Hàng xe sang trọng bắt đầu di chuyển cho đến khi dừng lại trước khu biệt thự sang trọng. Bên ngoài biệt thự là chiếc cổng sắt cao dày đặc. Mà trước khi tiến vào trong phải băng qua cả một khu rừng, khắp nơi đều có vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt. Đến nơi, chỉ duy có chiếc xe của Hoắc Thừa Cảnh cùng xe với những món đồ hắn đấu giá được đem vào trong khuôn viên.
Chước Vũ trợ lý của hắn ngước nhìn đống hàng mà ông chủ đã đem về. Hoắc Thừa Cảnh lại chẳng quan tâm mấy, trực tiếp đi thẳng lên phòng của mình rồi nghỉ ngơi.
Cánh cửa xe được mở ra, Chước Vũ nhìn cô gái phía bên trong đang giương ánh mắt đề phòng về hướng mình. Anh trực tiếp lại gần, dùng tay xé tấm nhãn còn dính trên người cô với hai chữ “Ngài Hoắc” to tướng xuống.
Tiếp đó lại gọi Dương Tầm Mai, quản lý những nữ hầu của khu biệt thự ra. Quản lý nơi đây trông rất trẻ, độ tuổi chỉ vừa đôi mươi nhưng trình độ lẫn học vấn đều là bằng thạc sĩ. Dương Tầm Mai liếc nhìn cô bằng một ánh mắt không thân thiện là mấy, căn bản không đặt cô vào mắt, nói chính xác là coi thường. Huống hồ chi Hoắc Thừa Cảnh còn mua cô về, điều đó càng khiến cô ả có thêm lý do mà chán ghét.
“Tên gì?” Dương Tầm Mai hỏi bằng một giọng khó chịu.
“Kh-không có tên.”
Cô gái vừa nói vừa cúi đầu. Từ nhỏ ngay khi sinh ra, cô đã không biết bản thân mình là ai rồi. Cứ sống lang thang ở đầu đường xó chợ, hệt như một kẻ ăn mày. Cho đến khi cô lọt vào mắt của đám người buôn trẻ em. Bọn chúng nhìn gương mặt cô gái nhỏ nhem nhuốc những mảng đen, lấy tấm khăn ướt mà lau đi. Sau những vết nhơ, liền lộ ra đó là những đường nét thanh tú tinh xảo. Chỉ biết với gương mặt này, chắc chắn sẽ có ngày cô đem về cho bọn chúng cả một núi tiền. Và ngày đó chính là ngày hôm nay!
Dương Tầm Mai nghe câu đó, ánh mắt lộ ra sự khinh thường. Lại ngó nghiêng trên người cô một lúc liền thấy trong lòng bàn tay in con số 9. Thì ra là món đồ đấu giá thứ 9. Từ đó tùy tiện gọi cô là “Cửu”.
_____________
Thời tiết đã vào tháng 8, mùa hè vốn đã lạnh nay sang thu trời càng lạnh hơn.
Tính đến nay khi Cửu được Hoắc Thừa Cảnh mua lại đã hơn hai tháng.
Kể từ hôm đó, bản thân chịu sự quản lý của Dương Tầm Mai. Dương Tầm Mai vốn không ưa cô, cho nên lần nào cũng giao cả đống công việc chất chồng như núi. Nói đúng hơn thì, những kẻ hầu ở nơi đây chỉ cần có gương mặt xinh đẹp thì cô ả liền sinh lòng ghen ghét.
Chỉ là người hầu làm công việc tay chân, lại không có học thức, cho nên không cần thiết với một gương mặt như thế.
_____________
Bàn tay nhỏ phồng rộp lên, vừa nhúng lấy tấm khăn vào xô nước lạnh vừa vắt cạn cho khô mà lau sàn nhà. Các ngón tay gầy gò khẽ run rẩy. Quần áo của người hầu nơi đây lại chỉ là chiếc váy màu xám phong phanh, từng đợt gió lạnh thổi đến khiến cô run không thôi.
