Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 40: Cupid Love



Sau khi về đến nhà, Ôn Túc An chịu đựng cơn buồn ngủ, đi tắm rửa, vừa rồi trên xe đổ mồ hôi rất nhiều, hiện tại toàn thân nhớp nháp, ngủ không được.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Lâm Tứ đứng bên cửa sổ nhìn xuống, dưới lầu yên tĩnh không một bóng người.

Cách đây một thời gian, có một vài người đàn ông đến tiệm xăm của anh nói rằng họ muốn xăm hình, nhưng sau khi trò chuyện một lúc lâu, anh không cảm thấy họ hứng thú với việc xăm hình, thay vào đó họ cứ hỏi về Lâm Tứ, lại còn quay lại vài lần, sau khi xác định đám người này không có ý tốt nên anh cũng tỏ thái độ lãnh đạm.

Đại khái từ ngày hôm kia, Lâm Tứ đã để ý thấy những người này thường xuyên xuất hiện xung quanh nơi anh ở, ngay cả khi đi siêu thị, Lâm Tứ cũng mơ hồ cảm thấy mình bị theo dõi, nhưng anh quả thật không biết những người này, cũng chưa từng có thù oán gì với ai từ khi trở lại Vụ Thành, nên thật sự không biết bọn họ định làm gì.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Ôn Túc An vội vàng tắm rửa, chui vào chăn chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, cô mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Tứ đang ngồi trên sô pha, liền nói với anh: "Lên giường ngủ đi."

Mối quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi này thực sự khác với những người khác, họ không chỉ có thể [email protected] tình mà còn có thể ngủ trên cùng một chiếc giường sau khi [email protected] tình.

Nhưng Ôn Túc An hiện tại không nghĩ nhiều như vậy, nói xong lời này liền nhắm mắt ngủ.

Lâm Tứ vào phòng, nhét hai chân trần của cô vào trong chăn, tắt ngọn đèn nhỏ cạnh giường.

Tắm xong, Lâm Tứ lại đi ra, Ôn Túc An gần như chiếm trọn chiếc giường, anh không nhịn được cười.

Ôn Túc An thật ra ngủ không yên, sau khi ngủ sẽ túm chăn đẩy người, rất ngang ngược.

Lâm Tứ đẩy cô vào bên trong, sau đó chui vào chăn ôm cô thật chặt, chỉ có tư thế này mới có thể kiềm chế thói quen ngủ đạp chăn của Ôn Túc An.

——

Sau khi từ Lăng Thành trở về, Ôn Túc An đi làm trở lại, trong lúc cô vắng mặt thì quán bar đã xảy ra một chuyện, tuy không gây ra vấn đề gì lớn nhưng vẫn rất đáng lo ngại.

"Đã thêm camera giám sát cửa sau?"

Mai Túc cho biết: “Đã thêm, trước sau cửa hàng đã lắp thêm 4 camera giám sát”.

"Được, mấy em phải chú ý nhiều hơn."

【 Sầu Nhiên 】 là một quán bar sạch sẽ, đã kinh doanh gần bốn năm nhưng chưa từng gặp phải sự cố đáng tiếc nào, những người đến quán uống rượu chỉ để nghe nhạc và thư giãn, khách hàng cũng không uống nhiều như ở trong hộp đêm, nên bao nhiêu năm mọi chuyện vẫn bình yên vô sự, nhưng trong mấy ngày Ôn Túc An đi vắng, quán bar lại xuất hiện vài cô gái uống say đến bất tỉnh nhân sự, có lần nhân viên quán nhìn thấy phải gọi người nhà họ đến mang về.

Ôn Túc An thích hưởng thụ cuộc sống, nhưng cô sẽ bảo vệ mình, cho dù đến nơi như quán bar, cô nhất định sẽ không để mình chịu thiệt, huống chi uống say đến mức không biết gì, vì vậy theo bản năng liền muốn bảo vệ mấy cô gái kia.

Sau khi kiểm tra xung quanh quán bar thì không phát hiện gì bất thường.

Mười phút trước Lâm Tứ nhắn tin hỏi cô hôm nay mấy giờ về nhà, anh sẽ đến đón cô.

Ôn Túc An nhíu mày.

【W. 】: Khi nào đến đón mà còn phải hỏi em sao? Anh theo đuổi người ta kiểu gì vậy?

【 Lâm Tứ 】: Anh không biết thật, hay là em dạy anh đi.

Ôn Túc An không nói nên lời, theo đuổi người ta còn bắt người ta chỉ cách, không bằng cô gật đầu với anh luôn cho xong.

