Châu Vĩnh Hi bên này sau khi nhận được thiệp mời của nữ chính Triệu Ngọc Dao thì trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì. Chẳng lẽ cô đột nhập vào vương phủ bị phát hiện ? Không có khả năng, cô ấy chắc sẽ không điều tra nhanh đến vậy, hôm qua đột nhập mà hôm nay đã tra ra rồi ? Không cần suy nghĩ thêm, cô chắc chắn sẽ từ chối, cô không muốn đến cái nơi đó đâu. Du Nguyệt thấy bộ dạng cầm thư mời như cầm củ khoai nóng của chủ nhân liền hỏi :
- Quận chúa, người không muốn đi sao ?
Vĩnh Hi gật đầu, xé toạc thư mời trên tay đi, rồi để trên bàn trang điểm :
Phải, em cho người đến báo ta bị hành thích vẫn chưa khỏe lại, đi đứng không tiện nên hôm nay mạn phép từ chồi.Vâng, quận chúaCô tiện tay cầm cuốn sách trên đầu giường lật ra đọc. Văn chương của người xưa rất hay, nhiều hôm cô đọc đến say mê, đến khi mí mặt sụp xuống cô mới bất đắc dĩ buông quyển sách rồi nằm ngủ.
Ca ca ta đi đâu rồi ? Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu. Vĩnh Hi lật lật cuốn sách trong tay, hỏi Du Nguyệt.Quận chúa, vài ngày nữa sẽ có đoàn sứ thần Minh Lạ quốc đến, nghe nói có cả hoàng thái tử và Hân Khuê công chúa đến đây nữa. Khánh Ninh tướng quân phụ trách việc hộ tống nên hiện giờ rất bận rộn.Châu Vĩnh Hi khựng động tác lại, Nhiếp Tịch Chi sắp tới đây rồi, trong lòng Vĩnh Hi vui mừng không thôi. Sứ thần
Minh Lạ quốc đến chắc chắn hoàng thượng sẽ mở tiệc. Lúc đó cô và Nhiếp Tịch Chi sẽ gặp nhau tại hoàng cung, nếu được cô sẽ mời cô ấy về phủ chơi. Ở yến tiệc chắc sẽ có nhiều cuộc thi so tài tranh đấu, nam nhân thì tỉ thí võ nghệ, nữ nhân thì tranh tài cầm nghệ, thơ ca nên giờ cô phải đi chuẩn bị, đến lúc đó còn ứng phó được. Cô cho Du Nguyệt lui xuống đế bản thân yên tĩnh đọc sách, đang đọc giữa đường thì tự nhiên ai bịt mắt cô lại, chưa kịp hét lên thì bàn tay của người đó chặn miệng khiến cô kêu lên "ú ở". Người đó ghé sát vào tai cô, nói :
- Nàng đoán xem ai đến thăm ?
Nghe tiếng Lê Ngọc Hàn, động tác vùng vẫy của cô dừng lại, hỏi hắn :
- Thần Vương điện hạ, sao người lại đến đây ?
Thần Vương buông tay đang đặt trên mắt cô xuống, ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình, thủ thỉ :
- Bổn vương đến thăm thê tử tương lai.
Châu Vĩnh Hi kháng cự nhưng không thành, khắp người run lên như có dòng điện xoẹt qua người, trừng mắt nhìn
Lê Ngọc Hàn rồi quát.
- Ai là thê tử tương lai của người, xin điện hạ tự trọng.
