Thời gian đi tàu điện ngầm chỉ có hơn mười phút nên Phó Lê đã sớm chọn sẵn đồ trang điểm để chuẩn bị cho kiểu trang điểm đơn giản hôm nay. Sau khi sửa sang hơn mười phút ở trên tàu xong, hai người mới xuống tàu tiếp tục bắt taxi đến công viên giải trí.
Phó Lê cảm thấy may mắn vì mình đã trang điểm trên tàu điện ngầm vì xe taxi đi không ổn định như tàu điện ngầm. Sau khi lên xe, cô dựa vào vai Lục Triết chợp mắt một lát.
Lục Triết mở app nuôi bé con ra, nhìn hai nhân vật chibi trên điện thoại, bé yêu đang nhắm mắt dựa vào vai bé con, mái tóc xoăn dài để xõa, lộ ra khuôn mặt tròn xoe, nhìn vô cùng dễ thương.
Lục Triết không nhịn được chụp màn hình lưu lại, sau đó nắm tay Phó Lê, nhìn móng tay được cắt tỉa cẩn thận của cô, không nhịn được sờ vào, cảm thấy từ đầu đến chân cô không hề có một chút khuyết điểm nào.
Xe đi gần năm mươi phút mới đến cổng công viên giải trí. Lục Triết gọi Phó Lê dậy, sau khi xuống xe, hai người trực tiếp dùng vé vào cửa điện tử để đi vào.
Mặc dù là sáng sớm nhưng cũng có rất nhiều người đến đây đúng giờ giống bọn họ. Họ đều có vé ưu tiên nên được đi vào trước, có vài trò chơi không cần xếp hàng nên được ưu tiên chơi trước, hai người đang chuẩn bị đi chơi các trò chơi khác nhân lúc đang ít người.
Mãi cho đến tận trưa, hai người cùng đi ăn ở nhà hàng theo chủ đề, chọn một nhà hàng có điểm đánh giá cao nhất ở đây.
Phí nhà hàng theo chủ đề hầu như đều khá cao, bởi vì đi theo hướng chủ đề nên món ăn không được ngon lắm. Lục Triết và Phó Lê phải chọn một lúc lâu mới chọn được một nhà hàng Nhật Bản cao cấp được nhiều người khen nhất.
Nghe nói giá cả ở đây cũng xấp xỉ giá của một cửa hàng đồ ăn Nhật bình thường, nhưng mỗi phần ăn ở đây đều rất ít. Giá của một lượng đồ ăn đủ cho nhiều người ăn ở bên ngoài chỉ bằng giá của một phần cho một người ở cửa hàng này.
Lúc gọi món, Phó Lê và Lục Triết trực tiếp gọi hai phần thức ăn. Các món ở đây được bày biện rất tinh tế, nhìn vô cùng nhỏ gọn và dễ thương.
Một miếng sushi cuộn được đặt trong một đĩa tròn nhỏ. Những miếng sushi cuộn này đều có màu sắc khác nhau, được phối hợp với những chiếc đĩa có màu sắc khác nhau, phối màu vô cùng đẹp mắt.
Phó Lê không nhịn được chụp rất nhiều ảnh đăng lên vòng bạn bè rồi mới bắt đầu ăn.
Mà giờ phút này, Phó Trịnh Đào đang chuẩn bị ăn cơm, muốn tranh thủ xem Wechat lúc ăn xem có thông tin công việc gì không, kết quả anh ấy nhìn thấy vòng tròn nhỏ màu đỏ phía dưới nên tò mò ấn vào.
Hóa ra là cải thìa nhà anh hiếm khi đăng ảnh lên vòng bạn bè, hôm nay lại đăng ảnh đồ ăn.
Anh nhấp vào xem, hừm, hai phần đồ ăn cho hai người. Không khó để đoán ra ai đang ngồi đối diện cô.
Phó Trịnh Đào để điện thoại sang một bên, bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu ăn cơm.
Pháo hoa trong công viên giải trí sẽ bắt đầu phóng vào buổi tối. Lục Triết và Phó Lê đã đến vị trí VIP trước khi bắt đầu để ngắm pháo hoa.
