Hắn hồi nãy còn lo lắng nàng không thích, bây giờ xem ra không cần phải lo nữa rồi.
- Nàng có gì trao đổi không ?
Châu Vĩnh Hi ngồi trên đùi hắn ngắm nghía chiếc vòng, nghe câu hỏi hắn liền thắc mắc:
- Điện hạ muốn gì ?
Lê Ngọc Hàn nắm lấy chiếc cằm tinh xảo cô để cô đối diện với hắn rồi cúi mặt xuống hôn, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, cảm nhận nàng hít thở không thông, hắn mới lưu luyến buông ra, nói :
- Nàng là người thứ hai khiến ta cúi đầu.
Châu Vĩnh Hi cười nhạt, mấy câu này chẳng phải trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo có đầy sao. Tên này sao lại giống quá vậy.
- Thật vinh hạnh nhưng ta đâu ép.
Lê Ngọc Hàn ôm nàng, để nàng tựa đầu vào ngực mình, thủ thỉ bên tai :
- Được, là ta tình nguyện, cả đời ta sẽ cúi đầu trước nàng.
Nghe được câu này trái tim Châu Vĩnh Hi lệch đi một nhịp, giương mắt nhìn hắn không chớp mắt. Thấy vậy, hắn lên tiếng trêu chọc cô :
- Xem ra nàng rất hài lòng về gương mặt này của ta rồi. Nàng có muốn không ?
Châu Vĩnh Hi lúc nãy còn ngây ngốc nhìn hắn, giây sau liền đứng bật dậy quát :
- Vô sỉ.
Châu Vĩnh Hi đang rất giận. Chợt cô nhớ đến vụ ám sát mà huynh trưởng đề cập đến ở bàn ăn liền muốn hỏi
Thần Vương. Dù sao thì hắn cũng có mặt ở đó, cũng cứu cái mạng nhỏ này của cô nên chắc sẽ biết ít nhiều, nghĩ vậy liền hạ giọng hỏi :
- Điện hạ, người có biết thông tin về việc ta bị ám sát không ?
Lê Ngọc Hàn nhướn mày, hắn vốn còn định giấu nàng vì không muốn nàng lo lắng nhưng thấy ánh mắt mong đợi của nàng hắn không kiềm lòng được.
Nàng muốn nghe sao ?Tất nhiên rồi, ta là nạn nhân mà nên cần phải được biết.Lê Ngọc Hàn tóm tắt sơ qua cho cô :
- Người ra tay ám sát nàng hôm đó là Ngọc Vương, hắn thật ra không muốn giết nàng. Mục đích chính là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân để nàng và phủ thừa tướng nợ hắn ân tình, việc này rất có lợi cho hắn bước lên hoàng vị. Âm mưu của hắn thất bại khi ta mới là người cứu nàng, sự việc có thể bại lộ nên hắn đổ hết mọi chứng cứ lên đầu Đàm Ngọc công chúa, quân cờ hy sinh của hắn.
Châu Vĩnh Hi thoáng lạnh người, trong tiểu thuyết mô tả Đàm Ngọc ngũ công chúa và Ngọc Vương nhị hoàng tử là cùng một mẹ sinh ra. Sao tên đó có thể đối xử với muội muội ruột thịt của mình như thế được chứ, dù cho tính cách của vị công chúa đó không được tốt lắm.
- Ngọc Vương cũng thật máu lạnh vô tình, Thần Vương điện hạ, cảm tạ ngài hôm đó cứu tiểu nữ.
Thần Vương với tay ôm lấy eo nàng để nàng ngã vào lòng mình, vô lại nói :
Nàng muốn lấy thân báo đáp không ?Xin điện hạ đừng trêu chọc tiểu nữ nữa. Không có việc gì thì nên về rồi, việc báo ân thì tiểu nữ sẵn sàng giúp người khi cần nhưng không thể phạm pháp.Nói rồi nàng chạy lại mở cửa sổ để hắn trèo ra.
Tại hoàng cung
Hoàng thượng Lê Ngọc Phong ngồi trên ghế cao xem tấu sớ mà Châu Vĩnh Ninh vừa dâng lên. Ông giận tím
người tay đập mạnh xuống bàn, quát :
- Nghịch tử, người dám tạo phản ?
Nhị hoàng tử Lê Minh Triết hoảng sợ, vội quỳ xuống dập đầu nói :
- Xin phụ hoàng minh xét, nhi thần vẫn một lòng trung thành với người.
Hoàng thượng ném thẳng quyển tấu sớ vào đầu Lê Minh Triết khiến đầu hắn máu chảy một mảng
- Chứng cứ rành rành, người dám chối? Người đừng tưởng những việc làm của ngươi qua mặt được trẫm. Bao nhiêu năm cùng với hoàng hậu kéo bè kết phái gây rối loạn triều đình, gây ra không ít tội lỗi cho bá tánh.
Ngọc Vương vẫn bao biện cho hành động của mình :
-Phụ hoàng, nhất định có người hãm hại, muốn đẩy con vào chỗ chết.
Minh Vương lúc này cũng lên tiếng :
- Không ai đẩy nhị đệ vào chỗ chết cả, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.
Ngọc Vương đang quỳ đứng dậy chỉ thẳng mặt Minh Vương nói :
- Là huynh, nhất định huynh, nếu đệ mà ngã thì người có lợi nhất chẳng phải là huynh sao ?
