Đến khi trở lại phòng, Hoắc Thừa Cảnh vội vàng tháo lớp băng gạc đang dính máu. Nhìn vết thương của Cửu tệ hơn thì càng bực mình, nhưng rồi ngó nhìn gương mặt nhỏ nhăn nhó vì đau, hắn lại không thể tức giận được.
Cả một hộp thuốc sơ cứu, Hoắc Thừa Cảnh chọn lọc ra thuốc bôi ngoài da dạng bột rắc lên vết thương, động tác thô cứng khi phải băng bó vì không quen tay. Hắn không nhìn, nhưng cũng cảm nhận được bàn tay đang run rẩy vì đau, muốn than đau nhưng lại không dám. Thế là hắn lại dùng động tác nhẹ nhàng nhất có thể.
Đến khi bôi xong, Hoắc Thừa Cảnh mới ngẩng đầu.
“Tôi đã bảo không làm việc, cô không đặt lời nói tôi vào hay sao?”
Hoắc Thừa Cảnh hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm đầy tra xét bắt cô đối diện với ánh mắt của hắn. Đôi mắt của Cửu có ánh nước, quầng mắt cũng hơi thâm lại. Phía bên má có vết ứng đỏ rất bắt mắt.
Cửu lại bắt đầu xoay ánh mắt sang hướng khác né tầm nhìn.
Bình thường với bộ dạng này thì Hoắc Thừa Cảnh đã nổi điên rồi, nhưng mà lại bắt gặp điệu bộ đáng thương như thế. Trong lòng không thể làm gì.
Mọi hôm giờ này hắn không ở biệt thự. Chỉ vì hôm qua phát hiện được Cửu vậy mà lại có nhiều kẻ bắt nạt như thế. Có hỏi thì chắc chắn cũng không nói, nên hôm nay đã tự cho người quan sát hành động.
Hoắc Thừa Cảnh cũng không ngờ người hầu nơi đây vậy mà có kẻ không coi gia quy là gì như thế. Tùy tiện bắt nạt người, lại không biết cô được hắn mua về hay sao.
“Đến khi vết thương khỏi thì làm việc, tôi nói nghe rõ chưa?” Giọng hắn trở nên nghiêm nghị, khiến kẻ khác chỉ có thể bắt buộc nghe lời, căn bản không có quyền từ chối.
Cửu gật đầu ngay lập tức.
Kể từ hôm có vết thương, Cửu liền ở lại phòng của hắn. Hoắc Thừa Cảnh không làm gì cô, không những thế kẻ kiêu ngạo như hắn lại còn chủ động chăm sóc vết thương cho cô.
Mà bản thân Hoắc Thừa Cảnh sau khi nghĩ lại những lời của Thiền Diễm, mấu chốt hắn để ý là Cửu luôn bị nói về việc không có tên. Trước đó việc này hắn không để tâm, nhưng hiện tại nghe lời sỉ vả với Cửu như thế, trong lòng sinh cảm giác khó chịu.
Đêm đó khi Cửu ngó nhìn vết thương đã dần đóng vẩy và dần khỏi, trong lòng trở nên vui mừng. Ngay khi khỏi, cô có thể trở về phòng rồi. Chỉ là không nghĩ đến, Hoắc Thừa Cảnh vẫn đang ngó nhìn mình chăm chú. Rất lâu sau hắn mới kéo Cửu ngồi vào trong lòng, bàn tay không ngừng gẩy lọn tóc dài vươn trên chiếc váy, chậm rãi lên tiếng.
“Muốn có tên không?”
Cửu ngước mắt nhìn hắn, không khó để thấy trong đôi mắt xuất hiện một sự kì vọng. Mong chờ với việc hắn cho cô có quyền lựa chọn.
“Tôi muốn.”
“Thế thì lấy lòng tôi đi.” Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi môi nhỏ đôi chút.
