Xem ra cô phải cố gắng nói chuyện với anh trai hơn mới được, chờ tới cuối tuần xem thế nào, nếu cuối tuần anh vẫn tăng ca thì cô tới công ty tìm anh là được.
Tối hôm đó, quả nhiên Phó Trịnh Đào vẫn không về nhà.
Phó Lê không quấy rầy anh trai nữa, mãi tới thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, sau khi tan học Phó Lê lên xe, nói: "Chú Du ơi, chú chở cháu tới công ty đi ạ."
"Không về nhà à?" Chú Du ngạc nhiên hỏi.
"Vâng, cháu tới công ty ăn tối cùng anh trai ạ, con người cuồng công việc như anh ấy chắc là lại tăng ca quên ăn tối rồi."
Xe chạy tới cửa tập đoàn nhà họ Phó, sau khi xuống xe, Phó Lê đeo balo trên lưng bước vào công ty. Lúc trước Phó Lê đã từng tới công ty, bởi vì xinh xắn đáng yêu nên tiếp tân nhớ mặt cô, biết chắc cô tới tìm tổng giám đốc, lập tức nói: "Cô Phó, tổng giám đốc hiện đang ở văn phòng trên tầng 32."
"Vâng, cảm ơn chị." Phó Lê gật đầu.
Bây giờ là giờ tan tầm, cho nên thang máy dành cho nhân viên của công ty có rất nhiều người sử dụng, Phó Lê dứt khoát sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, vân tay của cô lúc trước đã được nhập vào, đi thẳng lên tầng 32.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô quen cửa quen nẻo tìm được văn phòng của tổng giám đốc, gõ gõ lên cửa hai cái rồi đẩy cửa ra, tức khắc nhìn thấy Phó Trịnh Đào đang vùi đầu làm việc.
"Vâng, hôm nay là thứ sáu, không có tiết tự học buổi tối cho nên tan học sớm ạ.” Phó Lê đóng cửa lại, sau đó lại nói: "Anh ơi, em vẫn chưa ăn tối, hai anh em mình cùng ăn nhé?"
"Vâng thưa Phó tổng, tôi sẽ nhanh chóng mang lên cho ngài."
Phó Trịnh Đào cúp điện thoại, sau đó xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Hôm nay sao lại có ý tới công ty vậy?"
"Em thấy tuần này anh bận quá, gần như không có thời gian trở về nhà." Phó Lê đi tới trước mặt anh ấy, nhíu mày nhìn: "Anh à, anh để cô em gái mới 17 tuổi đáng yêu dễ thương của mình ở nhà một mình như vậy, anh yên tâm được hả?"
"Trong nhà còn có dì giúp việc, hơn nữa an ninh trật tự khu nhà mình rất tốt." Phó Trịnh Đào nói.
"Em vẫn còn trong tuổi vị thành niên đấy." Phó Lê bất mãn nói: "Công ty nhiều việc lắm ạ? Em có giúp được gì không?"
"Một đứa nhóc như em có thể giúp được cái gì? Em ở trường an phận chút, chớ làm ra chuyện gì phải gọi người nhà tới là anh đã phải cảm ơn trời phật rồi." Phó Trịnh Đào bất đắc dĩ nói: "Chuyện lần trước anh còn chưa hỏi em tiếp đâu? Em thích thằng nhóc nhà họ Lục kia thật đấy à? Còn đi tìm bạn gái người ta gây phiền toái nữa? Em nói đi, đến cùng là em bị làm sao vậy hả? Mới tí tuổi đầu mà bày đặt yêu với chả đương!"
"Giờ em không còn thích cậu ấy nữa rồi." Phó Lê cười nói sang chuyện khác: "Em định cố gắng chăm chỉ học hành cho giỏi, mà sắp tới là thi giữa kỳ rồi, nếu em thi tốt, có được thưởng gì không anh?"
"Ờm... Hình như là hơn 100 thì phải? Phó Lê nói: "Chắc hơn 120 ạ."
"Thế tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Ban xã hội...hình như chỉ có 150 người." Phó Lê chột dạ sờ mũi.
"..." Phó Trịnh Đào: "Thành tích của anh với chị em lúc đi học đều rất tốt, sao tới lượt em lại thành... Tốt xấu gì cũng phải ở trong top 100 chứ?"
"Đấy là do lúc trước em không nghiêm túc học hành!" Phó Lê nghiêm túc nói: "Sau này em sẽ học hành nghiêm túc. Anh nói xem, nếu như kỳ thi này tên em nằm trong top 100, anh sẽ thưởng cho em bao nhiêu? Thuộc top 50 thì anh lại định thưởng cho em bao nhiêu?"
"Top 100 thì 1 vạn, top 50 thì 3 vạn. Có điều, em đừng có mà gian lận..." Phó Trịnh Đào nheo mắt nói.
"Anh yên tâm đi, em chỉ dựa vào thực lực bản thân để thi thôi! Hơn nữa thành tích chắc chắc sẽ rất ổn." Phó Lê đắc ý hất cằm.