Châu Vĩnh Ninh lúc này cũng không nhịn được nói :
- Nhị hoàng tử, tội ác của người đã bị mọi người phát hiện. Chuyện người bí mật cùng với Uy Viễn tướng quân vận chuyển vũ khí, binh thao võ lược rèn dũa tướng sĩ ngày đêm với âm mưu tạo phản cho đến việc người ám sát ái nữ của thần cũng đã có chứng cứ rõ ràng. Điện hạ muốn chối cũng không thể.
Hoàng thượng vẫn thấy bộ dáng cứng đầu của Ngọc Vương thì còn tức thêm, nói :
- Đến chết còn không biết hối cải. Lần này cho dù hoàng hậu và thái phó cũng không cứu được ngươi, âm mưu tạo phản bất thành nhốt vào đại lao chờ ngày xử tử.
Thái giám bên cạnh liền gọi thị vệ đến lôi Ngọc Vương xuống đại lao,
Chuyện ta giao cho ngươi và Khánh Ninh tướng quân làm tới đầu rồi ?Bẩm phụ hoàng, nhi thần cùng tướng quân đã bắt nhốt Uy Viễn tướng quân và thuộc hạ của nhị đệ vào đại lao chờ xét xử. Số vũ khí mà nhị đệ tích trữ cũng xung vào quốc phòng.Rất tốt, ngươi lui ra đi.Hoàng thượng đối xử với các hoàng tử và đại thần văn võ bá quan cực kì lạnh lùng tàn khốc, ông chỉ ấm áp với đệ đệ ruột và bằng hữu tâm giao thừa tướng. Lê Minh Thành vừa lùi ra, ông thu lại dáng vẻ tức giận, ban tòa cho
Châu Vĩnh Ninh rồi lo lắng hỏi thăm :
- Vĩnh Hi quận chúa không sao chứ ?
Châu Vĩnh Ninh thành thật trả lời, không quên cảm kích Thần Vương:
- Bẩm Hoàng thượng, ái nữ của thần không sao, đã tịnh dưỡng một thời gian nên đã khỏẻ rồi. Hôm đó cũng thật may khi có Thần Vương điện hạ ra tay cứu giúp, nếu không chỉ e hài nhi của thần lành ít dữ nhiều.
Hoàng thượng lại hỏi thêm một câu :
- Thừa tướng, khanh cảm thấy Thần Vương đệ đệ là người thế nào ?
Châu Vĩnh Ninh trong lòng khó hiểu nhưng vẫn trả lời theo những gì ông hiểu biết về Thần Vương:
Bẩm hoàng thượng, điện hạ là người tuổi trẻ tài cao, có chí khí mạnh mẽ, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, rất đáng tin tưởngKhanh cảm thấy, Thần Vương có hợp với Vĩnh Ninh quận chúa không ?Châu Vĩnh Ninh có dự cảm không lành, bệ hạ đây là muốn tác hợp nha đầu của ông với Lê Ngọc Hàn đây. Ông chưa muốn xa Hi Hi sớm như vậy đâu nên phải uyển chuyển từ chối, cứ hạ thấp con bé đã :
- Chuyện... Chuyện này... Ái nữ của thần tính tình trẻ con, suy nghĩ cũng không thấu đáo. Thần Vương điện hạ là thân phận cao quý, ái nữ của thần vô ý trèo cao.
Hoàng thượng cũng muốn nói ra tâm tư của đệ đệ ruột mình cho Châu Vĩnh Ninh nghe :
- Ta lại cảm thấy vô cùng xứng đôi. Châu Vĩnh Hi cũng sắp đến tuổi cập kê, đệ đệ của ta lại lần đầu để ý đến nữ nhân. Bao lâu nay cứ tưởng hắn bị đoạn tụ làm trẩm ăn ngủ không yên nhưng giờ thì tốt rồi, trầm có thể nhìn ra
Thần Vương thật lòng với quận chúa vì đó là người trẫm nuôi từ nhỏ đến lớn. Không biết ý của thừa tướng thế nào ?
Châu Vĩnh Ninh đang uống trà mà muốn sặc, cho dù Thần Vương có tốt thật nhưng Hi Hi không muốn ông sẽ không dám ép, chỉ sợ hoàng thượng ra thánh chỉ ban hôn.
- Thần không nỡ ép buộc ái nữ, nếu như Châu Vĩnh Hi chấp thuận thì thần không có ý kiến.
Hoàng thượng tán đồng nhưng vẫn không quên tâng bốc đệ đệ trước mặt thừa tướng:
- Trẫm cũng không đành lòng ép. Lúc trước, nó nhất quyết muốn gả cho đại hoàng tử, trẫm cảm thấy không phù hợp, tính tình của hắn băng lãnh, đối với mẫu phi hay trẫm đều xa cách, không chút ấm áp. Hắn sẽ không đem lại hạnh phúc cho quận chúa đâ, cũng may quận chúa tỉnh ngộ kịp thời. Nếu g cho Thần Vương thì chắc chắn rất tốt, đệ ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa cũng không có thiếp thất hay nha hoàn thông phòng, hạ nhân trong vương phủ đều là nam, mấy nha hoàn lúc hầu hạ quận chúa dưỡng thương đều là cung nữ trong cung của trẫm, hiện giờ đã về chỗ cũ rồi. Không phải lo việc đệ ấy đào hoa khiến ái nữ của khanh đau đầu. Thừa tướng và quận chúa cứ việc suy nghĩ.