Lục Triết cầm tay Phó Lê, mười ngón tay đan vào nhau, anh nói: “Phó Lê, hy vọng từ nay về sau, năm nào chúng ta cũng có thể luôn ở bên nhau.”
"Hả? Anh nói gì cơ?" Tiếng pháo hoa rất to, Phó Lê chỉ nghe thấy Lục Triết đang nói chứ không hề nghe rõ anh nói gì.
Lục Triết nhìn cô, đến gần hơn, nói to: "Hy vọng từ nay về sau, năm nào chúng ta cũng có thể luôn ở bên nhau!"
Mặt Phó Lê hơi đỏ lên, cô nghe thấy, nhưng vì xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào nên đành giả vờ như không nghe thấy: "Hả? Anh nói cái gì đấy?"
Lục Triết buồn bực, dứt khoát dùng hành động để chứng minh, trực tiếp ôm cô vào lòng rồi hôn. Anh muốn để bé yêu Phó Lê biết, giả điếc thì sẽ bị hôn!
Phó Lê sợ hết hồn, nghĩ đến quanh đây còn có nhiều người như vậy, hai người hôn nhau trước công chúng không phải là sẽ bị người khác coi là khỉ để vây xem à?
Phó Lê đặt tay lên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng lại dừng lại.
Hôm nay Lục Triết mặc một chiếc áo giữ nhiệt và một chiếc áo len mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác không dày lắm. Tay Phó Lê đặt lên ngực anh, hmm...cảm giác cơ ngực rất tốt đó nha.
Quên đi, cứ để anh hôn vậy, bé con nhà cô, cô không chiều thì ai chiều??
Phó Lê rất không có liêm sỉ để mặc anh hôn mình. Bởi vì đều là người mới, tuy đã có kinh nghiệm hôn mấy lần nhưng vẫn chưa luyện thở tốt lắm nên hai người chưa hôn được bao lâu thì đã thấy hơi khó thở, lập tức buông lỏng đối phương ra.
Lục Triết cảnh cáo: "Lần sau em còn giả vờ không nghe thấy thì anh sẽ hôn em!"
Lời cảnh cáo này không có chút lực uy hϊếp nào với Phó Lê cả, tay cô vẫn đặt lên ngực anh, hai mắt nhìn anh, trêu ghẹo theo bản năng: "Cơ ngực của anh sờ thoải mái thật đấy, nhưng tiếc là hôm nay anh mặc hơi dày, nếu mặc ít đi thì cảm giác chắc sẽ tốt hơn."
Tai Lục Triết lập tức đỏ lên, không ngờ Phó Lê lại đột ngột nói ra câu này. Anh rất muốn nói lại với cô: "Cảm giác khi không mặc quần áo thì càng tốt hơn nữa", nhưng cảm giác câu này y như đang cà rỡn cà chớn vậy nên anh không dám nói.
Phó Lê nghĩ mình đang ở thế chủ động nên cười rất đắc ý. Cô thu tay lại rồi nhìn xung quanh, thấy đa số mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn pháo hoa, không rảnh để ý họ, cũng không có mấy ai thấy hồi nãy hai người bọn họ hôn nhau mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Triết nắm tay cô, nghĩ thầm nếu lần sau bị Phó Lê đùa giỡn như vậy nữa thì anh nên đáp trả như thế nào. Cảm giác bị đùa giỡn mà không đùa giỡn lại đúng là lỗ thật mà!
Lúc hai người xem pháo hoa xong chuẩn bị đi về trong công viên giải trí vẫn còn rất nhiều người, muốn về còn phải xếp hàng. Nhân viên công tác đang quản lý mọi người rời đi một cách trật tự.
Ở cổng có rất nhiều người, tất cả mọi người đều bắt đầu gọi taxi, các ứng dụng gọi xe đồng thời ra trận. Vì Lục Triết và Phó Lê đi ra muộn nên các xe ở gần đó đều bị người khác gọi đi, bây giờ không còn chiếc xe nào nữa...