“Chị, nhắn tin với ai mà cười vui vẻ thế?” Mai Túc từ đâu chui ra, trêu Ôn Túc An.

Ôn Túc An sờ sờ khóe miệng, lúc này mới phát hiện quả nhiên cô đang cười.

Ôn Túc An chưa kịp mở miệng, Mai Túc đã nói: “Chị đang yêu à?”

“Hả?” Ôn Túc An nhướng mày, “Sao em lại nghĩ như vậy?”

Mai Túc vẻ mặt “cái gì cũng biết”, giống như một đứa trẻ mới lớn, “Chỉ có người đang yêu mới có nụ cười như vậy.” Mai Túc tiến lại gần, vỗ vai Ôn Túc An, mặt háo hức nói: “Là anh Lâm Tứ đúng không?"

Hai người nhìn nhau một hồi, Ôn Túc An khóe môi hiện lên một tia ý cười, nhưng không có trả lời vấn đề: "Tại sao em lại đoán là anh ấy?"

“Chậc chậc, người không có mắt cũng nhìn ra được, hai người yêu nhau, anh ấy mỗi ngày đều đến đón chị, có khi còn tới quán bar chỉ để nhìn chị một cái. Còn chị, mỗi khi nhìn thấy anh ấy thì mắt liền sáng lên, đó còn không phải là tình yêu."

Ôn Túc An không ngờ hai người lại lộ liễu như vậy, nhưng thật sự cô vẫn chưa yêu Lâm Tứ.

"Không có gì, anh ấy chỉ đang theo đuổi chị."

"Vậy em muốn xem chị có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày."

"Ý của em là, chị không thể từ chối được anh ấy?"

"Không phải không được, mà vì Lâm Ca tốt như vậy, chị có thể kiên trì một tuần đã là rất lợi hại rồi."

Ôn Túc An tức giận cười, trong mắt người khác cô yếu đuối như vậy sao?

Cô lập tức gửi đi tin nhắn: Tự mình động não đi!

Khi Lâm Tứ nhận được tin nhắn, phản ứng đầu tiên là Ôn Túc An lại lên cơn gì rồi.

Sau mười một giờ tối là thời điểm không khí cuộc sống về đêm sôi động nhất, trong quán bar càng ngày càng có nhiều người, Ôn Túc An quan sát khách hàng, đồng thời yêu cầu nhân viên chú ý hơn đến những cô gái đã có dấu hiệu say xỉn.

Ôn Túc An đặt điện thoại xuống, đi vào toilet trang điểm, điện thoại trong túi rung lên, Lâm Tứ thích nhắn tin, luôn sẵn sàng quấn lấy cô.

Cô vừa trả lời tin nhắn vừa đi ra ngoài, lại vô tình đụng phải người đang đi tới, Ôn Túc An giữ vững điện thoại, dựa vào tường.

Người va phải cô là một cô gái say rượu, Ôn Túc An liếc một cái, khuyên nhủ vài câu, hỏi có cần giúp không, cô ta lắc đầu bước vào toilet.

Ôn Túc An bước ra quay lại ngồi ở quầy bar, vì cảm thấy hơi bất an nên cô càng chú ý đến ngã tư dẫn vào nhà vệ sinh, ước chừng hai ba phút sau, một người đàn ông đi ngang qua.

Cảm giác bất an càng lúc càng mạnh, Ôn Túc An cảm thấy giác quan thứ sáu của người phụ nữ có gì đó không ổn, cô không rảnh nghĩ ngợi, lập tức đi theo.

Vừa đi đến lối đi phía sau, cô liền nhìn thấy người đàn ông nửa ôm nửa kéo cô gái vào phòng vệ sinh, phía sau có một cửa thoát hiểm, cửa này bình thường không đóng, nhưng vì sự kiện gần đây, Ôn Túc An cho người khóa cửa lại, người đàn ông đi ngang thấy không mở được cửa nên hơi hốt hoảng.

“Anh muốn mang cô ấy đi đâu?” Ôn Túc An đứng cách mấy thước, lạnh giọng hỏi.

Người đàn ông hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Túc An thì sửng sốt nửa giây, sau đó hung hăng nói: "Không liên quan đến cô! Bạn gái tôi uống nhiều quá, tôi đưa cô ấy về nhà."

Vừa nói, anh ta vừa tính dẫn cô gái đi.

