Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu

Chương 45: Không còn nơi để ở



Sau đêm đó, ngay khi Hoắc Thừa Cảnh hành sự với Hữu Quyên xong, cô hầu nhỏ đều rất nghe lời mà uống thuốc. Sau đó lập tức trở về nhà kho.

Một lần, rồi hai lần, lần nào cũng đến quen. Nghe lời Hoắc Thừa Cảnh đến khiến hắn phát bực. Ngay khi phục vụ hắn xong, Hữu Quyên đều nhanh chóng rời đi. Sao cô có thể nghe lời hắn như thế chứ. Những lần phục vụ xong, hắn đều bước vào nhà tắm tắm rửa lại. Nhưng đến lúc bước ra, giường đã trống từ lúc nào.

Mà cho dù nếu sau khi phục vụ xong có ôm giữ lại, Hữu Quyên cũng đều lựa đến khi hắn đã say giấc mà lẳng lặng rời đi. Không phải hắn không biết sự rời đi, chỉ là hắn đang nghĩ, hắn mà phải năn nỉ hay giữ cô ở lại sao?

Hắn đã giả vờ ngủ để không đuổi cô đi, vậy mà cô lại nhân lúc khi hắn ngủ để rời đi. Truyện Nữ Phụ

Thế là sang ngày hôm sau, Hoắc Thừa Cảnh liền lệnh cho người dỡ bỏ nhà kho nơi cô ở. Xây thành một sân vườn hoa nhỏ. Mà Hữu Quyên vẫn không hay tin, cặm cụi làm việc. Đêm đến khi trở về để thay đồ, cô nhất thời đứng lặng khi thấy nơi đây không còn gì ngoài một mớ hỗn độn như vừa mới đập đi.

Không còn gì, vậy sau này cô phải ở đâu đây?

Nhưng mà căn bản không kịp suy nghĩ, Hữu Quyên đã phải vội vàng chạy tới khu để đồ lấy một bộ đồ để thay ra. Cô không dám đến phòng Hoắc Thừa Cảnh trễ, cũng không dám làm phật ý hắn.

Không biết phải do cảm nhận hay không, dạo gần đây người đàn ông trông rất đáng sợ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc nào tính khi hắn cũng như thế. Cô chỉ cần làm tốt việc của bản thân là phục vụ hắn là được rồi. Không thể thoát khỏi, vậy cứ ngoan ngoãn làm theo lời hắn là được.

Lần này, khi bước vào Hoắc Thừa Cảnh vẫn còn đang làm việc. Hữu Quyên lẳng lặng đứng một bên, không dám gây ra động tĩnh. Chí ít, khi làm việc trông hắn không còn đáng sợ, nhưng vẫn một gương mặt dọa người.

Hữu Quyên vẫn đứng khép hai tay, phải mất một lúc sau người đàn ông mới ngưng công việc của mình lại. Ngó ánh mắt thấy cô vẫn đứng, hắn liền trở vào phòng tắm. Đến khi trở ra trên người chỉ vỏn vẹn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Hoắc Thừa Cảnh tiến đến giường, lập tức vỗ hai cái. Hữu Quyên nghe hiểu thì chậm rãi lại gần. Đối với việc này căn bản đã biết hành động tiếp theo, nhưng cô vẫn không thể thích ứng được.

Ngay khi thân thể nhỏ sát người đàn ông tương đối gần, Hoắc Thừa Cảnh liền đưa tay kéo. Trực tiếp ép xuống giường. Vẫn cứ vậy, Hữu Quyên ở dưới người đàn ông ở trên.

Hoắc Thừa Cảnh đối với chuyện này, căn bản như một thói quen. Hắn vẫn làm việc của hắn, cô vẫn cứ im lặng mặc hắn làm. Nếu như là lúc trước còn sợ hãi không dám cử động, nhưng Hữu Quyên lại biết được hắn thích cô nghe lời, nên lần này bản thân chịu khó phối hợp, hắn quả thật nhẹ nhàng với cô hơn.

Mà Hoắc Thừa Cảnh còn tưởng đâu nữ hầu nay đã ngoan ngoãn không bài xích, nên đối với cô không thô bạo nữa.

Đến khi kết thúc, người nào đó thoải mái ôm vật nhỏ trong lòng hưởng thụ. Chỉ duy Hữu Quyên vẫn phải suy nghĩ, cô nên trở về đâu.

Đợi đến khi bên cạnh im lặng, cô mới dám chậm rãi rời khỏi giường. Chấp vá chiếc váy miễn cưỡng mặc, lại vớ tấm khăn lớn bao trùm. Viên thuốc đầu giường khi nào cũng có sẵn, vội nhét vào trong miệng, miệng của cô giờ phút này khô khốc, khi nuốt xuống rất khó chịu.

Mà Hữu Quyên rời đi xong thì biết không thể trở lại nhà kho, lại nhất thời đi đứng nhìn xung quanh. Trời thì lạnh, cô chỉ còn cách giữ chặt tấm khăn bao trùm giảm bớt cơn lạnh đó. Khắp người thì mỏi nhừ, đầy những dấu vết của một hoan ái.

Cả người đầy những vệt nhơ, vô cùng khó chịu.

Đến cuối, bất lực ngồi dựa vào vách cầu thang ở bậc cuối gần ngay khu sảnh chính. Co ro ôm người.​

Nơi đây, mỗi phòng riêng biệt. Khu vực của nữ hầu đều đã khóa cửa, căn bản không ai cho cô vào.

Nữ hầu nhỏ rời đi, Hoắc Thừa Cảnh cảm thấy trống trải. Vốn còn tưởng không còn nhà kho, cô sẽ trở lên phòng hắn xin được ở lại một đêm. Nhưng căn bản không thấy sự xuất hiện rất lâu, thế là hắn còn trở nên nôn nóng hơn. Bắt đầu đi đi lại lại trong phòng.

Hoắc Thừa Cảnh vốn còn định đi xuống thử bên dưới ngó xem, nhưng rồi lại bực bội suy nghĩ. Hắn sao lại phải vì một nữ hầu mà đi tìm. Nơi đây không gắn bất cứ thứ gì quan sát, bởi hắn biết không kẻ nào dám làm loạn. Cho nên giờ phút này trống trải, nhất thời không biết Hữu Quyên đang làm gì.

Đến cuối không chịu được, vẫn là rời khỏi phòng theo hướng thang máy đi xuống. Ngay khi bước ngang khu vực cầu thang, lại thấy bóng hình của cô hầu nhỏ đang ôm mình run rẩy trong tấm khăn vì lạnh. Tấm khăn chỉ miễn cưỡng che được cơ thể, để lộ đôi chân nhỏ đang run liên tục bên ngoài. Không khó để thấy trên đôi chân đầy những vết đo đỏ. Vừa nhìn đã biết là do hắn gây nên.

Hắn đến rất chậm rãi, ngó mắt nhìn, đến cuối liền rời đi để mặc.

Thà ngủ bên ngoài chứ thậm chí còn không thèm xin hắn. Thử hỏi một kẻ cao ngạo như Hoắc Thừa Cảnh làm sao mà chịu được.