Hai người nhìn nhau, Phó Lê suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh tiếp tục xem phần mềm gọi xe đi, em xem lại bản đồ xem còn cách nào để về không. Nếu không còn xe thật thì chúng ta chỉ đành đến khách sạn gần đây ở tạm một đêm thôi.”
Dù sao bây giờ ở cổng công viên giải trí cũng có khá nhiều người, ai lái xe ô tô đến thì cũng đã rời đi rồi. Bởi vì mới đăng ký thi bằng lái xe cho nên đến nay Lục Triết vẫn chưa mua xe. Lúc ở thành phố A hai người đều có tài xế riêng đưa đón nhưng bây giờ đang ở thủ đô nên tài xế không đi theo.
Lục Triết bỗng cảm thấy thi bằng lái xe là việc rất khẩn cấp, sau này đi hẹn hò cũng không xuất hiện những tình cảnh xấu hổ như vậy nữa.
Phó Lê tìm kiếm trường học trên bản đồ, bắt đầu tìm cách quay về.
Nhìn qua một lượt, cô nói: "Không có ga tàu điện ngầm nào gần đây, chỉ có một trạm xe buýt cách đây một km, nhưng chuyến xe buýt cuối cùng chúng ta có thể bắt được sẽ khởi hành trong vòng tám phút nữa, chắc chắn chúng ta sẽ không đuổi kịp."
Vậy nên hai chúng ta đến khách sạn ở gần đó xem một chút vậy.
Công viên giải trí ở chỗ khá là bình thường cho nên giao thông ở đây cũng không thuận tiện lắm. Mấy hôm trước Lục Triết xem qua một số bài review, người viết đều đi ô tô đến nên không nhắc đến vấn đề này cho nên anh không hề biết được lại gặp phải tình huống như vậy. May mà gần đây có một khách sạn nhỏ trông cũng được, hiện đại hơn khách sạn mới một chút, hai người bước vào, lấy thẻ căn cước ra để chuẩn bị đặt hai phòng.
Khi thấy hai người họ bước vào, lễ tân nở nụ cười phục vụ. Sau khi biết hai người họ muốn đặt hai phòng, cô ấy áy náy nói: "Xin lỗi hai vị, bây giờ chúng tôi chỉ còn một phòng có giường đôi thôi."
Lục Triết, Phó Lê: "..."
"Bởi vì vào cuối tuần nên lượng khách của công viên giải trí gần đây rất lớn, có nhiều khách không lái xe đến nên sẽ ở khách sạn hoặc trong nhà khách vào đêm đó, vì vậy hầu như họ đều đã đặt phòng trước rồi ạ."
Phó Lê nhìn Lục Triết: "Vậy một phòng cũng được."
Đầu óc Lục Triết hơi choáng váng, nhưng vẫn đưa thẻ căn cước của hai người cho lễ tân.
Hai người lên phòng dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ. Tuy khách sạn này không coi là to nhưng phòng rất sạch sẽ gọn gàng, chẳng qua không gian hơi nhỏ. Trong phòng có một phòng tắm, ngoài ra còn có một chiếc giường to chiếm gần hết không gian của cả phòng nên cách để một người nằm ở trên sàn là không khả thi.
Phó Lê mím môi, nếu biết có chuyện này thì cô đã đợi Lục Triết thi bằng lái xe trước rồi mới đi.
Sau khi nhân viên rời đi, cửa phòng đóng lại, cả hai rơi vào tình huống xấu hổ.
Đôi bạn trẻ này mới hẹn hò chưa được bao lâu đã phải ngủ chung giường, nghĩ kiểu gì cũng thấy phát triển quá nhanh.
Phó Lê nhìn Lục Triết đầy đề phòng, nói: "Anh đừng nghĩ làm gì em đó nha, chúng ta chỉ là quan hệ ngủ thuần khiết thôi đó!"
Nói đến đây, Phó Lê lại cảm thấy hơi kỳ lạ, chỉ là quan hệ ngủ thuần khiết là cái gì? Sao cảm giác dễ làm người ta hiểu sai thế nhỉ?
Lục Triết đỏ mặt gật đầu, sau đó nói: "Em đi tắm trước đi, chúng ta đi ngủ sớm để sáng sớm mai đi về."