Ôn Túc An đứng ở cửa chặn đường bọn họ, "Cô gái này tám giờ tối mới tới, đi cùng còn có hai cô gái, mười giờ anh mới đến, anh và cô ấy không có tương tác, không ngồi cùng nhau, vậy hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào? Hả?"

Sắc mặt người đàn ông bị bại lộ lập tức thay đổi, thấy tình thế không ổn, lập tức đẩy cô gái vào lòng Ôn Túc An rồi bỏ chạy.

Ôn Túc An không kịp chuẩn bị, cô đi giày cao gót, trọng tâm không ổn định, hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của những người khác, nhân viên quán bar lập tức vây quanh Ôn Túc An và cô gái để đỡ họ dậy, có người định đuổi theo người đàn ông nhưng Ôn Túc An đã ngăn lại.

“Quên đi, hắn ta chạy thoát rồi.” Ôn Túc An xoa xoa cổ tay, nói: “Đỡ cô ấy ngồi xuống, để bạn cô ấy chăm sóc cho tốt, đừng ra ngoài một mình. "

Vừa rồi ngã xuống, Ôn Túc An theo bản năng chống hai tay xuống đất, hiện tại cổ tay đau nhức, chắc là bị trẹo rồi.

Mai Túc chạy tới, nhìn cổ tay Ôn Túc An, nói cô đến phòng dụng cụ lấy thuốc băng vết thương.

Ôn Túc An kêu Mai Túc trông quán, cô sẽ tự mình thoa thuốc.

Chắc lúc này Lâm Tứ không có việc gì làm nên lại gửi thêm hơn chục tin nhắn.

Ôn Túc An cổ tay rất đau, đánh chữ không được, tâm tình phiền muộn, liền gửi cho anh một tin nhắn thoại, kể chuyện vừa xảy ra.

Tiếng nói vừa dứt không bao lâu, Lâm Tứ trực tiếp gọi tới.

Ôn Túc An nghe máy.

“Tay của em làm sao, có nghiêm trọng không?” Lâm Tứ ngữ khí lo lắng, “Không được, để anh đến xem.”

“Anh không phải đang bận xăm cho khách sao?” Ôn Túc An cảm thấy mình không có việc gì, không muốn Lâm Tứ bỏ dở công việc đi tới.

"Vừa rồi họ gọi đến hẹn lại ngày khác."

Lâm Tứ bảo Ôn Túc An đừng đi lung tung, kiếm mấy cục đá chườm cho bớt sưng, mặc áo khoác đi ra cửa.

Bây giờ đã quá nửa đêm, ở đầu hẻm lượng người đã vắng, càng đi về cuối ngõ người càng nhiều, trước đây có một cửa hàng quần áo ở đây cho thuê cho nên đoạn đường này khá vắng vẻ, vài ngọn đèn đường hỏng, ban đêm đường hơi tối, cho nên Lâm Tứ luôn nhất quyết đưa Ôn Túc An đi làm về.

Anh đi vào trong bóng tối, phía sau thổi qua một trận gió lạnh thấu xương, Lâm Tứ dừng lại.

Anh tập trung lắng nghe, nghe thấy một chuyển động nhẹ từ một hướng nào đó truyền đến.

...

Ôn Túc An chườm đá lên cổ tay, vừa thu xếp công việc vừa chờ Lâm Tứ tới đón, nhưng đợi khoảng hai mươi phút Lâm Tứ vẫn chưa xuất hiện.

Từ đầu ngõ đến cuối ngõ, với tốc độ của Lâm Tứ không thể mất hơn mười phút, lúc nãy trong cuộc gọi, Lâm Tứ nói anh đã đến nơi rồi, thời gian dài như vậy quả thật không bình thường.

Tối nay xảy ra quá nhiều chuyện, Ôn Túc An mí mắt bắt đầu giật giật, cô lấy di động ra gọi cho Lâm Tứ.

Cho đến khi cuộc gọi bị ngắt, Lâm Tứ cũng không trả lời.

Ôn Túc An gọi lại vẫn không thấy ai bắt máy.

Cô đột nhiên hoảng sợ, Lâm Tứ chưa bao giờ mất liên lạc như vậy, cho dù sau khi ra ngoài anh cũng sẽ nói cho cô biết.

Ôn Túc An không chần chừ nhiều, định ra ngoài tìm Lâm Tứ, đi được nửa đường thì Lâm Tứ gọi điện thoại tới.

"Lâm Tứ, anh đang ở đâu?"

Đầu bên kia điện thoại có tiếng thở hổn hển nặng nề, một lúc sau mới có giọng nói của Lâm Tứ truyền đến: "Vừa rồi có chút việc, em chờ một chút, anh sẽ đến sau."