Vừa lau sàn, vừa vắt nước. Chỉ vì hôm qua cô làm phật ý Dương Tầm Mai. Hôm nay liền bị phạt phải lau sàn bằng tay từ tầng một đến tầng năm.
Trên hành lang, đám người làm vừa đi vừa nói cười. Cho đến khi thấy cô, liền tiến tới mà giễu cợt.
Người hầu nơi đây một số ít là những người có học thức, đâu đó cũng có một vài người là tiểu thư có tiếng. Mà mục đích vào nơi đây làm, chỉ mong là có thể tiếp cận được Hoắc Thừa Cảnh. Dương Tầm Mai cũng không là ngoại lệ.
Hoắc Thừa Cảnh vốn thay bạn giường như áo, chủ yếu để thỏa mãn ham muốn của hắn. Thời hạn đề ra có thể tùy theo hứng thú. Thế nhưng một khi đã hết hứng, cho dù níu kéo cũng không được.
Đám nữ hầu ở đây cũng rõ, chỉ nuôi hy vọng một ngày lọt vào mắt hắn, biết đâu có thể một bước từ chim sẻ mà thành phượng hoàng.
Nhưng từ khi Dương Tầm Mai trở thành quản lý người làm nơi đây, thì đám nữ hầu lại khó có thể tiếp cận hắn.
Đối với Cửu, xuất thân cô thấp kém. Tùy sức cho đám người nơi đây mà chà đạp. Căn bản mỗi nữ hầu một nhóm ba người sẽ có phòng riêng nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ tuyệt không cho cô chỗ ngủ. Bất quá cô liền kiếm đến nhà kho bỏ hoang mà làm thành nơi nghỉ ngơi của mình.
Hai nữ hầu đứng nhìn cô đang quỳ mà lau sàn, sau đó dùng chân đá thùng nước khiến nước trào ra tung tóe. Thỏa mãn xong liền đi lướt qua người cô nói giọng châm chọc.
“Làm xong việc mới được ăn cơm đấy.”
“Cô ta còn phải lau năm tầng lận, chỉ sợ là tối muộn còn chưa xong việc, sao mà mơ tưởng đến việc ăn cơm được.”
Nói xong họ liền rời đi, chỉ còn vang vọng trên hành lang tiếng cười, sau đó liền im lặng. Cửu đành phải một lần nữa lau đi chỗ mà thùng nước vừa mới đổ ra.
Biệt thự chia ra bốn tòa nhỏ. Nơi cô được giao chỉ là khu nhà phụ, có 5 tầng lầu, diện tích tương đối lớn. Bình thường đã phải chia ra bốn người lau gần ba tiếng mới xong. Vậy mà một mình cô phải lau đến tầng thứ năm.
Cô khom người lau, sâu trong ánh mắt hoàn toàn chấp nhận hiện thực lẫn số phận bản thân.
Đến khi đã tối muộn, chẳng rõ thời gian qua bao lâu. Tầm mắt mông lung, tay chân rã rời. Thế nhưng cô lại chỉ mới dừng ở tầng 4.
Cửu mệt mỏi xách thùng nước lau nhà, bất chợt lại thấy bóng lưng quen thuộc trong chiếc váy ngủ màu trắng có chút thiếu vải đi về hướng cuối hành lang.
Vừa nhìn Cửu liền nhận ra đó là ai. Cô có chút thắc mắc, trời thì đã khuya còn lạnh. Dương Tầm Mai lại còn mặc bộ đồ thiếu vải như thế là không sợ lạnh sao?
Buông tấm khăn lau sàn, cô liền tò mò chậm rãi hướng về phía đó. Ngay tức khắc liền nghe giọng khóc lóc của một cô gái, cô ta vừa khóc vừa chạy ra khỏi nơi mà Dương Tầm Mai vừa tiến vào. Trông thấy cô liền lườm một cái khinh thường, sau đó lướt qua.
Cô gái vừa rời đi đó trông rất xinh đẹp, trên người lại mặc chiếc váy hàng hiệu. Nhưng cũng giống như Dương Tầm Mai, bộ đồ có chút… thiếu vải.