Phó Lê vội vào phòng tắm. Khi nhìn mình trong gương, cô mới nhớ ra mình phải tẩy trang nên cô lại đi ra bảo với Lục Triết: "Trong phòng tắm không có gì cả. Anh lấy cho em chút đồ tẩy trang và mỹ phẩm chăm sóc da đi."
Lục Triết nhanh chóng mở app nuôi bé con ra, mua cho Phó Lê một lọ nước tẩy trang và sữa rửa mặt nhỏ. Anh suy nghĩ một lúc rồi lại mua thêm cả mặt nạ, mỹ phẩm dưỡng ẩm, đồ ngủ, khăn mặt và cả qυầи ɭóŧ nữa.
Nhân tiện còn mua cả chăn ga gối đệm để thay ga giường của khách sạn, thay vậy sẽ sạch sẽ hơn chút.
Phó Lê cầm đồ vào phòng tắm, sau khi tẩy trang rửa mặt thì đắp mặt nạ, búi tóc lên rồi bắt đầu tắm.
Tiếng nước xôn xao truyền ra từ phòng tắm. Lục Triết đang thay ga trải giường, vừa nghe thấy âm thanh này lập tức mất tập trung.
Hiệu quả cách âm ở đây tệ thật đấy, anh có thể nghe thấy tiếng cô đang tắm… Cho dù anh cố gắng không cho mình nghĩ đến, nhưng lúc này anh vẫn không nhịn được mà nghĩ đến chuyện bậy bạ.
Lục Triết lập tức lắc mạnh đầu, hít sâu vài hơi, lẩm bẩm nói: "Sắc tức là không không tức là sắc, sắc tức là không không tức là sắc, sắc tức là không không tức là sắc, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”
*色不異空、空不異色、色即是空、空即是色 - Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc; Sắc tức thị Không Không tức thị Sắc: nghĩa là Vật chất không khác cái không, cái không không khác vật chất, vật chất tức là không, không tức là vật chất. Trích nói về Tánh Không của pháp giới trong Bát Nhã Tâm Kinh.
Năng lực tự kiềm chế của Lục Triết luôn rất mạnh. Từ nhỏ đến lớn anh toàn tự chăm sóc mình nên đã nhanh chóng thay xong ga giường. Nhưng khi nhìn lên giường lớn, tai anh lại dần đỏ lên.
Tối nay anh sẽ ngủ cùng Phó Lê...Dù chỉ là ngủ thuần khiết nhưng nghĩ thế nào cũng thấy rất xấu hổ.
Lục Triết liên tục cảnh cáo bản thân ở trong lòng, đừng nghĩ nhiều, buổi tối đi ngủ phải giữ khoảng cách với Phó Lê. Anh chỉ cần nằm tít ở mép giường là được, đỡ cho Phó Lê nghĩ anh là tên lưu manh.
Cuối cùng, khi anh đã xây dựng xong đủ loại tâm lý, Phó Lê bước ra khỏi phòng tắm, mặc bộ đồ ngủ anh vừa mua cho cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Lê, mặt và tai Lục Triết tự nhiên đỏ lên. Anh vội quay mặt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn cô.
Phó Lê đỏ mặt nói: "Anh mau dùng app nuôi bé con mua đồ lót cho em..."
“Không phải lúc đi ngủ không cần mặc cái đó hả?” Lục Triết thắc mắc.
"Anh mua cho em một cái áo ngực đi! Em làm bẩn rồi!" Aaa, xấu hổ quá đi mất! Tại sao cô phải nói chủ đề này với bạn trai của mình cơ chứ? QAQ!
Hôm nay Phó Lê không mặc áo len cổ cao nên cô phải bôi kem nền cho cổ nên lúc tẩy trang cô đã cởi hết quần áo ra.
Nhưng lúc tẩy trang rửa mặt cô toàn hất nước lên mặt và cổ, rất nhiều bọt nước đều chảy xuống theo cánh tay cô, làm ướt hết quần áo cô đặt bên cạnh, cho nên quần áo cô hơi bẩn. Nếu biết trước thì cô đã để quần áo mình ra xa hơn rồi QAQ!