Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt Hơn

Chương 11: Bảo vệ phủ thừa tướng



Mấy ngày nay sáng sớm Vĩnh Hi lúc nào cũng bị mẫu thân đánh thức từ rất sớm. Mục đích là vì muốn dạy nàng học đàn, từ sau buổi yến tiệc cô biểu diễn tài năng khiến cả nhà ngạc nhiên không thôi. Mẫu thân có hỏi mà cô cũng chỉ trả lời qua loa là tự học, nghe người khác đánh đàn liền bắt chước đánh theo. Mẫu thân nghĩ nàng có thiên phú đã mời ngay thầy về dạy cầm cho cô. Sư phụ khen cô tấm tắc không thôi, ai ngờ sau này cả nhà còn phát hiện ra nàng không chỉ giỏi cầm, văn chương, vẽ tranh, đánh cờ nàng đều biết. Cũng phải thôi, kiếp trước bố mẹ cô ngoài bổ sung kiến thức về thừa kế tập đoàn cũng đã bồi dưỡng những thứ khác để cô trở thành người hoàn hảo. Kiếp trước 5 tuổi cô phải học đàn, bố cô rất thích cờ nên đã đào tạo cho cô. Ngoài ra cô còn phải học vẽ, học cách làm thơ để các trong các sự kiện của tập đoàn, với tư cách là người thừa kế cô phải nổi bật, tinh thông cầm kì thi hoạ, trở thành người hoàn hảo trước truyền thông, trong mắt mọi người. Kể từ khi cả nhà biết tài năng của cô,  thế là cô càng bận rộn hơn, ngày nào cũng luyện cũng học, nhiều lúc muốn đi chơi lắm mà mẫu thân nghiêm nghị không cho ra ngoài. Cô như thường lệ bị Du Nguyệt đánh thức từ sáng sớm khi gà gáy, các nha hoàn giúp cô trang điểm, thay y phục cô vẫn còn trong tình trạng mơ màng. " Sao cổ đại con người dậy sớm thế nhỉ ?" Mẫu thân cô bước vào phòng thấy con gái đã được thay y phục xong xuôi nhưng vẫn gục lên gục xuống không có tinh thần khiến mặt bà nhăn nhó, ra lệnh cho các nha hoàn lui xuống, thấy mẫu thân tới Vĩnh Hi cũng ôm bà vào, giọng nũng nịu van xin :

- Mẫu thân, nửa tháng nay con ngày nào cũng phải học cầm kì thi hoạ mệt lắm rồi. Người cho con nghỉ một ngày thôi, chỉ một ngày thôi.

Tần thị vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc, lạnh lùng, trước sự nhõng nhẽo của cô vẫn cứng rắn nói

- Không được, dù có thiên phú tới đâu thì chăm chỉ vẫn quan trọng nhất. Mẫu thân vì tốt cho con thôi, con ngu ngốc thì ai thèm lấy con.

Vĩnh Hi xụ mặt xuống, nói :

- Mẫu thân, người không cho con ra ngoài hít không khí, con ngợp chết rồi, người đây là đang giam lỏng con trong phủ đó

- Tiểu thư khuê các đều như vậy, chạy nhông ngoài đường thì quy củ để đâu. Con xem, ra ngoài toàn gây sự. Hôm trước đi dạo phố liền đánh đích nữ của Uy Viễn tướng quân. Ra ngoài gây hoạ chi bằng ở nhà học hành chăm chỉ đi. Giờ con muốn ở nhà học hay ta đưa con vào cung học quy củ ?

- Con không muốn vào cung. Còn nữa, cái cô tiểu thư kiêu ngạo đó là gây sự với con trước, vô lễ với quận chúa, con chỉ mới dạy dỗ nàng ta một chút thôi.

- Mẫu thân biết con không có lỗi, nàng ta đắc tội con phụ thân sẽ tìm cha con họ đòi nợ. Còn con, ra dáng tiểu thư khuê các một chút đi, còn không nghe lời ta sẽ tống con vào cung học quy củ. Sư phụ chốc nữa sẽ đến, mau cùng mẫu thân dùng điểm tâm rồi học.

Biết không thuyết phục được mẫu thân, cô lẽo đẽo đuổi theo sau lưng người. Học đến trưa mới xong, cô cũng xin về viện nghỉ ngơi. Du Nguyệt thấy cô uể oải không vui gương mặt cũng buồn theo.

- Quận chúa, em thấy gần đến trung thu rồi, hay là người xin phép lão gia ra ngoài chơi hít không khí đi ạ ? Em thấy mấy ngày nay đường phố đông đúc tấp nập, rất náo nhiệt, trông vui lắm ạ !

- Gần tới trung thu sao ? Vậy ta sẽ nói ca ca dẫn ta đi chơi. Đi đâu cũng được, miễn ra ngoài, ta sắp ngộp chết trong phủ rồi. Mẫu thân thật nghiêm khắc.

- Quận chúa, người đừng nói vậy, phu nhân vì tốt cho người mà.

- Ta biết chứ, dù nghiêm khắc nhưng mẫu thân rất thương ta, ta cũng thương người nhiều lắm.

