Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt Hơn

Chương 2: tráo tân nương



Lúc này, đã xảy ra vụ tráo đổi tân nương chấn động Lễ Triều chưa nhỉ ? Vĩnh Hi quận chúa này trong truyện nàng cũng có một chút ấn tượng, vì yêu nên mới hắc hóa trở thành ác nữ không từ thủ đoạn chia rẽ nam nữ chính, ngẫm lại cũng có chút đáng thương. Vụ tráo dâu cũng là vì ngũ hoàng tử Lê Minh Hiền yêu sâu đậm nương tử hụt của vị đại hoàng tử nên mới làm ra chuyện liều lĩnh như vậy, qua mặt cả thánh thượng và hoàng hậu. Cũng may là có đại hoàng tử bao che nên mới thoát khỏi tội trạng. Trước khi gặp nữ chính Triệu Ngọc Dao thì đại hoàng tử lãnh khốc vô tình cho rằng thành thân với ai cũng được, phụ nữ chỉ là vật trang trí nhà cửa. Sau khi gặp nữ chính thì si tình, một lòng một dạ. Chẳng hiểu kiểu gì cô quận chúa này cứ đâm đầu vào mối tình  đơn phương không kết quả này. Đang miên man suy nghĩ cốt truyện thì tiếng của Du Nguyệt làm Vĩnh Hi bừng tĩnh

- Quận chúa à, người không khỏe ở đâu sao ? Sao lại thất thần như vậy ?

- Du Nguyệt, tại sao ta lại bất tỉnh, bị thương vậy ?

Du Nguyệt buồn bã, hồi tưởng lại trả  lời :

- Quận chúa, người thật sự không nhớ sao? Khi nghe tin đại hoàng tử nhận thánh chỉ thành thân với người khác mà không phải là người đã khiến cho người tức giận, muốn đến hôn lễ làm loạn, bị binh lính ngăn cản. Sau đó bất cẩn va vào tường dẫn đến ngất xỉu.

Hừm ! Hoàng hậu sở dĩ không muốn cho Vĩnh Hi quận chúa thành thân với đại hoàng tử là vì ngôi vị thái tử cho con trai của bà ta. Trong triều hiện giờ đã hình thành nên hai phe cánh là đại hoàng tử là trưởng tử  và nhị hoàng tử là đích tử, mấy năm nay phủ thừa tướng luôn ở phía trung lập không chia bè kết phái khiến cho bọn họ sốt ruột cả lên. Hoàng hậu đã xin hoàng thượng ban hôn nam chính cho cháu gái của mình để dễ dàng kiểm soát nam chính. tuy nhiên, hoàng hậu lại không ngờ răng giữa đường lại có một ngũ hoàng tử xen vào, phá hỏng hết kế hoạch của bà ta. Chậc ! Thâm cung nội chiến, tranh giành ngai vàng thật sự quá đáng sợ ! Tốt nhất là nên an phận mà sống, không khéo còn liên lụy cả gia đình.

- Quận chúa, lúc người hôn mê, đã xảy ra vụ tráo tân nương ở  phủ đại hoàng tử và phủ ngũ hoàng tử làm hoàng thượng tức giận vô cùng. Tuy nhiên, cũng không thể đem người đổi lại được nên đành để vậy. Bây giờ, đây là chủ đề mà cả kinh thành bàn tán xôn xao.

Vĩnh Hi nhàn nhạt trả lời, vẻ mặt bình tĩnh không có một ngạc nhiên và đau lòng :

- ừm, cũng thật thú vị. Ta muốn đến chỗ mẫu thân và phụ thân, em mau tới giúp ta sửa soạn

- Quận chúa, người chẳng lẽ đã buông bỏ Minh Vương đại hoàng  tử rồi ạ ? Còn nữa, người đang bị bệnh, nghỉ ngơi thêm chốc lát. Lão gia và phu nhân sẽ tới thăm người sớm thôi. Du Nguyệt vừa nói vừa ngăn cản Vĩnh Hi xuống giường.

- Không cần, ta khỏe rồi, ngoại trừ vết thương nhỏ trên trán thì không có gì đáng ngại, ta muốn gặp phụ mẫu ta, em đừng cản ta ....



Vĩnh Hi đang nói giữa chừng thì có tiếng người ở ngoài vọng vào, ngắt lời cô

- ha, con đó, vẫn bướng bỉnh như thường, tại sao không nghỉ ngơi cho khỏe đã đòi xuống giường rồi ?

Một người phụ nữ đã tứ tuần bước vào, kèm thêm giọng điệu trách mắng nhưng chứa đầy sự nuông chiều thì cô đoán có lẽ đây là mẹ của nguyên chủ. Ngắm kĩ thì bà  ấy thật là đẹp, là vẻ đẹp hiền hậu, da mặt được chăm sóc, bảo dưỡng kĩ càng nên không nhiều nếp nhăn xuống hiện.

- Mẫu thân à, con gái người khỏe rồi mà nằm cả ngày thì sắp mọc rễ trên giường luôn rồi nè, người cho con ra ngoài hít thở không khí đi mà, phụ thân con đâu, sao không tới thăm con vậy

Nghe vậy, sắc mặt mẫu thân nàng chuyển dần sang nghiêm khắc :

- Phụ thân con bận việc triều chính rồi, còn nữa, con còn tính tới phủ Minh Vương quậy nữa sao, phụ thân con dọn đống tàn dư mà con gây ra mệt lắm đó, đừng khiến ông ấy phiền lòng nữa. Minh Vương không hè yêu con, nó chưa hề để  con vào mắt, nghe lời mẫu thân, đừng bám theo Minh Vương nữa.

- Mẫu thân, hài nhi biết rồi mà, người không cần lo lắng con tìm Minh Vương gây chuyện nữa đâu. Cô nhõng nhẽo trả lời

Vĩnh Hi nói vậy cũng khiến sắc mặt mẫu thân nàng là Tần Thị cũng hoà hoãn hơn.

- Con không lúc nào không khiến ta lo lắng, bây giờ cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đã, đợi con khoẻ rồi ta liền cho con đi thăm ngoại tổ phụ của con.

Vừa nói, bà vừa kéo cô nằm xuống đắp chăn lại rồi đi ra ngoài như thể sợ cô lại năn nỉ xin xỏ ra ngoài chơi.