Bùi Sở vẫn đang quấn khăn tắm, cô chớp mắt: "Dì, có chuyện gì vậy?"
"Đứa bé ngoan, vừa rồi phòng khách có nhiều người, dì xấu hổ nói thêm. Con mới trở về nước tình hình khó khăn, có chuyện gì đều có thể nói với Chúc Tu Duẫn và chú dì. Con cũng nói, dì cũng là người thân của con, nhìn con lớn lên từ, cũng biết rõ.
Còn chuyện phục hôn lần này, chú dì cũng không ép buộc con nên con cũng không cần cảm thấy gánh nặng. Khi nào con suy nghĩ thấu đáo đều có thể, cứ từ từ, dù sao vị trí con dâu Chúc gia vẫn luôn dành cho con."
Bùi Sở gật đầu, việc phục hôn quả thực là một gánh nặng trong lòng cô.
Cô thật sự không hiểu tình cảm năm đó Chúc Tu Duẫn dành cho mình, ở một mức độ nào đó có thể coi là đã làm tổn thương anh.
Chung quy ly hôn là do cô chủ động nhắc đến, hơn nữa kết hôn còn chưa đầy một tuần. Cô cảm thấy với tính khí thương nhân của Chúc Tu Duẫn, không trả thù cô là tốt rồi.
Vì thế cô không dám đề cập đến chuyện phục hôn nữa, ngay cả khi Chúc Tu Duẫn đồng ý. Cô mắc chứng rối loạn tính khí nên tình cảm có trở ngại, chuyện này không nhiều người biết.
Ít nhất thì Bùi Sở không muốn bị bất cứ ai nghĩ rằng cuộc hôn nhân của cô là có chủ đích, ít nhất là cha mẹ Chúc gia và Chúc Tu Duẫn.
Bùi Sở mỉm cười: "Cảm ơn dì đã thông cảm cho con, con biết rồi."
Sài Lâm nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của Bùi Sở, nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, bà lấy một hộp quà ra đưa cho Bùi Sở.
"Đây là quần áo thay do bảo mẫu chuẩn bị, con thay đồ rồi nghỉ ngơi sớm 1 chút nhé."
"Chúc dì ngủ ngon."
Khi Bùi Sở trở lại phòng ngủ, mở phòng tắm ra, mắt trợn tròn.
Váy ngủ này quá sexy rồi...
Cổ áo thấp không nói, bên mép váy còn được khảm viền ren, thiết kế ở eo thật là không dám nhìn thẳng.
Cô nhấc váy ngủ lên gần như mặc như không mặc vậy, nuốt nước miếng.
Ngay cả bảo mẫu cũng đến hỗ trợ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Sở vẫn mặc vào, quấn thêm 1 cái khăn bên ngoài.
Nếu bị lấy ra, bên trong ít nhất còn có một cái, không đến nỗi lộ hàng.
Nhưng... Chúc Tu Duẫn chắc không thể làm chuyện như vậy chứ?
Bùi Sở im lặng tự an ủi mình.
Cô nhìn vào gương, thở dài, cẩn thận từng li từng tí kéo cửa bước ra ngoài.
Phòng tắm ở ngay cửa, cô vừa nãy trực tiếp bước vào mà không thấy rõ phòng ngủ chính. Giờ nhìn lại, cảm thấy mẹ Sài cũng thật là lao lực tâm tư tác hợp.
Trong phòng ngủ chính rộng lớn, chỉ có một chiếc giường đơn độc, chiếc ghế sofa đã được mang đi, thảo nào bảo bọn họ ở lại nhiệt tình như thế.
Nhìn thấy áo choàng tắm của Chúc Tu Duẫn lỏng lẻo mặc trên người, một mảng da thịt màu lúa mì lộ ra ở cổ áo, những giọt nước từ ngọn tóc chảy dọc theo chiếc cổ, đi vào bên trong áo.
Không thể không nói, Chúc Tu Duẫn vốn được xếp vào danh sách nam thần, cũng là có điều kiện.
Chúc Tu Duẫn nghe thấy âm thanh giương mắt nhìn lên, "Quấn khăn tắm làm gì, không có quần áo để mặc à?"
Bùi sở:......
Cô thực sự không có quần áo mặc nha.
Cũng không thể đi ra ngoài với bộ dáng thế này được, bị bảo mẫu nhìn thấy thì nghĩ thế nào.
Cô đứng ở mép giường: "Em không thể ngủ chỗ khác sao?"
Chúc Tu Duẫn dựa vào đầu giường, mỉm cười sau khi nghe xong rồi khép lại cuốn sách trên tay nói: "Đây là nhà anh, anh nghĩ em có thể nhìn ra điều gì đó khi nhìn vào đồ đạc trong nhà."
Nhìn dáng vẻ của Bùi Sở, anh giải thích: "Anh ở tầng này đi xem 1 vòng, ngoại trừ phòng ngủ này đều đã bị khóa."
Có vẻ như sự hỗ trợ của mọi người đã đến mức điên rồi. Cho dù cô muốn trải chăn nằm dưới đất, cũng không có thừa chăn.
Bùi Sở tự nhận xui xẻo, chỉ vào trên giường: "Không được vượt qua ranh giới."
- -----------------------------------
Mình cập nhật chương ở bên wordpress nhanh hơn, mọi ng có thể qua đó đọc. (Ra ngoài tường wattpad của tui sẽ thấy link wordpress)