Trong nguyên tác, Vĩnh Hi quận chúa có làm gì bà cũng bao dung, che chở cho con gái. Dù con gái làm liên lụy đến cả nhà nhưng không ai oán trách cô. Ngược lại còn luôn lo lắng cho cô. Kiếp trước cô cũng giống nguyên chủ , có gia đình, có địa vị, cũng bị tình yêu làm mờ mắt, tự tay hủy hoại gia đình mình. Kiếp này cô nhập vào thân xác nguyên chủ, cô sẽ thay nguyên chủ bảo vệ đình, nam nữ chính đừng hòng đụng vào. Du Nguyệt thấy cô như sắp khóc, vội chạy tới đưa khăn tay, miệng luôn hỏi



- Quận chúa, người ổn không ạ ? Là cảm thấy trong người không khoẻ sao, để nô tì gọi đại phu.  Nàng bất giác nhìn nàng ta, trong nguyên tác Du Nguyệt đã theo hầu Vĩnh Hi từ nhỏ, cho dù quận chúa có vô lí thế nào cũng đối xử tốt với cô. Chính vì thế Du Nguyệt hết lòng trung thành, thấy nguyên chủ vui, tâm trạng Du Nguyệt cũng vui vẻ theo, nguyên chủ buồn Du Nguyệt sẽ lo lắng không thôi, giống như bạn thân nàng ở kiếp trước, kết cục cũng vì nguyên chủ chết, Du Nguyệt ngấm ngầm hại nam chính để trả thù, kết cục thảm không phải nói. Nhắc đến bạn thân kiếp trước, tim Vĩnh Hi bỗng chốc thắt lại, cái chết của cô có lẽ là cú sốc lớn đối với bạn thân cô, không biết cô ấy sống tốt không, có bị tên tra nam đó hại không. Cô nghĩ đến đã hận thấu xương, cả người toả ra hàn khí, cô muốn quay về trả thù nhưng cô đã chết rồi. Ông trời cho cô đầu thai lại thì cô sẽ trân trọng, bảo vệ người thân, tốt nhất là tránh xa nam nhân nhiều nhất có thể. Cô không muốn đau lòng thêm giây phút nào nữa.

Buổi chiều, cô cũng đến viện của huynh trưởng, còn cố ý sai người mang vài cái bánh qua làm quà tặng

- Ca ca , huynh hôm nay có bận gì nhiều không, có thể đưa muội đi chơi phố được không a.

- Huynh còn có chút việc cần bàn bạc với Thần Vương, huynh chuẩn bị đến phủ Thần Vương, xong việc sẽ đưa muội đi chơi, vậy chịu không ?

Nếu như để cô ở lại, vậy chiều nay cô phải tiếp tục học. Kiếp trước chỉ có học chứ chơi đối với cô là một điều xa xỉ, nên kiếp này nhất định phải chơi khó đang còn tuổi xuân phơi phới, không thể học nhiều như thế được, cô kì kèo với Vĩnh Thụy

- Huynh đem muội đi với, kiểu gì chiều nay cũng bị mẫu thân lôi đi học vẽ. Muội đảm bảo với huynh sẽ không làm phiền hai người nói chuyện, chỉ xin một bình trà ngồi uống chờ huynh thôi. Chắc Thần Vương cũng không hẹp hòi đâu nhỉ ?

Ban đầu, Vĩnh Thụy cũng định cho cô dâu nhưng ngẫm lại :

- Không được, chịu khó ở nhà đi, Thần Vương không thích nữ nhân, muội đến đó sẽ rất khó xử.

Kì kèo với huynh trưởng thế nào cũng không được, cô đành chịu thua trở về. Đi giữa đường cô cũng nảy ra ý tưởng muốn trốn trên xe ngựa. Nghĩ là thực hành luôn, cho dù Du Nguyệt có ngăn cỡ nào cũng đành chịu quận chúa nhà mình, cả hai cùng trốn vào thùng của ghế bên trong xe ngựa, cũng may xe ngựa rộng rãi, thân hình hai nàng cũng nhỏ nhắn nên chui vào được. Khi có cảm giác có người lên, cô cũng vội hít thở nhỏ nhất có thể nhưng sao qua được tai mắt của những người luyện võ. Đi được một đoạn, Vĩnh Thụy cười lớn nói :

- Không ngờ muội muội của ta cũng thật giỏi nín thở, mau chui ra đi, chết ngợp trong đó ca ca không biết ăn nói sao với phụ mẫu

Vĩnh Hi ngượng người khi bị phát hiện, cô cũng đành chui ra, vốn còn định lát tới phủ Thần Vương rồi cho huynh trưởng bất ngờ. Ai dè bị phát hiện sớm như vậy, lòng cô thoáng không vui

- Huynh phát hiện từ khi nào thế ?

Vĩnh Thụy thản nhiên trả lời :

- Lúc mới lên xe, ta phát hiện thấy hơi thở nữ  nhân, liền đoán ngay là muội, ta biết với tính cách của muội sẽ không dễ đầu hàng mà.