Từ lúc cô đứng ra bảo vệ ông lão cho đến khi mọi người giải tán Vĩnh Hi luôn cảm giác có một ánh mắt cứ dõi theo mình, cô bất giác rùng mình một cái. Tuy nhiên, cô nhìn xung quanh lại chẳng thấy có ai nhìn mình, khiến cô lo lắng, bất án . " Chẳng lẽ cái này là trực giác mách bảo mình nên về nhà ? " Cô nghĩ ngợi, thấy nên nghe theo trực giác, chạy vội về nhà.
Đúng như vậy, từ nãy đến giờ cô luôn bị một ánh nhìn theo dõi, người đó ở trên lầu cao của tửu lâu đang nói chuyện với huynh đệ của mình thì bị thu hút bởi giọng nói của Vĩnh Hi. Người đó không ai khác chính là hoàng thượng và vị hoàng đệ ruột thịt cùng một mẹ với mình là Thần Vương.
- Hoàng đệ sao lại nhìn cô nương đó thất thần vậy ? Vừa gặp đã yêu sao ? Có muốn ta làm mai cho không ?
Thần Vương cũng thu tầm mắt lại, cung kính trả lời với hoàng huynh của mình :
- Hoàng huynh đùa rồi, ta không có ý với cô nương đó, huynh biết đệ luôn không gần nữ sắc mà
- Hoàng đệ mấy năm nay luôn chinh chiến xa trường cùng với Khánh Ninh tướng quân, nay hai người trở về một là trọng thưởng, hai là tìm thê tử cho đệ đó, bằng tuổi đệ người ta đã con đàn cháu đống hết rồi kìa. Ngày mai trong cung sẽ mở tiệc chiêu đãi, ta không giúp hai người trốn nữa.
Thần Vương bày ra dáng vẻ lười biếng, cũng chỉ có hắn mới dám làm vậy trước mặt thiên tử.
- A Thụy chưa có thê tử, hoàng huynh ban hôn cho huynh ấy trước đi, thái hậu đã hứa với đệ sẽ không can thiệp vào chuyện hôn sự của đệ .
- Hoàng đệ thật lợi hại nha, ép lão thái bà thọ khang cung không can dự vào chuyện hôn sự của đệ
Hai huynh đệ bọn họ khi nhắc đến thái hậu gương mặt bỗng chốc lạnh lẽo lạ thường. Cũng phải, bởi vì thái hậu cũng chẳng phải mẫu thân ruột thịt của họ, cho nên suốt mấy năm nay bằng mặt không bằng lòng.
- Trễ rồi, đệ hộ tống hoàng huynh hồi cung
Bên phủ thừa tướng, khi cô trèo tường vào phòng thì cũng nghe tin huynh trưởng về nhà. Cô cũng nhanh chóng thay y phục chạy ra đón tiếp. Ở phòng khách, cô đã nhìn thấy gương mặt đẹp không chỗ chê của huynh trưởng mình, vì chinh chiến mà từ một công tử trắng trẻo thành một con người trưởng thành hoàn toàn khác.
- Hi Hi, lại đây, huynh trưởng có quà cho muội nè.
Vĩnh Hi nhìn con cáo tuyết nhỏ trong lồng, sự đáng yêu làm trái tim muốn tan chảy:
- Huynh trưởng, huynh thật tốt với muội, con cáo tuyết này muội thích lắm.
- Là có người tiến cống vật phẩm cho huynh và Thần Vương. Huynh chỉ lấy con cáo này thôi, muội vui là tốt rồi.
- Thần Vương ? Cô ngạc nhiên nói
Lúc này, mẹ cô lên tiếng giải thích :
- À, là hoàng đệ của hoàng thượng, cũng là bằng hữu của huynh trưởng con đấy. Người này trẻ tuổi tài cao nhưng mà hình như có lời đồn rằng là bị đoạn tụ...
Phụ thân cô là Châu Vĩnh Ninh đang ngồi uống trà lên tiếng :
Ngày mai có dạ yến trong cung, có muốn đi cùng cả nhà không ?
- Đi chứ, con thích !
Nói xong ai cũng ngạc nhiên nhìn cô, bình thường thì toàn bị bắt ép mới đi hoặc ở nhà luôn. Phụ thân là thừa tướng đương triều, mẫu thân là cáo mệnh phu nhân, huynh trưởng là đại tướng quân, còn Vĩnh Hi là quận chúa. Tất nhiên cả nhà ai cũng không thể vắng mặt yến tiệc trong cung rồi, chỉ là Vĩnh Hi luôn lấy cớ sức khoẻ vắng mặt, mẫu thân cũng chiều cô nên ở nhà với cô luôn.
- Vĩnh Hi, con muốn đi thật à ? Mẫu thân nàng muốn xác nhận lại.
Vâng, phụ mẫu cho con đi nha! Cô chạy tới ôm cánh tay của phụ thân cô, nhõng nhẽo nói
- Không phải vì đại hoàng tử chứ ? Ông nghi hoặc hỏi cô. Cô nghe vậy cũng muốn cười, cô đâu có để ý đến hắn ta, nhưng mà bây giờ cô ở trong thân xác của nguyên chủ nên phải chịu trách nhiệm bởi hành động trước đây của nguyên chủ rồi.
- Không ạ, con muốn kết giao với mọi người, còn vị Minh Vương gì đó con không quan tâm, người ta đã có chính thất, con sẽ không xen vào nữa, con đảm bảo ! .
Nghe Vĩnh Hi nói vậy phụ mẫu cô cũng yên tâm được phần nào :
- Vậy được, muộn rồi, mau đi ngủ đi, mai đừng để mặt trời mọc tới đỉnh đầu rồi mới dậy.
Nằm trong phòng, cô suy nghĩ đến Thần Vương, trong nguyên tác tên là Lê Ngọc Hàn, tác giả cũng không cập nhập đến việc hôn sự của người này, là bằng hữu thân thiết của ca ca nguyên chủ. Tiếng tăm lẫy lừng, lạnh lùng tàn nhẫn, trung thành với hoàng thượng. Nhưng mà ghét đàn bà con gái thì đoạn tụ thật sao ? Đúng là ông trời không cho ai tất cả. Trằn trọc một hồi cũng vì mệt quá nên cô lăn ra ngủ luôn