Chỉ thấy đáng yêu nhiều ngậm 1 chiếc áo lót màu đen lắc lư mông chạy ra ngoài. Nó chạy 1 mạch đến chỗ Chúc Tu Duẫn, co chân lên đầu, đưa thứ trong miệng vào tay anh như lấy lòng.
Chúc Tu Duẫn có chút buồn cười, lẽ nào ngay cả con chó cũng muốn hỗ trợ?
Bùi Sở lấy khăn lau mái tóc ướt, mặc chiếc váy đỏ thắm bước ra khỏi phòng tắm. Khi cô định nói gì đó thì nhận ra thứ mình muốn tìm đang nằm trong tay của Chúc Tu Duẫn.
Ngón tay thon dài của Chúc Tu Duẫn móc vào quai áo rồi đưa về phía trước: "Đáng yêu nhiều không phải cố ý."
Bùi Sở tức đến mức không nói được lời nào, túm lấy rồi xoay người vào nhà tắm mặc vào.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của người phụ nữ, Chúc Tu Duẫn ngồi xổm xuống, nắm lấy hai bàn chân xinh xắn của đáng yêu nhiều nhẹ nhàng nói: "Mẹ tức giận rồi, phải làm sao bây giờ?"
Đôi mắt của đáng yêu nhiều lay động, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện. Bất thình lình nó thoát khỏi lòng bàn tay của Chúc Tu Duẫn, quay lại tìm kiếm đồ gì đó. Chốc lát sau, đáng yêu nhiều trở lại với cái kế hoạch hóa gia đình đang ngậm trong miệng, đặt xuống trước mặt Chúc Tu Duẫn.
Chúc Tu Duẫn:?
Sau khi đặt đồ xuống, nó vẫy đuôi rồi chạy ra ban công đi ngủ. Chúc Tu Duẫn ném lại vào hộp, bật máy tính bắt đầu xem tập tin. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách, Chúc Tu Duẫn xem xong mấy cái tập tin. "bộp" 1 tiếng đem máy tính đóng lại.
Trong 29 năm, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này. Anh kéo kéo cổ áo, cảm thấy có chút buồn bực liền ôm lấy đáng yêu nhiều vuốt nhẹ 2 phát.
Thả đáng yêu nhiều xuống, Chúc Tu Duẫn đi vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm 1 cái. Lúc đi ra ngoài vừa vặn chạm mặt Bùi Sở.
Người đàn ông vừa từ phòng tắm đi ra, trên người còn có mùi thơm nhẹ của sữa tắm, giọt nước trên ngọn tóc chảy dài xuống cổ rồi đi vào bên trong áo. Áo ngủ có cổ chữ V, Bùi Sở nhìn bộ dáng này mà nuốt nước bọt. Cô nhanh chóng quay đi nhìn về nơi khác, lưỡng lự không biết có nên vào phòng ngủ không. Còn chưa kịp phản ứng, Chúc Tu Duẫn đã xoay người bước đến tủ lấy ra một bộ mền, nhét vào tay Bùi Sở.
Bùi Sở:?
Chúc Tu Duẫn: "Phòng ngủ thứ 2 ở phía đối diện, có chuyện gì thì gọi anh."
Bùi Sở:???
Khi cô định hỏi tại sao cô lại ngủ ở phòng thứ 2 thì cánh cửa đã đóng lại. Bùi Sở ôm chăn tức muốn bốc khói. Cô tức giận đá vào cánh cửa nhưng không ngờ lại đá tung nó ra. Cảnh bên trong đó là Chúc Tu Duẫn chỉ mặc một chiếc quần tây bằng vải lanh, đường cong ở phần lưng rắn chắc mê người. Người đàn ông nghe thấy âm thanh, quay người đi về phía cửa.
Chúc Tu Duẫn dựa vào khung cửa, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: "Bùi tiểu thư có ý kiến gì không? Làm sao, cô muốn ngủ với tôi à?"
Bùi Sở nhướng mày, lạnh giọng nói.: "Chúc tiên sinh, tôi kiến nghị anh đừng nằm mơ giữa ban ngày."
- -------
Ngày hôm sau.
Bởi vì Bùi Sở chưa quen lại giờ giấc nên quầng thâm xuất hiện dưới đáy mắt, cô xỏ dép lê uể oải bước ra khỏi phòng ngủ.
Căn hộ họ đang ở là một căn hộ rộng hơn 300m2, thông suốt nam bắc nên có ánh sáng vô cùng tốt. Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người đàn ông, Bùi Sở dụi dụi mắt, có chút sững sờ. Đường đường là tổng giám đốc Chúc thị lại đang chuẩn bị bữa sáng.
Bùi Sở ngồi xuống sau khi nói lời cảm ơn, đột nhiên hỏi: "Anh định vẫn ở đây à."
Chúc Tu Duẫn nghe xong mỉm cười, cũng bắt chước giọng điệu của cô ngày hôm qua: "Đây là tài sản chung của chúng ta sau khi phân chia, tại sao anh không thể ở?"
Bùi Sở nghe xong cảm thấy ngũ vị tạp trần, hai người vẫn trong tình trạng ly hôn. Nói cho cùng, tình cảm giữa họ lúc này vẫn là vương vấn không dứt được. Vả lại, việc phân chia tài sản lúc đó đều là theo quy trình, cô cũng không rõ cụ thể phân chia như nào. Trong lúc Bùi Sở đang cắn bánh mì nướng, cúi đầu suy nghĩ thì giọng nói êm tai của Chúc Tu Duẫn phát ra từ phía đối diện.
"Khi nào đi phục hôn?"
- -------------------------------------
Từ giờ lịch up chương sẽ là 9h tối mỗi ngày nhé! Mình sẽ tranh thủ thời gian edit nhanh nhanh để hoàn thành xong bộ này. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.<3