Từ khi trở ra phòng của ông chủ, đám người làm đều nhìn Cửu bắng ánh mắt khác. Căn bản không dám đụng vào.
Cửu vẫn làm việc được giao đến, nhưng kể từ hôm đó không còn thấy sự xuất hiện của người vệ sĩ kia nữa. Dường như là bốc hơi mất vậy.
Vườn cây khuôn viên rất rộng, cứ cách 8 tiếng lại có người xuống tưới nưới. Tới lượt Cửu, cô xách bình nước cẩn thận làm công việc của mình, nhưng lúc này lại loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của hai người làm. Đến đây gương mặt nhỏ mới có chút phản ứng, đôi môi cắn vào nhau, bàn tay siết chặt bình tưới nước.
“Đội trưởng đội vệ sĩ không biết sao đắc tội với ông chủ, trong một đêm liền bị đuổi khỏi nơi đây. Nghe đâu là đến khu luyện tập, không được trở lại nữa.”
“Khó hiểu thật, anh ấy trước giờ rất hòa đồng với mọi người.”
“Chắc chắn là đã đắc tội với ông chủ, tội rất lớn. Trước khi rời đi còn thấy đánh nhau ở bãi luyện tập sau khuôn viên. Anh ấy bị đánh đến thê thảm luôn đó.”
Trong đầu Cửu ù ù, lại nhớ đến hôm đó lời cảnh cáo của Hoắc Thừa Cảnh đưa ra. Chẳng lẽ chỉ vì như thế liền đem người vệ sĩ biến mất.
Cửu dâng lên cảm giác tội lỗi, nhưng đến cùng chẳng làm được gì. Giờ phút này, cô lại càng không dám làm phật lòng người đàn ông, biết đâu cũng đến lúc hắn giết cô luôn.
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Kể từ đêm đó, khi nào Cửu cũng phải phục vụ người đàn ông. Những lần phục vụ xong, Cửu luôn mau chóng rời đi tránh khiến hắn bực bội.
Chỉ duy điều khiến Cửu suy nghĩ nhiều nhất là, lần nào cũng mặc đồ người làm đến phục vụ, hắn liền trực tiếp xé rách. Động tác lúc nào cũng thô bạo. Vì thế sáng nào cô cũng lén đến phòng chứa đồ nhân viên mà lấy bộ mới, người quản lý phòng đó lần nào cũng nhìn cô chăm chăm.
Đêm đến là phải hầu hạ, đau đến mức cơ thể mềm nhũn. Trước khi rời đi cô luôn phải uống viên thuốc gì đó chuẩn bị sẵn đầu giường mới được đi.
Chỉ khi có thông báo ông chủ Hoắc Thừa Cảnh đi công tác, vắng mặt tại biệt thự mấy ngày liền. Cửu mới được nghỉ ngơi. Không ai không nhận ra, từ đêm hầu hạ, cơ thể Cửu càng lúc càng gầy. Chỉ duy khi không có sự xuất hiện của người đàn ông đó, Cửu mới thoải mái trở lại.
Từ hôm người đàn ông vắng mặt, Cửu liền trở về nhà kho yên phận ngủ. Thế nhưng sự yên ổn đó lại chỉ được hơn bốn ngày, đêm đó người đàn ông về không báo trước. Cửu cũng chẳng hay mà lên phục vụ. Nửa đêm đang ngủ lại nghe tiếng gõ cửa kèm giọng nói vội vã.
“Mau lên phục vụ ông chủ.”
Cửu chìm trong sợ hãi, giấc ngủ bị phá đi. Nghĩ đến việc bị hành hạ đó khiến nước mắt không kiềm được rơi xuống nhưng rồi lại vội gạt đi. Cô không dám chậm trễ mà bước lên phòng của người đàn ông.
Hoắc Thừa Cảnh biết được, trong những ngày hắn đi vắng, Cửu sống rất thoải mái. Hơn nữa cơ thể có chút đầy đặn lại trở lại.
Cô sợ hắn đến thế. Tránh được không phục vụ ngày nào lại càng vui.
Hoắc Thừa Cảnh vừa từ chuyến bay xuống liền lên xe trở về nên giờ đây cả người vô cùng mệt mỏi. Thế nhưng khi nghe được những lời báo cáo không đúng suy nghĩ đó liền trở nên tức giận. Đáng lẽ ra không có hắn cô phải nhớ đến, muốn được phục vụ, bởi được phục vụ cho hắn là phước phần của cô mới đúng.
Cửu đứng trong phòng, hai tay đan chặt vào nhau. Cô vẫn không dám ngước lên nhìn. Chỉ mong sao người đàn ông trước mặt đêm nay có thể kết thúc nhanh chóng để cô trở về.
Hoắc Thừa Cảnh vẫn vậy, đem sự bực tức trút lên cơ thể người con gái nhỏ bé. Từng đợt luận động mạnh mẽ khiến Cửu không thể chống đỡ nổi. Các khớp ngón tay nhỏ siết lên tấm ga giường như muốn tìm điểm tựa giảm bớt đi tác động nhưng vẫn không thể, đau!
Đến khi tưởng chừng là xong, Cửu cố chắp vá lại những mảnh vụn của chiếc váy trên sàn miễn cưỡng che đi. Nhưng vừa rời khỏi giường được vài phút, cô đã bị cánh tay thô bạo lần nữa ném lại lên giường.
“Tôi vắng mặt 1 tuần, đêm nay sẽ phục vụ bù cho thời gian đó. Đừng tưởng như vậy đã xong.”
Cửu nhìn gương mặt đầy sự tức giận phía trước, bình thường một đêm cô đã dường như không chịu nổi. Đi trở về nhà kho đã phải loạng choạng từng bước, vậy nếu như thực sự bù lại, càng nghĩ gương mặt nhỏ càng tái mét kịch liệt lắc đầu.
Nhưng Hoắc Thừa Cảnh nào để ý, trực tiếp lật thân thể nhỏ trên giường. Các dấu vết của cuộc hoan ái càng hiện rõ trên thân thể nhỏ, tròng mắt người đàn ông chỉ hàm chứa sự giận dữ lẫn ham muốn.
Bàn tay thô bạo lần nữa xuống nơi tư mật tiến vào, dư âm ban nãy chưa dứt, giờ Cửu vẫn còn đau rát. Cô cất giọng yếu ớt chữ được chữ không, bàn tay nhỏ nắm chặt cánh tay to lớn lực lưỡng của hắn, cật lực van xin, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như khi này.
“Xin ngài… hức, tôi đau lắm, ngài cho tôi nghỉ một đêm được không? Van xin ngài”