Cũng xui xẻo thật.Còn nữa, cậu dẫn tớ đi xem nam nữ chính đi. Để coi hào quang của bọn họ thế nào, còn nam chính, hắn đẹp như nào mà hấp dẫn được hai mỹ nhân này.Cũng được, tớ cũng biết đường đến Minh Vương phủ. Nhưng mà, chỉ nhìn một chút thôi, bị phát hiện là rắc rối lắm, tớ sẽ bị cấm túc nữa.Cả hai tới Minh Vương phủ, nơi này quả nhiên canh giữ nghiêm ngặt, Châu Vĩnh Hi ban đầu không dám vào chỉ muốn ở ngoài chờ vận may. Ấy vậy mà cô bạn thân lại chịu chơi hơn, thấy có hai nha hoàn đang chuẩn bị vào phủ thì đánh ngất người ta, điểm huyệt rồi giấu trong xọt lấy rơm lấp lại. Ở đâu ra cô nàng còn có cả mặt nạ dịch dung nữa, hỏi ra thì mới biết của hai nha hoàn đó. Châu Vĩnh Hi nhíu mày mơ hồ, hai nha hoàn này chắc nhận được lệnh của chủ nhân, bọn họ làm như vậy thì rất dễ bị phát hiện, đôi khi còn dẫn đến nhiều hậu hoạ. Cơ mà, Nhiếp Tịch Chi thì vẫn vô tư, bảo cô mau thay đồ rồi còn đòi chui lỗ chó, thôi thì một người dám rủ hai người dám thử.
Bọn họ đang đứng cách xa phủ Minh Vương, đúng ra là ở trong hẻm không bóng người, hai nha hoàn này không thể thấy được khuôn mặt họ bởi vì Tịch Chi đánh lén sau lưng. Châu Vĩnh Hi thì biết địa hình trong phủ bởi vì nguyên chủ có lén cất bản đồ phủ Minh Vương trong phòng, cô cũng có đọc qua. Bọn họ đi qua hồ sen đã gặp ngay nữ chính Triệu Ngọc Dao đang ngồi thưởng trà, bên cạnh còn có cây bảo kiếm chạm khắc tỉ mỉ rất đẹp. Hai người nấp sau một hòn bộ, Nhiếp Tịch Chi nhìn nữ chính đến mê li
- Hi Hi, nữ chính xinh thiệt nha, mình cũng mê nữa.
Châu Vĩnh Hi lần đầu gặp nữ chính ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng cảm thán không thôi, một mỹ nhân diễm lệ khó ai bì kịp được nhưng mà hơi lạnh lùng, gương mặt lúc nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó :
Ừm, nhưng mà thật lạnh lùng, bộ dáng giống như tổng tài băng đá, ai nhìn cũng sợCũng do môi trường sinh ra thôi, sống với người cha lạnh lùng, mấy người đàn bà cùng em trai em gái độc ác thì làm sao mà cô ấy ấm áp được, chưa hắc hóá là may lắm rồi đó rồi đó.Một bà vú đến phá vỡ bầu không khí, gấp gáp chạy tới hành lễ với Triệu Ngọc Dao rồi nói :
- Vương phi nương nương, hai nha hoàn nhận lệnh mang mặt nạ dịch dung đến không hiểu sao vẫn chưa quay về.
Triệu Ngọc Dao nghệ vậy liền nhăn mày, tách trà chuẩn bị uống cũng bỏ xuống, quay lại hỏi :
Cho người đi tìm chưa?Đã cho rồi, rất nhanh sẽ tìm được thôi ạ. Nương nương sao lại cần mặt nạ dịch dung đến vậy ạ ?Ánh mắt Triệu Ngọc Dao hiện lên tơ máu, bàn tay xinh đẹp cũng bị nắm chắt đến nổi gân xanh.
- Trả thù phủ thượng thư, chính bọn họ đã gây ra cái chết cho mẫu thân ta. Nợ máu phải trả bằng máu.
