Lúc Hoắc Thừa Cảnh trở về phòng đã vào hơn một giờ đêm, vừa đẩy cánh cửa khiến nó tạo âm thanh, thân ảnh nhỏ nhắn ngồi gật gù trên ghế sofa đã tỉnh dậy.
Vừa bước vào phòng Hoắc Thừa Cảnh đã trực tiếp cởi áo ra, điều đó làm Cửu nhất thời bị dọa sợ. Từ hôm cô khỏi bệnh đến nay, người đàn ông không bắt cô phải phục vụ hắn, chẳng lẽ giờ chính là lúc.
Dòng suy nghĩ chưa trọn, Hoắc Thừa Cảnh đã âm trầm lên tiếng, dường như có chút đè nén.
“Tôi bị thương, qua đây bôi thuốc cho tôi.”
Cửu thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngước nhìn vùng lưng trần thấm đẫm máu của người đàn ông, thoáng chốc gương mặt nhỏ trở nên sợ hãi, một vết dao rạch dài tương đối sâu.
Vết thương lớn là vậy, nhưng chẳng là gì so với Hoắc Thừa Cảnh, bởi hắn đã từng gặp những thứ còn đáng sợ hơn mấy vết này.
Cửu nhanh chân chạy lấy thau nước ấm, lại vội vàng lau đi mảng lưng dính máu, cứ như thế lặp lại tận 4 lần nước, lần nào dòng nước cũng hòa với màu đỏ.
Hoắc Thừa Cảnh trông bộ dạng tận tâm như thế, trong lòng dâng lên cảm xúc khác lạ. Qủa thật vết thương này, là hắn cố ý để bị thương.
Đến khi lau xong vùng lưng, vài giọt mồ hôi cũng lấm tâm trên gương mặt nhỏ. Bưng thau nước nặng thêm việc cẩn thận lau đi lau lại, chiếc khăn trắng giờ đây giặt cũng dính trên đó màu đỏ.
Cửu lo lắng với việc vết thương lớn, vậy mà người bị thương bộ dạng dửng dưng vô cùng. Nhưng ít nhất với việc hắn bị thương, chắc chắn sẽ không bắt cô phục vụ. Vì thế nên vết thương này xuất hiện khiến Cửu cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Nếu Hoắc Thừa Cảnh biết được suy nghĩ này của cô, chắc chắn sẽ đem cô mà ngũ mã phanh thây mất.
Cửu nhìn hộp sơ cứu, cẩn thận lựa thuốc khô, bôi lên phần vết thương mới. Lại cẩn thận dùng cuộn băng vết thương băng bó lại.
Chẳng thể biết được băng đúng hay sai, nhưng đều là chút kinh nghiệm ít ỏi từ người bác sĩ lần trước đã băng cho cô. Cô đều nhìn theo mà làm y như vậy.
Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc.
Hoắc Thừa Cảnh đối với việc Cửu xử lý vết thương không hề làm khó mặc cho cô muốn làm gì thì làm, cả mảng lưng trần giờ đây quấn lên những dải băng trắng.
“Tôi đã làm xong thưa ông chủ."
Ngay khi vừa đứng dậy rời khỏi giường, bàn tay rắn chắc đã kéo cô ngồi đối diện, hai chân ngồi quỳ trên đùi người đàn ông. Bàn tay nắm lấy chiếc eo nhỏ xoa nắn khiến Cửu giật thót người.
Vốn tưởng bị thương thì người đàn ông này sẽ không còn sức nữa, vậy mà lại có thể dễ dàng kéo cô như thế.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn gương mặt nhỏ có chút sợ hãi, khóe môi hơi nhếch lên vẻ hài lòng. Trực tiếp kéo Cửu nằm xuống chiếc giường lớn, ôm chặt cô trong lòng. Bàn tay không yên phận đặt trên eo nhỏ vuốt ve. Chỉ cảm thấy rằng eo cô rất nhỏ, một vòng tay đã bao trọn, thật sự quá gầy.
Người đàn ông vùi đầu vào hõm cổ, cất giọng nói mệt mỏi.
“Ngủ đi.”
Cứ như vậy một đêm trôi qua, Cửu nằm trong lòng cũng không dám nhúc nhích dù một chút. Chỉ sợ đụng đến vết thương hắn sẽ giết cô mất.
Bàn tay còn mơn trớn trên da thịt mềm mại, từ lúc nào đã ngưng lại, xung quanh chỉ còn nhịp thở đều đều. Cửu cũng theo đó dần chìm vào giấc ngủ.
…
Đến sáng thức dậy, Cửu đã theo lệnh vội vàng rời đi làm việc. Hoắc Thừa Cảnh ban đầu vẫn chìm vào giấc ngủ, chút động tĩnh rời khỏi từ người bên cạnh đã khiến hắn mở ánh mắt ra. Đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, gương mặt liền trở nên nhăn nhó. Hắn vẫn nằm im trên giường.
Không lâu sau Chước Vũ cẩn thận gõ cửa, nhận lệnh cho phép cậu liền tiến vào. Nhìn mảng lưng được băng bó dải băng quấn không theo quy chuẩn, ngược lại có chút lộn xộn, thoáng còn thấy vệt máu thấm qua lớp băng gạc. Chước Vũ ngó vậy vội vàng gọi bác sĩ riêng đến.
Bác sĩ là người đàn ông trung niên, cẩn thận nhìn vết thương được quấn lộn xộn, nhất thời lên tiếng.
“Không biết là ai đã băng bó cho ngài, kiểu băng bó này thực không đúng quy chuẩn khiến miệng vết thương sưng mủ. Không ổn chút nào.”
Bác sĩ vừa nói vừa cẩn thận gỡ lớp băng gạc, lại bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Hoắc Thừa Cảnh.
“Ý ông là sức khỏe tôi không tốt nên chút sưng mủ này đã không chịu nổi?”
Bác sĩ ho khan, ông chỉ nói sự thật, sao lại khiến hắn phật ý như vậy.
“Không phải, chỉ là…” Chỉ là băng bó vậy chỉ khiến miệng vết thương tệ hơn, đường băng còn cấn lên vết thương, làm sao mà mau lành được chứ.
Nguyên văn là vậy, nhưng vị bác sĩ không dám nói hết khi thấy Chước Vũ ngăn cản ra hiệu từ xa.
Giờ thì anh đã hiểu tại sao ông chủ lại để vết thương như vậy, ra là vì để nữ hầu đó băng bó.
Bác sĩ đổ mồ hôi hột, bàn tay run run gỡ đường băng gạc lần nữa chỉnh chu lại. Lần này không dám hé nửa lời. Công việc của ông thật là vất vả mà.
Kể từ khi Hoắc Thừa Cảnh bị thương, Cửu lúc nào cũng phải thay vết băng gạc rồi lau thuốc sát trùng. Chăm sóc vết thương đó đến khi dần lành lại.
Thể chất Hoắc Thừa Cảnh vốn đã khỏe mạnh, chút vết thương này càng không nhằm nhò, chính vì thế nên đã khỏi rất mau.
Vết thương trên người Hoắc Thừa Cảnh dần chỉ còn mảng sẹo, trong lòng Cửu càng sợ hãi.
Hắn bị thương không phải phục vụ chỉ cần chăm sóc, nhưng mà đêm nào cũng đè cô trong lòng hắn. Đêm nào cũng chỉ mệt thiếp mới ngủ được.