuống.
Hôm nay tôi và Lê Minh Quang hẹn nhau đi coi nhẫn.
Vì không để Lê Minh Quang thất vọng, cũng vì chứng minh tôi có thể hoàn toàn quên đi Trần Thanh Vũ, cho nên mới sáng sớm tôi đã trang điểm cho mình, tôi muốn dùng diện mạo thật xinh đẹp đi chọn nhẫn với Lê Minh Quang.
“Hôm nay thời tiết thật đẹp.” Lúc Lê Minh Quang gọi điện thoại cho tôi, tôi đang thoa son.
Sau khi trang điểm xong, tôi trực tiếp đi ra khỏi phòng, vừa ra đến sân đã nhìn thấy Lê Minh Quang đang đứng đợi tôi ở ngoài sân.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh ấy nở một nụ cười thật dịu dàng, sau đó lấy một bó hoa hồng từ trong xe ra.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng từ phái nam, tôi kinh ngạc nhìn Lê Minh Quang lại đột nhiên lãng mạn như thế.
Lê Minh Quang vươn tay thân mật vén sợi tóc bên má tôi ra sau gáy.
“Thỉnh thoảng cũng nên lãng mạn một chút” Lời Lê Minh Quang nói khiến lòng tôi không khỏi rung động.
Tôi chớp mắt nhìn Lê Minh Quang một cái rồi bỏ bó hoa vào trong nhà, sau đó ngồi lên xe của Lê Minh Quang đi đến cửa hàng trang sức.
Lê Minh Quang đưa tôi đến cửa hàng trang sức, đây là cửa hàng trang sức lớn nhất của thủ đô, trang sức bên trong có rất nhiều kiểu dáng, cơ bản đều là hàng giới hạn và đắt tiền.
Trùng hợp chính là lúc tôi và Lê Minh Quang đang chọn lựa nhẫn thì lại đụng phải Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.
Vốn dĩ lúc tôi nhìn thấy Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ thì đã muốn lập tức rời đi, ai ngờ Nguyễn Mỹ lại tinh mắt nhìn thấy tôi.
“Cô Nhi và tổng giám đốc Quang cũng tới đây chọn nhẫn sao?” Nguyễn Mỹ mở miệng trước, mỉm cười ngọt ngào nói với tôi.
Bây giờ tôi hoàn toàn không muốn liếc nhìn người phụ nữ dối trá như Nguyễn Mỹ dù chỉ một cái, vì thế đáp lời qua loa cho có lệ: “Không phải cô Mỹ cũng đang chọn nhẫn với tổng giám đốc Vũ sao?” “Hai người chọn được chưa?” Nguyễn Mỹ tỏ vẻ hiếu kỳ nhìn tôi.
Tôi không trả lời câu hỏi của Nguyễn Mỹ, chỉ nhìn về phía Lê Minh Quang đang đứng bên cạnh dịu dàng nhìn tôi, nói: “Minh Quang, em không thích chiếc nhẫn nào ở đây cả, chúng ta đến chỗ khác đi.” “Được thôi” Lê Minh Quang không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt cưng chiều nhìn tôi nói.
Nghe thấy lời tôi nói, Nguyễn Mỹ cong môi, dùng một loại giọng điệu như đang cực kỳ hâm mộ nói: “Tổng giám đốc Quang thật biết cách chăm sóc cho cô Nhi nhỉ “Chẳng lẽ tổng giám đốc Vũ không săn sóc cô Mỹ sao?” Tôi nói nửa thật nửa đùa với Nguyễn Mỹ.
Mặt của Nguyễn Mỹ hơi cứng đờ lại, không nói gì thêm nữa, nhưng tôi không muốn tham gia vào chuyện tình cảm hay cuộc sống hằng ngày của cô ta và Trần Thanh Vũ nữa.
Tôi kéo tay Lê Minh Quang rời khỏi cửa hàng trang sức, cũng may Nguyễn Mỹ không nói gì nữa, Trần Thanh Vũ chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm tối tăm nhìn chằm chằm tôi và Lê Minh Quang rời đi.
Loại ánh mắt châm chích như bị kim đâm này, cho dù tôi đã kéo Lê Minh Quang đi rất xa rồi nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ ràng.
“Nếu không muốn kết hôn quá nhanh, anh có thể tìm cách hoãn lại.” Sau khi đi ra khỏi cửa hàng trang sức, Lê Minh Quang năm lấy tay của tôi, nghiêm túc nói với tôi.