Giọng nói của Lâm Tứ hoàn toàn không ổn, nghe có chút yếu ớt, giống như vừa chạy đường dài xong, nhưng cũng không hoàn toàn giống, hoàn toàn khác hẳn giọng nói lúc anh gọi tới trước đó.

“Bây giờ anh đang ở đâu?” Ôn Túc An tăng tốc đi về phía tiệm xăm của Lâm Tứ.

"Anh còn có việc, đừng..."

"Lâm Tứ!"

Âm thanh trong ống nghe đồng thời vang lên sau lưng, Lâm Tứ ngồi dưới đất, thân thể cứng ngắc, quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Túc An.

Ôn Túc An chạy nhanh tới, ngồi xổm xuống, ánh sáng di động chiếu vào khuôn mặt của Lâm Tứ, cô hoảng hốt kêu lên:

"Anh sao lại thành như vậy?"

Quần áo của Lâm Tứ có dấu hiệu bị xé rách, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rách toạc, chảy máu.

Lâm Tứ ôm bụng, còn đang suy nghĩ nên nói gì với Ôn Túc An, khi ngước mắt lên, chợt thấy hốc mắt Ôn Túc An đỏ hoe.

"Ai đánh anh sao, hay là anh không khoẻ?" Giọng Ôn Túc An nhuốm nước mắt, cô sờ sờ mặt Lâm Tứ, nhưng lại không dám sờ mạnh, "Làm sao vậy? Ai dám làm anh ra thế này?"

Lâm Tứ vội vàng an ủi: "Không sao, là do anh không cẩn thận..."

“Đừng nói với em là anh bị té ngã.” Ôn Túc An thật sự tức giận, “Xảy ra chuyện gì, mau nói cho em biết!”

Lâm Tứ thấy không giấu được nữa liền kể cho Ôn Túc An chuyện vừa rồi.

Vừa mới tới đây đột nhiên anh bị năm sáu người vây quanh. Lâm Tứ vừa định thắc mắc tại sao bọn họ lại đi theo mình, nhưng chưa kịp hỏi thì những người đó cùng nhau xông lên, Lâm Tứ tuy có sức đánh trả nhưng cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công của năm sáu người, một lúc sau ngã xuống đất, không chống đỡ được chỉ còn cách bảo vệ những bộ phận quan trọng trên cơ thể để phòng thủ, nhưng dù vậy anh vẫn bị rất nhiều vết thương.

Ôn Túc An nghe xong, hỏi: "Có phải đám người lần trước đứng dưới lầu nhà em không?"

Lâm Tứ bất ngờ, "Em cũng thấy à?"

Ôn Túc An đương nhiên đã chú ý, còn sớm hơn cả Lâm Tứ, khi xe của bọn họ lái vào khu dân cư thì cô đã chú ý tới vài người đang ngồi xổm ở cửa.

“Anh có mâu thuẫn với bọn chúng sao?” Ôn Túc An hỏi.

Lâm Tứ lắc đầu, "Không, anh không quen biết bọn chúng."

Ôn Túc An cắn môi, đang định đưa Lâm Tứ đi bệnh viện thì khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó phản chiếu, cô nhìn sang, ánh mắt dừng lại.

Lâm Tứ thấy Ôn Túc An đứng dậy đi tới một nơi.

"Chuyện gì vậy?"

Ôn Túc An từ dưới đất nhặt lên một cái đồng hồ, thanh âm run run, "Đồng hồ này là của anh?"

Lâm Tứ nhìn, nói: "Không, chắc là của bọn người kia."

"Em phát hiện gì sao?"

Ôn Túc An trầm mặc không nói, một lúc sau cô đứng dậy, đột nhiên lớn tiếng chửi một câu tục tĩu.

Cầm chiếc đồng hồ, lồ ng ngực cô phập phồng phấn khích.

"Chiếc đồng hồ này là của Cố Chính, trên đó có khắc tên tiếng Anh của hắn."

Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật cô tặng Cố Chính một năm trước, cô chọn rất lâu nên có ấn tượng sâu sắc về chiếc đồng hồ này, vừa rồi nhìn còn cảm thấy rất quen, cho đến khi nhìn mặt trong dây đeo khắc tên Cố Chính thì mới khẳng định.