Gương mặt dần trở nên đờ đẫn khi nghe hắn nói câu đó. Lấy lòng, trước giờ cô chưa từng làm và cũng không biết cách. Điều này khiến cô liên tưởng đến việc chủ nhân nuôi một chú chó, cứ mỗi lần nó làm tốt sẽ được cho ăn, nhưng mà trước khi ăn thì phải làm vui lòng chủ nhân trước đã.
Vậy có nghĩa là Cửu phải làm hài lòng hắn và làm hắn vui. Nhưng căn bản cô làm gì biết Hoắc Thừa Cảnh thích gì. Ngoại trừ bản thân ra, một đồng tiền cô cũng chẳng có.
Cửu lại nghĩ đến lúc trước, tránh việc bản thân bị đám người buôn bán xử lý mỗi khi làm sai. Cô hay giả vờ nhu thuận theo mọi yêu cầu và tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Nghĩ đến đây, cô liền quay sang nhìn hắn.
“Ông chủ muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm theo.”
Bất ngờ ngón tay cái hắn đã siết lấy cằm, kéo gương mặt nhỏ của cô gần trong gang tấc. Thoáng ngửi qua còn thấy hương thơm dịu nhẹ trên người cô, hắn không đoán được là hương gì, nhưng lại khiến hắn trở nên thoải mái.
Đối diện với khoảng cách gần, cô gái nhỏ thêm phần lo lắng. Hơn nữa, môi của cô còn sát với hắn.
“Tới đây rồi, còn cần tôi chỉ nữa sao?” giọng nói của Hoắc Thừa Cảnh vang lên, trầm tĩnh vô cùng.
Bàn tay lúc này thuận thế luồn ra sau gáy của cô. Trong đầu Cửu cảm nhận rõ bàn tay hắn đặt sau đầu, lại nhìn hắn. Chưa kịp suy nghĩ lực phía sau đã đẩy khiến môi cô tức khắc chạm vào môi hắn. Nhưng rồi buông ra nhanh chóng. Trong lúc cô chưa kịp suy nghĩ, hắn đã lên tiếng, giọng nói mang điệu bộ kiềm nén vô cùng.
“Tự thực hành.”
Cửu nhìn hắn, cố giữ bình tĩnh. Chậm rãi cúi xuống hướng ánh mắt về môi hắn, rất nhanh liền đặt môi cô lên môi hắn, chưa được một giây liền buông ra.
Gương mặt Hoắc Thừa Cảnh vẫn nhăn nhó, không có vẻ gì là đang hưởng thụ.
“Tiếp tục.” Hắn lại lần nữa ra lệnh.
Cửu vụng về cuối xuống, cứ như vậy liên tiếp lặp đi lặp lại. Người nào đó dần mất kiên nhẫn, đợi đến khi cô lấy lòng hắn thật sự sẽ điên mất. Thế là bàn tay đặt sau gáy, chế trụ môi cô chạm lên.
Đối với con thỏ như cô, hoàn toàn không phải đối thủ. Rất nhanh hắn đã cạy khóe môi, bắt đầu cắn mút đôi môi nhỏ tham lam nuốt hết mật ngọt. khí thế mạnh bạo tưởng chừng như dần nuốt chửng hơi thở yếu ớt của cô.
Cửu ban nãy còn ngu ngơ, bị hắn hôn đến choáng váng. Thoáng qua hơi thở, còn có thoảng mùi thuốc lá. Cô gái nhỏ hoàn toàn bị hắn dẫn dắt.
Nụ hôn kéo dài vài phút lại buông ra, gương mặt trắng trẻo lúc nãy đượm một màu hồng, cánh môi ẩn lớp nước. Ánh mắt có vẻ uất ức nhìn hắn.
“Sau này cứ như vậy mà làm.”
Cửu không dám chối cãi liền gật đầu. còn tưởng đã xong, Hoắc Thừa Cảnh liền kéo đôi môi xuống lại hôn tiếp, một lần với hắn cư nhiên không đủ.
Đợi đến khi Cửu thật sự hết sức lực mềm nhũn cả người hắn mới buông ra.
“Hôm nay là tôi dạy, lần sau phải tự biết cách. Làm đến khi nào tôi hài lòng thì tôi sẽ cho cô tên.”