Cảm nhận được sát khí của Triệu Ngọc Dao lan đến hòn bộ, hai người không hẹn mà cùng run, Châu Vĩnh Hi nói :
- Hình như tụi mình hơi hại nữ chính, tớ đề nghị nên về.
Nhiếp Tịch Chi cũng tán đồng, chuẩn bị quay lưng trở lại phía lỗ chó thì bà vú đang đứng bên Triệu Ngọc Dao hét lớn:
- Hai nha hoàn các ngươi đang làm gì ở đó.
Châu Vĩnh Hi hít một hơi, bình tĩnh quay mặt lại nói :
Bẩm ma ma, chúng tôi đến đây không muốn làm phiền nương nương nên cố ý quay lui.Hai ngươi trông thật lạ, ta chưa nhìn thấy bao giờChúng tôi là người mới đến hầu hạ.Triệu Ngọc Dao gương mặt không cảm xúc, ra lệnh cho cô và Tịch Chi:
- Vậy hai người qua đây hầu hạ ta thưởng trà. Ma ma, bà lui xuống trước đi.
Bọn họ thở dài, đành phải qua đó hầu hạ nữ chính. Châu Vĩnh Hi kiếp trước có học khoa trà đạo nên phụ trách việc pha trà, còn Nhiếp Tịch Chi thì dâng trà cho nữ chính. Triệu Ngọc Dao nuốt xong ngụm trà thì đứng dậy :
- Chúng ta đến chỗ vương gia.
Ba người đến sảnh chính thì quản sự của phủ chạy ra ngăn cản
- Vương phi nương nương, vương gia đang tiếp đãi Khánh Ninh tướng quân và Thần Vương điện hạ. Xin người chờ một lát.
Châu Vĩnh Hi nghe huynh trưởng mình đang ở đây thì giật mình nhưng cô đã hóa trang nên chắc huynh trưởng không nhận ra đâu. Triệu Ngọc Dao nói với quản sự :
- Vậy hắn xong việc thì báo cho ta biết.
Nói xong thì xoay người về viện, cứ tưởng cô ấy sẽ giữ bọn họ lại nhưng rất may là cho lui xuống. Hai người cũng không chậm trễ, vừa nhận lệnh cho lui xuống không phải hầu hạ nữa thì vội phóng nhanh ra lỗ chó. Nhiếp Tịch Chi buông trái tim đang lơ lững xuống, thở phào nhẹ nhõm:
- Hú hồn, cuối cùng cũng thoát được.
Châu Vĩnh Hi kéo tay cô ấy đến con hẻm, vừa đi vừa nói :
- Chúng ta nhanh đến chỗ đống rơm, trả đồ cho nha hoàn lại rồi quay về thôi.
Hai người bọn họ nhanh chóng thay đồ, giải huyệt cho hai nha hoàn, trả lại hiện trường như cũ. Nếu như nữ chính muốn điều tra cũng khó bởi vì không có camera chạy bằng cơm, hai nha hoàn cũng không biết mặt. Trở về quán trọ, Châu Vĩnh Hi mới yên tâm.
- Tiểu Chi, sau này đừng làm mấy chuyện đau tim như vậy nữa.
Nhiếp Tịch Chi không thấy sợ nữa, còn hưng phấn nói với cô :
- Nhưng mà vui mà, không biết nhan sắc của nam chính thế nào nhưng nữ chính đúng là khuynh nước khuynh thành.
Châu Vĩnh Hi nhớ ra chuyện, nói với nàng ta :
A, sáng nay huynh trưởng tớ ra ngoài từ sớm nên không biết khi nào huynh ấy về để tìm được người của cậu.Chuyện đó cậu không cần lo đâu, lúc nãy chúng ta bước vào quán trọ đã có hai ám vệ ở quán trọ rồi. Bọn họ là người hộ tống tớ, rất nhanh đám tùy tùng sẽ đến đây.Vậy thì được. Có hộ vệ bên cạnh Châu Vĩnh Hi yên tâm về Nhiếp Tịch Chi hơn rồi