Chìm vào giấc ngủ với sự mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác, không thể tránh được việc bản thân rơi vào những cơn ác mộng. Mà lần này, lại về đúng hôm cô chạy thoát khỏi đám buôn người.
Chỉ vì biết được bản thân phải đem bán, cô thà sống chui lủi còn hơn.
Cửu cứ chạy trong vô lực, đến lúc đã tưởng chừng như thoát được. Lần nữa mở mắt lại hai người giữ chặt, chỉ thấy cầm đến một cây kim tương đối dài, cứ thể đâm vào đầu ngón tay, cảm giác đau đến tận xương tủy vẫn khiến Cửu bất lực òa khóc đến đau điếng, muốn vùng vẫy thì từng thau nước lạnh liên tục dội vào cả người.
“Dám chạy này, cho mày chạy này.”
Vừa nói, đám người vừa đổ từng thau nước lạnh lên người. Máu từ các đầu ngón tay chảy ra, dần nhuốm đỏ lên cả bàn tay. Hình ảnh đáng sợ đó cứ tái hiện qua lại trước mắt trong tâm trí mơ hồ.
Cửu ở thực tại, hai bàn tay bất giác run rẩy hướng về phía trước không ngừng than đau, miệng nhỏ run rẩy. Mồ hôi không ngừng tuôn ra trên gương mặt nhỏ.
Hoắc Thừa Cảnh nhận thấy sự khác thường, trực tiếp lại gần nắm lấy hai bàn tay đang run rẩy, nhưng căn bản không có bất kì vết thương gì ngoài việc vết tím do hắn cắn lên.
Chẳng lẽ do hắn.
Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, cảm nhận vô cùng lạnh lẽo khiến hắn có chút lo lắng. Vội đan bàn tay nhỏ vào tay hắn, sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến và giữ chặt khiến tay của cô dần an phận, một lúc sau cũng thôi không run rẩy nữa.
Hắn cũng không ngờ bản thân lại làm ra hành động đó.
Nhìn người trong chăn nhờ tác dụng của thuốc dần trở nên bình ổn, gương mặt hắn cũng theo đó giảm bớt lo lắng.
…
Cửu tỉnh lại trên giường, cả người vô lực yếu ớt. Cô xoay người một lúc, vậy mà lại thấy Hoắc Thừa Cảnh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhắm nghiền trong có vẻ mệt mỏi.
Không rõ ban sáng hay đã tối, tấm vải rợp đen dày che kín căn phòng, chỉ mơ hồ chút ánh sáng mờ nhạt nơi đây.
Cửu chợt ý thức được những gì xảy ra, phút chốc liền trở nên sợ hãi muốn rời khỏi phòng. Nhưng cô vừa động đậy một chút, người đàn ông ngồi phía xa đã ồm ồm cất tiếng.
“Nằm yên đó.”
Nói xong Hoắc Thừa Cảnh cũng đứng dậy, dường như một đêm không ngủ yên giấc rồi vì chăm sóc cho Cửu, vừa ngồi nghỉ ngơi không bao lâu, Cửu gây ra chút động tĩnh nhỏ cũng khiến hắn biết cô đã dậy.
Người đàn ông tiếng lại gần, Cửu bất giác sinh ra cảm giác né tránh. Nhưng hắn lại chỉ nhẹ nhàng dùng chút lực ép cô xuống lại chiếc giường. Trông thấy ánh mắt nhìn hắn đề phòng đến đáng thương, hắn mới bất lực giải thích.
“Tôi sẽ không làm gì cô, càng không hứng với một người bệnh.”
Hoắc Thừa Cảnh nhấn điện thoại thông báo cho Chước Vũ, không lâu sau cửa phòng được đẩy vào. Một người làm cẩn thận bưng bát cháo vẫn nghi ngút khói bước đến. Cẩn thận đặt tô cháo xuống bàn liền nhanh chóng rời đi.
Hắn nhìn bát cháo nóng hổi, lại nhìn gương mặt nhợt nhạt trước mắt liền bưng tô cháo lên. Điệu bộ có vẻ rất kiên nhẫn. Xong liền thổi thổi muỗng cháo cho nguội.
Tránh việc Cửu suy nghĩ quá phận, người đàn ông vừa đút vừa cằn nhằn.
“Thật là phiền phức.”
Cửu bất giác rùng mình, rồi tiếp nhận từng muỗng cháo. Chiếc bụng đói đã nhịn rất lâu nay có đồ ăn vào khiến cơ thể cảm thấy khá thoải mái. Rất nhanh bát cháo đã hết.
Hoắc Thừa Cảnh lại cầm ly nước và viên thuốc đưa tới.
“Uống vào.”
Cửu nhận lấy, không dám chối cãi liền uống hết. Xong xuôi thì ngước lên nhìn Hoắc Thừa Cảnh, đôi mắt bất giác chớp chớp vì không biết nên làm gì. Vài giây sau, Cửu mới tỉnh táo hơn vội bước xuống giường.
“Cảm ơn ông chủ.”
Hoắc Thừa Cảnh nghe thấy mấy câu từ đó thì liền xoay đầu đi hướng khác, điệu bộ khiến Cửu trở nên lo lắng vì không biết có làm hắn phật ý hay không. Chưa kịp suy nghĩ người đàn ông đã rời đi về hướng cửa, trước khi ra khỏi phòng còn căn dặn.
“Nằm yên đó rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần phải làm việc.”
Đến khi bước ra ngoài, hắn mới đưa tay day mi tâm. Thoáng nhìn lại thấy vẻ mặt có chút hồng hồng. Hắn vậy mà lại cảm thấy ngại chỉ vì lời cảm ơn của một nữ hầu sao?
Cửu nhìn cánh cửa phòng đóng rầm, không còn điệu bộ phục vụ gắng gượng như ban nãy nữa. Cả người lần nữa cảm giác mệt mỏi bao trùm.
Vừa đặt lưng xuống giường, thần trí rơi vào lơ đễnh. Cửu lẫn nữa thiếp đi.
Cánh cửa phòng không có ai mở ra, nhưng bên ngoài đã được bố trí thêm người làm đứng canh gác. Cứ lâu lâu Hoắc Thừa Cảnh lại tiến đến hỏi xem có động tĩnh không. Cứ như vậy cho đến tận tối.
Đám người làm nhìn ông chủ lâu lâu lại đến cũng trở nên căng thẳng.
Những ngày sau đó Cửu ở trong phòng Hoắc Thừa Cảnh. Lần nào cũng một bàn đồ ăn, người đàn ông ngoại trừ việc bắt cô ăn hết còn phải ngủ lại, chỉ duy không bắt cô phải phục vụ.