Khi đoàn sứ thần được hộ tống bởi Khánh Ninh tướng quân đã thuận lợi đặt chân vào kinh thành, người dân đến xem rất náo nhiệt. Châu Vĩnh Ninh đưa họ đến sứ quán, sắp xếp ổn thoả xong thì cũng vào triều bẩm báo hoàng đế. Châu Vĩnh Hi nghe Nhiếp Tịch Chi đến thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng chạy đến sứ quán gặp cô nàng. Đến nơi thì binh lính chặn lại không cho cô vào, nói thái tử điện hạ có lệnh ngoại trừ khẩu dụ của hoàng đế thì không ai được phép vào. Vĩnh Hi cau mày bất mãn, đúng là một tên quái đản mà, bây giờ làm sao nàng gặp được Tịch Chi đây. Cô đành hạ mình thương lượng với lính canh
- Ngươi vào thông báo giúp ta, nói với Hân Khuê công chúa là có Vĩnh Hi quận chúa ghé thăm. Ta sẽ thưởng cho ngươi.
Tên lính do dự một hồi thì cũng chạy vào thông báo, chỉ có thái tử điện hạ tính tình quái gở thôi, chứ tứ công chúa thì rất tốt bụng. Nhiếp Tịch Chi đang ngồi uống trà với hoàng huynh mình, nghe có Châu Vĩnh Hi thì mừng rõ đến làm đổ trà. Lật đa lật đật đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, cô báo với hoàng huynh một tiếng :
- Hoàng huynh, bằng hữu của muội đến rồi, muội cải trang vi hành đây.
Nhiếp Thiên Cẩn nghe đến Châu Vĩnh Hi thì ngạc nhiên, tứ muội hắn có quan hệ với nàng, đây đúng là duyên số.
Hắn đồng ý cho phép Tịch Chi ra ngoài, cũng không quên dặn dò :
Về trước tối nay, hoàng đế Lễ Triều có mở tiệc chiêu đãi, muội tuyệt đối không được vắng mặt.Muội rõ rồi, Hi Hi tối nay cũng tham dự tiệc mà, có gì muội sẽ đi cùng với nàng.Nhiếp Tịch Chi chạy ra ngoài nắm tay Châu Vĩnh Hi đi dạo phố thì hắn cũng triệu thuộc hạ, ra lệnh.
- Ngươi tra cho ta quan hệ giữa tứ muội và Vĩnh Hi quận chúa.
Trong lòng Nhiếp Thiên Cẩn mừng thầm " Tỷ muội của muội sắp thành tẩu tẩu rồi ".
Ở con phố Nhiếp Tịch Chi cứ kéo Châu Vĩnh Hi từ chỗ này đến chỗ khác, bọn họ cùng mua y phục, mua trang sức, ăn uống hết cả khu chợ mới tính về. Châu Vĩnh Hi đề nghị về sớm để chuẩn bị yến tiệc, hai người cũng thống nhất sẽ mặc y phục đôi giống nhau để gắn kết tình bạn. Đang cầm kẹo hồ lô ăn thì Nhiếp Tịch Chi quay qua đụng trúng nam chính Minh Vương Lê Minh Thành, Châu Vĩnh Hi kéo cô nàng lại gần mình, kiểm tra xem nàng ta có bị sao. Nhiếp Tịch Chi lên tiếng xin lỗi
- Thành thật xin lỗi đại nhân, tiểu nữ thất lễ, vô ý đụng trúng ngài.
Lê Minh Thành nhìn lướt qua hai nàng, hắn hiện tại còn đi tìm Hình Bộ thượng thư nhạc phụ nói chuyện :
- Bổn vương có việc, không tính toán với ngươi.
Nói rồi hắn quay người rời đi, Nhiếp Tịch Chi ghé sát vào tai Vĩnh Hi nói :
- Hắn là ai mà cao ngạo thấy ghét, gương mặt cũng thuộc dạng mỹ nam nhưng mà không đẹp bằng hoàng huynh tớ hay các ca ca của tớ.
Châu Vĩnh Hi lắc đầu ngán ngẩm, đúng là cũng đẹp, vẻ đẹp lạnh lùng không tì vết, người sở hữu hào quang nam chính có khác nhưng mà đáng tiếc không phải gu của cô :
- Nam chính đó bà cô của tôi ơi, nhưng đúng là không phải gu của tỷ muội chúng ta.
Nhiếp Tịch Chi nghe đến nam chính tiểu thuyết thì giật mình hét lên
- Nam chính á ?