Lê Minh Quang vẫn luôn rất biết cách hiểu được tâm trạng của tôi, chính vì vậy cũng khiến tôi không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào.
“Không, chúng ta đã bàn bạc mùng bảy sẽ kết hôn, hơn nữa anh cũng đã chuẩn bị hết rồi, sao lại có thể hoãn lại chứ.” Tuy Lê Minh Quang không nói với tôi điều gì, nhưng tôi vẫn biết Lê Minh Quang đã chuẩn bị xong tiệc cưới của hai người chúng tôi rồi.
“Bị em biết hết rồi.” Lê Minh Quang bị tôi vạch trần, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ xấu hổ nhìn tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt của Lê Minh Quang, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác áy náy.
Lê Minh Quang chính là một người đàn ông như vậy đấy, một người đàn ông khiến tôi vô cùng đau lòng.
“Ừm, em biết hết rồi, Minh Quang, thực xin lỗi, em làm anh khó xử rồi đúng không?” “Cô bé ngốc, sao có thể chứ? Anh thật sự muốn cho em cảm giác của một gia đình” Lê Minh Quang nhẹ nhàng ôm tôi vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mặt tôi rồi nói.
Anh ấy hiếm khi vượt quá khoảng cách như thế, đây là Lê Minh Quang, anh ấy vĩnh viễn sẽ khiến tôi có cảm giác mình được ưu tiên, sao tôi lại không thể yêu được Lê Minh Quang chứ? “Minh Quang, anh cho em một chút thời gian, em sẽ quên Trần Thanh Vũ nhanh thôi.” Tôi không muốn lừa gạt Lê Minh Quang, có lẽ đến bây giờ trái tim của tôi vẫn sẽ loạn nhịp vì Trần Thanh Vũ, nhưng tôi tin không bao lâu nữa tôi sẽ yêu Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đôi mắt hiện lên vẻ dịu dàng nói: “Anh biết rồi, anh sẽ chờ m.”
Tôi và Lê Minh Quang đến một cửa hàng trang sức do một người bạn học thời đại học của anh ấy mở.
Sau khi đặt mua hai chiếc nhẫn cưới, Lê Minh Quang có một cuộc họp quan trọng cho nên đã rời đi trước.
Một mình tôi cũng buồn chán đi lang thang trên phố, vốn dĩ tôi muốn tìm Diệu Hoa đi mua sắm chung, nhưng sau đó tôi nhớ ra hôm nay Diệu Hoa phải đi làm cho nên tôi không còn cách nào khác, đành phải đi mua sắm một mình.
Tôi ngồi ở giữa công viên nhìn những đứa trẻ chơi đùa gần đài phun nước, trái tim bỗng trở nên dịu dàng.
Nếu con của tôi còn sống, bây giờ có phải đã sắp ra đời rồi hay không? Nghĩ đến đứa nhỏ, đến bây giờ trái tim của tôi vẫn còn đau đớn khó chịu.
Bảo Nhi” Khi tôi đang ngơ ngác nhìn những đứa trẻ ở trước mặt thì một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Tôi từ từ quay đầu lại thì thấy Trần Thanh Kiên đang đi về phía tôi.
Tôi rất ít khi tiếp xúc với Trần Thanh Kiên, nhưng Trần Thanh Kiên là một người rất tốt, anh ấy cũng coi như là một người hiền lành ở trong nhà họ Trần, ít nhất anh ấy không ghét tôi.
“Sao em lại ở chỗ này?” Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai ôn hòa của Trần Thanh Kiên, nhẹ giọng nói.
“Đi dạo phố Trần Thanh Kiên lời ít mà ý nhiều nói.
Lúc tôi đang quan sát Trần Thanh Kiên thì lại thấy có một người phụ nữ đang che dù đứng ở cách đó không xa, hình như đang đợi Trần Thanh Kiên, khóe miệng của tôi cong lên, lộ ra vẻ mặt mờ ám nói: “Người kia là bạn gái của em sao?” “Không phải, chỉ là một đối tượng coi mắt mà thôi” Trần
Thanh Niên lạnh nhạt lắc đầu, trong mắt không hề xuất hiện cảm xúc dao động nào cả.
Tôi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Trần Thanh Kiên, cảm thấy không biết nên làm gì.
Ở trong lòng tôi, Trần Thanh Kiên là một người đàn ông rất dịu dàng, tôi rất hiếm khi thấy anh ấy biểu hiện ra vẻ lạnh lùng xa lánh như vậy.
