Hữu Quyên hiển nhiên vẫn không biết những việc Hoắc Thừa Cảnh làm. Cô ít khi sử dụng điện thoại cũng như laptop. Với cô đó chỉ là những thứ để làm việc.
Nhũng lần làm việc xong, đều quay trở lại biệt thự. Trước kia nơi đây nhìn vào trong mắt cô không khác gì lồng giam. Vậy mà bây giờ đây lại là nơi duy nhất cô có thể trở về.
Hoắc Thừa Cảnh bận rộn, nhưng hiển nhiên cô không biết người đàn ông bận gì. Trong một tuần gần đây rất ít thời gian gặp hắn. Vậy mà trước kia khi nào cũng luôn đi bên cạnh không khỏi trông chừng.
Những lần từ nơi làm việc về, Chước Vũ luôn là người hộ tống. Cô muốn hỏi Hoắc Thừa Cảnh bận rộn gì, vậy mà Chước Vũ chỉ trả lời qua loa.
Trong lòng cô gái nhỏ không khỏi bất an.
Bản thân hôm nay về sớm, Hữu Quyên lại đi xung quanh nơi đây ngó nghiêng. Trước biệt thự là một rừng cây rộng lớn. Chả trách sao nơi đây lúc nào trông cũng thật u ám.
Cô nhìn khu vực bản thân từng ở, là một nhà kho. Chỉ là giờ đã xây thành một vườn hoa nhỏ.
Trong đầu không khỏi nảy ra suy nghĩ, tại sao nơi đây lại bị đập đi? Hại bản thân khi đó không có nơi ở.
Cho đến khi hỏi người làm mới biết được, đây là nhận ý chỉ của Chước Vũ.
Hữu Quyên trước giờ không hề có xích mích gì Chước Vũ. Vậy mà bị cậu làm như thế, hiển nhiên rất tức giận muốn kiếm cậu làm cho ra lẽ.
Chước Vũ vốn yên lành. Ngay sau khi chứng kiến sự nổi giận đùng đùng của Hữu Quyên thì run mình. Trong lòng không khỏi khóc thầm, cậu làm gì dám ra lệnh nếu không có lệnh của Hoắc Thừa Cảnh cơ chứ?
Nhưng mà không để Hữu Quyên trút giận rồi kiếm ông chủ. Thế là Chước Vũ liền đứng ra chịu trận.
Đến tận giờ phút này. Cậu cũng phải công nhận bản thân cậu thật là kính nghiệp mà.
…
Đến hơn mười giờ tối, Hữu Quyên chưa ăn gì. Nhưng lại nghĩ đến việc Hoắc Thừa Cảnh chưa trở về, cô liền không ăn mà đợi người đàn ông mặc dù những người hầu không khỏi thúc giục.
Hơn một tuần rồi, dạo gần đây Hoắc Thừa Cảnh rất hay bận.
Hữu Quyên nhìn đống đồ ăn, cầm chiếc muỗng gẩy qua gẩy lại.
Đợi đến khoảng hơn 11 giờ. Khi này mới có tiếng xe cùng anh đèn. Vài người hầu biết cô đợi, liền bảo lại việc ông chủ đã trở về
Hữu Quyên vui mừng hẳn, gương mặt rạng rỡ chạy ngay ra ngoài. Lúc cô đi ra cũng thấy bóng dáng cao lớn đang bước vào.
Chỉ là trông bộ dáng Hoắc Thừa Cảnh mệt mỏi.
Hữu Quyên lại gần. Thoáng qua một mùi thơm thoảng nhẹ, cô đoán được đó không phải là mùi dành cho đàn ông. Hoắc Thừa Cảnh không bao giờ có mùi này.
Cô nhẹ nhàng bước lại, nhỏ giọng.
“Anh đã ăn gì chưa?”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn người con gái nhỏ trong lòng, cảm giác ấm áp dâng lên.
“Anh ăn rồi.” Hoắc Thừa Cảnh nói xong liền bước tiến về phía thang máy.
Nhìn bộ dạng mệt mỏiQuyên sinh cảm giác bất an. Hai bàn tay đan vào nhau.
Trong đầu bất giác nghĩ về lúc trước, xung quanh Hoắc Thừa Cảnh có rất nhiều người phụ nữ. Ngay lần đầu gặp, bên cạnh hắn cũng có nữ nhân.
Vậy mùi thơm thoảng đó, cũng là của nữ nhân hay sao?
Hữu Quyên không mảy may đến đống đồ ăn. Cô di chuyển đến thang máy, khi này đã đến một lượt di chuyển mới, bên trong đã sớm không thấy Hoắc Thừa Cảnh.
Cứ như vậy, tâm trạng bất ổn bước về phòng. Khi này Hoắc Thừa Cảnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop. Thấy cô trở lại thì lập tức đóng.
Vốn còn tưởng cô chưa ăn xong nên hắn mới vội vàng lên trước và giải quyết công việc cho dứt điểm. Chỉ là không nghĩ cô lại đi theo.
Hữu Quyên chớp mắt nhìn hắn. Hành động ban nãy lọt hoàn toàn vào tầm mắt của cô.
Hoắc Thừa Cảnh không muốn cho cô biết thì thôi. Cô không cần nữa.
Hữu Quyên lẳng lặng bước lên giường. Cứ như thế trùm chăn lại.
Nhìn Hữu Quyên yên ổn trên giường, khi này Hoắc Thừa Cảnh mới nhè nhẹ mở ra lần nữa. Hiện trên màn hình là hình ảnh mô hình căn phòng nhỏ. Khắp nơi đều trang trí những đoá hoa tươi rất đẹp mắt.
Không lâu sau một tin nhắn được gửi qua. Là hình ảnh thực tế về căn phòng đó được mô phỏng lại.
“Chúng tôi đã thực hiện theo như lời ngài này, trang trí theo mô phỏng. Mong ngài xem qua liệu có cần chỉnh sửa gì nữa không. Nếu không chúng tôi sẽ tiến hành vào làm.”
Hoắc Thừa Cảnh gửi đi hàng chữ bản thân hài lòng. Sau đó trực tiếp đóng chiếc laptop lại.
Trong một thời gian dài đặt mua lượng lớn hoa. Ban sáng người đàn ông còn trực tiếp đến nơi đó thực hiện trang trí với những đoá hoa, vậy mà đến tận tối vẫn chưa xong. Khắp nơi giờ đây đều vương hương hoa nhàn nhạt.
Hoắc Thừa Cảnh có dự tính lớn.
Hắn muốn xây riêng nơi đó cho Hữu Quyên, đoá hoa đẹp nhất đối với hắn.
Hoắc Thừa Cảnh cởi nút áo cổ tay, hơi sắn lên. Lại gần giường nơi Hữu Quyên đang ngủ. Nhẹ nhàng vén tóc mái, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ánh mắt lần nữa dời tầm nơi phần bụng, nơi đó đang giữ một sinh linh mang theo dòng máu của hắn.
“Em ngủ ngon.”
Nói xong Hoắc Thừa Cảnh xoay người, lần nữa bước ra ngoài, nhè nhẹ đóng cửa, tiếp nhận cuộc điện thoại.
Nghe tiếng đóng cửa, Hữu Quyên mới mở mắt. Bàn tay nhỏ đưa lên trán sờ nhẹ. Chỉ vì một nụ hôn vậy mà bản thân lại trở nên yên tâm hơn.
Cứ như thế một lúc lâu, dần dần chìm vào giấc ngủ.