Phó Trịnh Đào chưa bao giờ nghi ngờ chỉ số thông mình em gái mình. Mỗi lần đi họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp đều nhắc đi nhắc lại rằng Phó Lê đi học lúc nào cũng nghịch điện thoại, nhiều lần đột xuất đi kiểm tra đều bắt được cảnh cô đang đi chép bài của bạn học khác, trước khi thi mấy ngày mới bắt đầu ngồi nghe giảng, mở sách ra đọc. Lấy thành tích lúc trước của em ấy ra thi thì nếu không có gì sơ suất thì không có vấn đề gì.
Thầy giáo nói một mầm non tốt như em ấy lại không cố gắng học tập, nếu em ấy nghiêm túc chăm chỉ học hành chắc chắn sẽ đỗ được vào một trường đại học trọng điểm.
Phó Lê nhân cơ hội tiếp tục nói chuyện với Phó Trịnh Đào, để anh ấy nhờ chuyện này mà có thể nghỉ ngơi thêm một chút. Sau đó thư ký mang đồ ăn lên, hai người ăn cơm cùng nhau.
Phó Lê giám sát anh trai cơm nước xong xuôi, mới cầm balo lên, nói: "Anh ơi, em còn có bài tập nên về nhà trước đây. Anh nhớ đừng có mà làm việc vất vả quá, nhớ về nhà sớm đấy."
Phó Lê nói xong, lập tức rời đi. Thư ký của Phó Trịnh Đào đưa cô xuống tầng, trong thang máy, Phó Lê cười hỏi: "Chị thư ký ơi, bình thường ở công ty anh trai em có ăn cơm đúng bữa không ạ?"
Thư ký đẩy kính mắt một cái, nói: "Thành thật mà nói, thời gian Phó tổng ăn cơm rất tùy ý. Nếu hôm nay em không tới, sợ là đến 12 giờ đêm mới nhớ ra chuyện mình chưa ăn tối. Thời gian gần đây công ty rất bận, có vài hợp đồng cần ký kết, mà Phó tổng lại không yên tâm với nhân viên bên dưới, sau mỗi sự kiện bọn họ hoàn thành, ngài ấy lại phải tự mình xác nhận lại. Bởi chẳng may xảy ra tình huống gì, cũng sẽ trở thành tổn thất to lớn đối với công ty."
Phó Lê gật đầu, nói ngay: "Vậy thì chị thư ký ơi, sau này nhờ chị khi nào tới bữa thì chị nhắc nhở anh trai em với nhé. Nếu anh ấy nói không ăn thì chị bảo là do em bắt anh ấy phải ăn, nếu anh ấy không ăn thì chị báo lại cho em nhé."
"Bận lắm, chờ khi nào đói thì tôi sẽ gọi cô." Phó Trịnh Đào không thèm ngẩng đầu lên nói.
Thư ký: "Hôm qua em gái ngài đã dặn, nhờ tôi đúng giờ gọi ngài ăn cơm, nếu ngài không ăn, tôi sẽ báo cho em ấy biết."
Phó Trịnh Đào ngẩng đầu lên, thấy mặt mũi thư ký nhà mình bình thản, không hề sợ mình tí nào, không nhịn được cười: "Con bé là sếp của cô hay tôi mới là sếp của cô đây?"
"Tất nhiên là ngài ạ, nhưng tôi cho rằng em ấy đang quan tâm tới ngài, cho nên tôi chọn nghe theo em ấy. Phó tổng, nếu ngài không ăn cơm đúng giờ sẽ có hại cho cơ thể, một khi có chuyện gì xảy ra với cơ thể ngài, số tiền bị tổn thất cũng không ít đâu ạ."
Phó Trịnh Đào nhíu mày nói: "Vậy cô tự chọn bốn món mặn một món canh mang lên đây cho tôi đi."
Trên mặt Phó Lê mang theo nụ cười rạng rỡ: "Anh à, nếu anh không muốn bị em quản, vậy thì anh nhanh nhanh kết hôn, kiếm chị dâu cho em đi."
Trong thời gian này Phó Lê vì kỳ thi mà bận rộn ôn tập, Lục Triết phát hiện thời gian nói chuyện giữa hai người quá ít, nên tối thứ hai đành ngồi xuống viết mấy câu nói chuyện với Phó Lê: Gần đây hình như cô rất bận.
Phó Lê trả lời: Mẹ sắp phải thi giữa kỳ rồi, bác con bảo nếu mẹ vào được top 50 thì sẽ thưởng cho mẹ 3 vạn! Bé con ơi, mẹ đang vì con mà dốc hết sức lực để học tập đấy!
Lục Triết thấy mấy câu này, tự động phiên dịch thành: Phó Lê sắp phải thi giữa kỳ, chỉ cần lọt vào top 50 thì cô sẽ được anh trai thưởng cho 3 vạn.