Châu Vĩnh Hi bộ dạng phòng thủ, gật đầu xác nhận với cô nàng.
- Đúng rồi, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt, tránh mang hoa vào thân.
Nhiếp Tịch Chi đưa nắm đấm về phía trước nói :
- Hắn dám làm gì chúng ta tớ liền lăng trì hắn.
Châu Vĩnh Hi lắc đầu chào thua nói :
- Không nói chuyện này nữa, bây giờ phải đi về nhà thôi. Hẹn cậu ở hoàng cung tối nay.
Hai người chia tay nhau ở góc phố rồi mạnh ai nấy về, Du Nguyệt thấy quận chúa nhà mình vác một mớ đồ về thì vội kêu thêm mấy hạ nhân khác chạy ra xách giúp. Bản thân thì đỡ quận chúa vào trong
Em chuẩn bị nước nóng, ta muốn ngâm mình một látQuận chúa, người nhớ tắm nhanh, tiết trời se lạnh người chắc chắn bị cảm.Châu Vĩnh Hi gật gù, cô ngâm mình trong bổn tắm rất thoải mái, đi chơi cả ngày mệt mỏi với Nhiếp Tịch Chi nên mí mắt nàng nặng trĩu, ngủ quên luôn trong tịnh phòng, mãi đến khi Du Nguyệt đem y phục vào gọi dậy cô mới bừng tính.
- Quận chúa, người sao lại ngủ ở trong đây rồi. Đoán chừng lát nữa sẽ phong hàn mất, em đi sai người nấu nước gừng.
Sau đó Du Nguyệt lải nhải hồi lâu mới đi ra ngoài, Vĩnh Hi không thích người khác mắc y phục giúp mình nên Du Nguyệt rất ý tứ lui ra ngoài. Châu Vĩnh Hi mới mặc đến trung y thì thấy bên ngoài phòng cô có tiếng động. Châu Vĩnh Hi tưởng Du Nguyệt đem canh gừng đến nên cũng chạy ra xem thử. Nàng giật mình vì không phải Du Nguyệt mà là một người đàn ông xa lạ, hắn vận bạch y, khí chất toát lên dáng vẻ thần tiên, Vĩnh Hi nhìn đến ngẩng người một hồi, thấy mình chỉ khoác một cái áo mỏng, còn lấp ló thấy được cái yếm bên trong, ánh mắt của nam nhân đó nhìn có nóng rực, yết hầu hắn lên xuống. Châu Vĩnh Hi ý thức được chạy vội vào lại tịnh phòng, miệng còn muốn hét lên gọi Du Nguyệt nhưng không kịp, hắn nắm được cổ tay cô, tay còn lại bịt chặt miệng cô lại nên Châu Vĩnh Hi chỉ kêu được ú ú ở ớ. Châu Vĩnh Hi đúng là xui xẻo mà, lúc trước thì Thần Vương đột nhập, bây giờ thì thêm một nam nhân xa lạ. Bộ thời cổ đại mấy nam nhân thích đột nhập vào khuê phòng người ta vậy à, đúng là không có phép tắc, Châu Vĩnh Hi khó khăn chửi hắn:
- ên.... iến hái, ám ột nhập ào... òng ta (Tên biến thái, dám đột nhập vào phòng ta )
Tên nam nhân đó là Nhiếp Thiên Cẩn, hắn nghe được nàng ở trong lòng hắn đang chửi bởi hắn. Nhiếp Thiên Cẩn ghé sát vào tai nàng nói :
- Nàng đừng kêu lên ta liền thả nàng ra.
Tư thế của hai người quá ám muội, Châu Vĩnh Hi đang cố vùng vẫy trốn thoát thì tên nam nhân nào đó đang hưởng thụ, nàng cũng thật mềm mại, hương thơm thoang thoảng đi vào mũi hắn khiến đầu óc hắn bắt đầu lâng lâng, mơ hồ. Nàng khác biệt với tất cả những nữ nhân trong Đông Cung của hắn, những nữ nhân đó eo lắc lư, dùng hương hoa, son phấn đầy người nhằm tạo nên dáng vẻ quyến rũ để câu dẫn hắn. Những nữ nhân khác thấy hắn đều nhìn đến mê mẩn, tự nguyện dâng hiến bản thân mình leo lên giường hắn nằm. Còn nàng, nhìn ngẩng người chỉ là nhất thời, nàng đang chửi hắn, đánh đá loạn xạ lên người hắn. Nàng là người đầu tiên dám làm như vậy.