Lê Ngọc Hàn vẫn bày ra bộ mặt vô lại, tay càng siết chặt eo cô nói :
- Đó là chuyện sớm muộn thôi, nàng không thuộc về ta thì sẽ không thuộc về ai cả
Châu Vĩnh Hi gỡ tay hắn ra nhưng sức lực chênh lệch, căn bản gỡ không ra, đỡ trán nói với hắn :
Người nói chuyện này quá phi lí rồi, chuyện hôn sự của ta sẽ là do ta quyết định. Còn nữa, người không nên đột nhập vào khuê phòng nữ nhân, như vậy sẽ không tốt cho thanh danh cả hai.Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm. Hôm sau liền đem lễ vật đến hỏi cưới nàng.Châu Vĩnh Hi hét lớn vào mặt Lê Ngọc Hàn, chỉ tay ra cửa sổ muốn tiễn khách :
KHÔNG CÂN, điện hạ xin mời về cho.Được, ta đi. Nói rồi hắn cũng đứng lên nhưng không trèo cửa số mà đi bằng cửa chính. Thấy vậy, Châu Vĩnh Hi chạy tới trước mặt ngăn cản, kéo tay hắn về phía cửa sổ, tức đến nỗi gương mặt đỏ ứng, thở hồn hển nói :Điện hạ, người đi bằng đường đó sẽ hại chết mạng người. Xin người mở lòng từ bi, lúc đi hướng nào thì lúc về băng hướng đó giúp ta.Bổn vương không thích.Vương gia, người chẳng lẽ rảnh rỗi lắm sao ? Đột nhập vào khuê phòng của ta là muốn làm cái gì ?Thần Vương ghé sát vào mặt cô, phả hơi vào mặt khiến cô cứng đờ :
- Bổn vương đột nhập vào đây còn muốn làm gì ngoài việc cướp sắc
Châu Vĩnh Hi dơ tay lên tát vào má Thần Vương, còn chưa kịp làm gì bàn tay đã bị nắm lại, cả người bị đè xuống giường, cảm nhận được thứ mềm mại chạm vào môi, đôi mắt cô mở to, còn đang định đưa tay lên đánh thì khắp cả người đều bị khống chế. Lê Ngọc Hàn như đi guốc trong bụng cô, lần đầu tiên hắn hôn nên có chút thô lỗ, môi cô bị gặm nhắm đến sưng đỏ, hắn đưa tay lên vuốt ve nói :
Xin lỗi, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.Không bao giờ có lần sau, nếu như người thực sự muốn làm ta liền hét lên cho người coi. Lê Ngọc Hàn ngươi ức hiếp dân nữ. Vĩnh Hi giận đến nỗi gọi cả họ tên của hắn, quên cả kiêng dè, ai bảo hắn dám cưỡng hôn cô. Lê Ngọc Hàn híp mắt lại, ôm trọn người cô, khuôn mặt chôn vào cái cổ trắng ngần của cô.Bốn vương muốn làm nàng cản không nổi đâu.Châu Vĩnh Hi cố đẩy tảng đá trước mặt ra nhưng không được, sức cô so với người tập võ thì như tát nước Đông Hải, cô run rẫy, hoảng sợ, nếu như hắn dám làm thì đời cô coi như tiêu thật rồi. Cứng với hắn không được thì bây giờ nên cầu xin, biết đâu hắn còn cho cô đường sống
- Thần Vương điện hạ, xin người đừng làm vậy mà. Nếu không ta thật sự bị tuyệt đường sống rồi.
Thần Vương nghe tiểu bảo bối hắn nhẹ giọng cầu xin thì khẽ cười, bộ dáng thật sự quá đáng yêu, nàng đây là đang mê hoặc hắn mà.
- Biết sợ rồi à ? Lúc nãy ta thấy nàng còn mạnh miệng lắm cơ mà.
Cảm nhận nàng đang run rẩy thì hắn cũng xiêu lòng, bây giờ cả người hắn đang khô nóng lên nhưng mà phải nhịn xuống, xoa đầu cô trấn an :
- Yên tâm, ta sẽ không làm gì nàng đâu, ta chờ nàng cưới vào cửa.
Thật sự Lê Ngọc Hàn sẽ không làm vậy với Châu Vĩnh Hi, hắn chỉ muốn hù cô thôi. Lúc nãy hôn cô hắn cũng chỉ muốn nhẹ nhàng lướt qua nhưng mà môi cô mềm mại câu dẫn hắn nên hắn không khống chế được cơn dục vọng.