Gì mà mẹ với bác cơ chứ, Lục Triết trực tiếp gạt phăng đi. Nữ sinh 18 tuổi, có lẽ anh trai chắc tầm mới đầu hai thôi, chắc không lớn hơn anh là bao.
Chẳng qua, Lục Triết vẫn bị phần thưởng này làm choáng ngợp. Một cuộc thi có thể kiếm được 3 vạn, hơn nữa 3 vạn ở chỗ cô thì ở chỗ anh chắc có giá trị hơn 30 vạn ấy nhỉ?
Lục Triết viết: Phạm vi đề thi chỗ cô có giống với bên tôi không? Nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi. Tôi học ban tự nhiên, còn cô thì sao?
Phó Lê: Mẹ học ban xã hội nhưng thành tích của mẹ cũng khá tốt, chắc không cần hỏi con đâu. Mẹ cảm thấy mẹ có hy vọng lọt được vào top 10!
Lục Triết:...Vậy vì sao cô chỉ cần vào được top 50 thì được thưởng 3 vạn?
Nếu thật sự có cơ hội lọt vào top 10, thì chẳng phải quá dễ dàng để lọt được vào top 50 à? Hay không lọt top 50 sẽ bị trừ tiền tiêu vặt?
Lục Triết: Thế tổng cộng có bao nhiêu người?
Phó Lê: Ban xã hội có tổng cộng 150 người.
Phó Lê:...Vậy cô cố lên nhé.
Phó Lê: Bé con này, mẹ nhìn ra, nhất định là con không tin mẹ có thể lọt được vào top 10. Nếu như không phải ở chỗ con không nhìn được bên mẹ thì sau khi thi xong mẹ cầm bảng xếp hạng cho bé con xem ngay!
Lục Triết: Được.
Thấy bé con không tin lời giải thích của mình, Phó Lê chán nản không thôi, xem ra là bé con thực sự không tin cô, lại còn thẳng thắn thừa nhận nữa chứ.
Tức khắc trong lòng Phó Lê thắp lên ngọn lửa cháy hừng hực, cảm thấy bản thân nhất định phải lọt được vào top 10 mới được!
Thứ năm là ngày đầu tiên của kỳ thi, Phó Lê đi tới hành lang ở lối vào lớp học, cửa vẫn khóa, phải đợi thầy cô giám thị tới mới mở được.
"Ừ, anh tôi nói nếu thi lọt vào top 50 sẽ được khen thưởng, vì vậy tôi đang cố gắng." Phó Lê qua loa đáp lời, rõ ràng không muốn tiếp chuyện bọn họ.
Lục Trăn Xuyên ghét bỏ nhìn Phó Lê, mặc dù biết Phó Lê rất thông minh, nhưng thời gian gấp gáp nước tới chân mới nhảy muốn lọt top 100 còn khó chứ nói gì tới top 50.
Dù sao bây giờ cũng đã bắt đầu vào đợt ôn luyện thứ hai, phạm vi thi lần này của bọn họ gần như là phạm vi thi đại học rồi, nhất thời mới học sao có thể giải được nhiều đề trong thời gian ngắn thế được? Chưa kể tới ngữ văn và tiếng anh thi kiến thức ngoài sách vở, tới toán học và môn thi tổng hợp chắc gì cô đã hiểu!
Lục Trăn Xuyên kéo Tô Xuân Xuân đi về phía trước, nói: "Cậu đừng chào hỏi trò chuyện với cậu ta, ảnh hưởng tới việc học của cậu ta, chẳng may cậu ta không thi được vào top 50 lại đổ cho cậu thì sao."
"Phó Lê rất thông minh." Tô Xuân Xuân nói: "Lúc trước đi học cậu ấy đều chơi điện thoại, bài tập không làm, nhưng điểm môn nào cũng trên trung bình, đã vậy dạo này cậu ấy lại còn học hành rất chăm chỉ."
"Biết cậu ta thông minh rồi, nhưng những thứ phải học của ban xã hội rất nhiều, còn giờ phạm vi thi của trường mở rộng ra thành thi đại học, trong thời gian ngắn như vậy cậu ta không thể nào có thể nhét hết kiến thức vào đầu được.” Lục Trăn Xuyên nói.
"Nói cũng đúng, ngày nào tớ cũng học, vậy mà còn phải thường xuyên ôn bài lại, đối với Phó Lê mà nói, những thứ đó đều rất xa lạ, có khả năng chỉ học được một phần, hy vọng phần cậu ấy học sẽ ra trong bài kiểm tra. Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu ấy nỗ lực tới như vậy, nếu cậu ấy không đạt được thành tích tốt, chắc sẽ đau lòng, nói không chừng sẽ sụp đổ mất, sau này lại mất hết động lực học tập." Tô Xuân Xuân nói.
Ánh mắt Lục Trăn Xuyên nhìn Tô Xuân Xuân như đang nhìn một đứa ngốc, thầm nghĩ lúc trước cậu ta còn bắt nạt cậu đấy, giờ cậu lại còn suy nghĩ hộ cho cậu ta nữa hả?