Chẳng lẽ anh ấy thật sự rất không thích đối tượng coi mắt này chăng? “Có phải em không thích đối tượng coi mắt này đúng không?” Sau khi tôi suy nghĩ một lúc mới nghiêng đầu nhìn
Trần Thanh Kiên hỏi.
“Không thích.” Trần Thanh Kiên trả lời với tôi rất trực tiếp, anh ấy thẳng thắn bộc trực như vậy, ngược lại khiến tôi không biết nên nói cái gì nữa.
“Nghe nói chị sắp kết hôn với Lê Minh Quang.” Sau khi hai chúng tôi im lặng một lúc lâu, Trần Thanh Kiên đột nhiên nói với tôi một câu.
Sau khi tôi nghe xong thì khẽ gật đầu nói: “Ừm, chị sắp kết hôn với Lê Minh Quang, là mùng bảy, cùng ngày cưới với Trần Thanh Vũ.”
Nếu đã nói ra, đương nhiên tôi cũng sẽ không lùi bước, tôi thật sự muốn có một gia đình.
“Bảo Nhi… Vậy anh họ phải làm sao bây giờ?” Trần Thanh Kiên dùng ánh mắt hơi cô đơn nhìn tôi nói.
“Trần Thanh Vũ à? Không phải Trần Thanh Vũ sẽ kết hôn với Nguyễn Mỹ sao? Có cái gì mà phải làm sao bây giờ?” Tôi nghe Trần Thanh Kiên nói xong thì lập tức nhún vai nói.
Trần Thanh Kiên dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, tôi bị
Trần Thanh Kiên dùng loại này ánh mắt nhìn, cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.
Thật ra… gen của nhà họ Trần thật sự rất tốt, tuy mặt mũi của Trần Thanh Kiên kém hơn Trần Thanh Vũ, nhưng cũng vô cùng xuất sắc.
“Vì sao lại nhìn chị như vậy?” Tôi không dám đối diện với ánh mắt kia của Trần Thanh Kiên, cho nên không nhịn được nói sang chuyện khác.
Trần Thanh Kiên thở dài, cô đơn nói với tôi: “Chị thật sự muốn như thế này sao?”
Cái gì mà tôi muốn? Tôi muốn cái gì chứ?
Tôi không biết nên trả lời Trần Thanh Kiên như thế nào, chỉ thản nhiên nói: “Thanh Kiên, chị và Trần Thanh Vũ chỉ có quan hệ vợ trước và chồng trước, bây giờ hai người bọn chị không liên quan gì với nhau nữa, về sau cũng sẽ không liên quan gì.” “Trước kia em luôn cảm thấy anh họ đối xử với chị quá lạnh nhạt, chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Trần, nhưng sau này em mới biết được, thì ra… anh họ thật sự rất khổ sở.”
Trần Thanh Kiên dùng giọng điệu buồn bã nói chuyện với tôi.
Khổ sở? Trần Thanh Vũ khổ sở cái gì? Trước kia khi tôi còn ở trong nhà họ Trần, vì để có được sự chấp nhận của Trần Thanh Vũ, mỗi ngày tôi đều phải gọi dạ bảo vâng.
Trên truyền thông trên báo chí đều là hình ảnh ân ái thân mật của Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ, rõ ràng tôi mới là vợ chính thức mà lại làm như tôi là kẻ thứ ba vậy.
Bây giờ tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn thì lại có người đồng cảm với Trần Thanh Vũ ư? Rõ ràng người tạo ra hết tất cả mọi chuyện là Trần Thanh Vũ, không phải sao?
Người muốn ly hôn là anh chứ không phải tôi.
“Bảo Nhi, anh họ yêu chị, chị có biết không?” Thật lâu sau, Trần Thanh Kiên đột nhiên nói câu này với tôi.
Sau khi tôi nghe xong, đầu lông mày hơi nhướn lên một chút, tôi không biết nên trả lời Trần Thanh Kiên như thế nào, vì thế đành phải im lặng.
Trần Thanh Kiên thấy tôi không nói lời nào thì tiếp tục nói: “Bảo Nhi, em biết một chút chuyện, nếu không nói cho chị biết, em cảm thấy mình sẽ hối hận.” “Nếu là về Trần Thanh Vũ, chị không muốn nghe” Tôi nhìn Trần Thanh Kiên lạnh nhạt nói.
Đuôi lông mày điển trai của Trần Thanh Kiên mang theo một chút chua xót nói: “Bảo Nhi, chị thật sự phải biết những việc này, bởi vì em cũng chỉ mới vừa biết được, thì ra anh ấ.”.