"Thằng khốn! Mẹ kiếp, Cố Chính, cái đồ khốn kiếp!" Ôn Túc An tức giậnmuốn lập tức nhào đi tìm Cố Chính, Lâm Tứ đỡ lấy cô, vô tình đụng vào vết thương ở bụng, đau đến thở hổn hển.

Ôn Túc An lập tức cúi xuống đỡ lấy anh.

“Làm sao vậy, để em xem vết thương ở đâu.” Ôn Túc An mặc kệ Lâm Tứ ngăn cản, vén vạt áo lên, nhìn thấy vết thương trên bụng, chắc hẳn là do bị người ta đá.

Ôn Túc An bật khóc.

Nước mắt từng giọt rơi xuống, Lâm Tứ hoảng sợ, Ôn Túc An càng khóc dữ dội hơn.

"Không sao, anh không đau, đừng khóc."

Ôn Túc An càng khóc càng kích động, nhìn những vết thương trên người Lâm Tứ, cô không biết phải làm sao, lòng như bị ai cầm dao đâm vào, đau kinh khủng.

"Nhất định là tên khốn đó, sao có thể làm như vậy! Em đi báo cảnh sát, em sẽ tống hắn vào tù!"

Tiếng khóc của Ôn Túc An vang vọng đầu ngõ, Lâm Tứ sợ cô hấp tấp làm chuyện gì, vội vàng ôm cô vào lòng.

"Ôn Ôn, ngồi với anh một lát, anh muốn bình tĩnh lại."

Ôn Túc An sợ Lâm Tứ không khỏe nên lập tức trấn tĩnh lại, sau đó nghĩ đến việc đi bệnh viện trước.

Lâm Tứ nắm lấy bàn tay cô, vòng tay qua lưng người cô, dịu dàng nói: "Đừng cử động, để anh ôm một lúc."

Ôn Túc An không dám ngồi trên đùi anh, nhất định ngồi dưới đất, Lâm Tứ đành trải khoác áo lên bậc thềm để cô ngồi.

"Cho anh xem cổ tay em có làm sao không."

Ôn Túc An tức giận, "Mấy giờ rồi còn lo lắng cho em, đi bệnh viện trước đi, được không?"

Lâm Tứ ngồi trên bậc thang cao hơn, cúi đầu nhìn Ôn Túc An, dùng mu bàn tay sạch sẽ lau đi giọt nước mắt trên cằm cô.

Đột nhiên, anh mỉm cười.

"Thấy em khóc, anh nên cảm thấy đau lòng... Nhưng mà, hiện tại anh thật sự có chút vui vẻ."

"Ôn Túc An, em đang khóc vì anh."

Đã từng, khi cô nhìn anh, trong mắt chỉ có sự lãnh đạm và bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng. Cô rõ ràng không quan tâm anh, nhưng lại khiến anh luôn muốn bám lấy mình, muốn nhìn thấy cô yêu anh, muốn thấy cô vì anh mà mất đi lý trí.

Anh ghét bộ dạng điềm tĩnh lãnh đạm của cô.

Nhưng bây giờ, cô thực sự tức giận và khóc vì anh.

"Ôn Túc An, em đang đau lòng cho anh phải không?"

Anh muốn hỏi, có phải cô đang lo lắng cho anh vì cô thích anh hay không.

Anh muốn hỏi, có phải cô đã động tâm với anh rồi hay không.

Lâm Tứ vốn quen tùy hứng, vậy mà lần này lại ngập ngừng như thiếu nữ mới lớn.

Anh giống như một đứa trẻ, chờ đợi câu trả lời của cô với sự ngây thơ vô tận.

Ánh mắt Ôn Túc An sáng ngời, ánh trăng phản chiếu trong mắt cô.

Lâm Tứ nhìn thoáng qua, sau đó cụp mắt.

Có chút tự ti, Lâm Tứ cảm thấy chính mình có lẽ đang tự mình đa tình, Ôn Túc An lúc này chưa hẳn đã thích anh.

Lâm Tứ cười cười, "Vậy đi thôi..."

Ôn Túc An đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng kéo cổ áo anh, nâng cằm anh lên hôn một cái.

Cô sợ làm xước vết thương trên khóe miệng anh nên chỉ áp nhẹ lên môi anh, nhưng nụ hôn nông như vậy lại khiến Lâm Tứ sững sờ.

Sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Ôn Túc An chủ động hôn anh mà không phải khi họ đang trên giường.

Ôn Túc An nhắm mắt lại, ôm lấy cổ anh, sau đó vùi đầu vào hõm cổ anh, giọng mũi đặc sệt.

"Ừ, em đau lòng muốn chết."