Phó Lê nghe thấy tiếng đàn em khen: “Chị Lê, lạt mềm buộc chặt, đỉnh đó nha!”
Phó Lê: “…Đỉnh cái đầu cậu! Nằm xuống!”
Đàn em tủi thân nhìn cô một cái, ngoan ngoãn nằm xuống, chuẩn bị tính giờ gập bụng.
Phó Lê nhìn bóng dáng Lục Trăn Xuyên nhanh chân rời đi, trong lòng suy tư cách làm vừa rồi của mình có phải cũng sẽ làm Lục Trăn Xuyên cho rằng là cô đang lạt mềm buộc chặt hay không? Dù sao thì đàn em của cô có ý nghĩ này, Lục Trăn Xuyên cũng có thể có mà?
Cô lắc đầu, kệ đi, quản Lục Trăn Xuyên nghĩ như thế nào làm gì chứ, dù sao cô biết mình không có là được.
Vất vả lắm mới tích góp được một cơ hội sửa cốt truyện lại dùng hết ngay, trong lòng Phó Lê không chắc chắn, tranh thủ chương trình học buổi sáng kết thúc thì chú ý tình huống của bé con.
Buổi sáng hôm nay bé con học full tiết, sau khi tan học thì lập tức đi đưa cơm hộp, đi đưa cơm hộp trong lúc bé vẫn còn đói bụng. Trên màn hình điện thoại, nhóc chibi đáng yêu cúi đầu nhìn túi trong tay, nuốt nước miếng, trong hình ảnh trò chơi vẽ một giọt nước miếng nhỏ ở trên khóe miệng bé, bày tỏ bây giờ bé đang thèm ăn đến độ chảy nước miếng.
Bé con vất vả đưa cơm hộp, Phó Lê ăn cơm trưa rất thoải mái.
Cho con ngày hôm qua bỏ đồ mẹ nấu cho con đi này, đáng đời bây giờ con đói bụng, hừ!
Trên màn hình điện thoại, nhóc chibi đưa cơm hộp trong một tiếng, lúc sắp đến giờ học tiết đầu buổi chiều mới vội vội vàng vàng đi học.
Phó Lê nhíu mày, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Hệ thống, có phải bé vẫn chưa ăn cơm trưa không?”
“Đúng vậy á ký chủ.”
Phó Lê tức giận nhìn nhóc chibi trong hình, thấy bé nhanh chóng chạy vội đến khu dạy học, nhớ lại buổi sáng hôm nay, hình như bé chỉ uống một ly sữa đậu nành.
Giảm béo cũng không giảm như thế đâu!
Phó Lê tức giận vươn ngón tay ra chọc chọc đầu nhỏ của bé, đứa bé ngốc này!
Giờ phút này, ở thủ đô. Nam sinh vừa mới chạy tới trong lớp thở phì phò, đột nhiên cảm giác được trên đầu mình truyền đến một lực đạo, có chút nghi ngờ giơ tay xoa xoa trán, khó hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy trán bị chọc…
À không, không thể nói chọc, là bị vỗ diện tích lớn.
“Lục Triết, mau vào học thôi, cậu đứng ở cửa làm gì thế?” Bạn học trong lớp hô to.
Lúc này Lục Triết mới xoa trán đi vào.
Tiết đầu tiên chiều nay mới bắt đầu, Lục Triết đã cảm giác bụng vẫn luôn kêu ùng ục ùng ục. Ngay từ lúc đưa cơm hộp anh đã cảm thấy rất đói bụng rồi, nhưng mà hôm nay trong tiệm đắt khách, căn bản là anh không kịp ăn cơm. Sau khi kết thúc hai tiết học liên tục, Lục Triết chạy nhanh xuống dưới tầng mua chai nước ở máy bán nước tự động.
Anh không nỡ bỏ tiền mua đồ uống, cho dù là nước khoáng cũng đều rất ít khi uống, bình thường anh đều uống nước sôi nấu ở nhà. Tiêu hai tệ để mua nước khoáng, anh cảm thấy ngày hôm nay mình đã tiêu xài xa xỉ.
Phó Lê còn đang đi học tận mắt nhìn thấy bé con nhà mình uống hết nửa chai nước khoáng, lập tức hận sắt không thành thép. Đứa bé ngốc này, không biết mua chút đồ uống hả? Không phải trong máy bán hàng tự động có Assam đấy ư? Uống chút đồ ngọt mới có thể cung cấp đủ dinh dưỡng!
Bé chibi trong điện thoại đi học thể dục, bé chọn học bóng đá. Thầy giáo đang dạy, bé không thể rời đi, sau đó mọi người bắt đầu tự do hoạt động đá bóng.
Trong khi Phó Lê đang học một tiết cuối cùng của buổi chiều nay, bé con chibi đã không còn chút sức lực nào, ngồi ở bên cạnh sân bóng đói run bần bật, cả người không còn sức, đang chờ giáo viên cho tan học.
Phó Lê cảm thấy người này ngố chết đi được, hỏi: “Hệ thống, có biện pháp gì để bổ sung chút dinh dưỡng cho bé không?”
“Có ống tiêm dinh dưỡng nha, chỉ cần 100 đồng một cái thôi ký chủ ơi.”
Phó Lê: “…Vậy thì thôi vậy, sắp tan học rồi, bé có thể đi ra ngoài ăn cơm.”
Hệ thống: “…”
Sau khi tan học, Phó Lê đi đến canteen ngồi, chờ đàn em gọi đồ ăn cho mình, cô tới giữ vị trí. Bé chibi trong màn hình điện thoại cũng tan học, nhưng bé không đi ăn cơm mà là đi đến cửa hàng đưa cơm hộp kia, lại bắt đầu đi đưa cơm hộp…
Phó Lê vốn cho rằng bé con nhà mình có thể thi đậu đại học B vậy thì chắc chắn chỉ số thông minh sẽ khá cao, lúc đưa cơm hộp chắc là sẽ biết lười biếng một chút, ví dụ như đi mua cốc cháo, dùng ống hút to để hút ăn, vậy thì có thể vừa đi vừa ăn, có thể lót dạ.
Nhưng sự thật chứng minh, bé con mà trò chơi phân đến cho cô ngố chết đi được, thành thành thật thật đi đưa cơm hộp, ngửi được hương thơm cơm hộp trong tay thì vừa chảy nước miếng vừa đi nhanh chân hơn, nhưng mà lại không đi ăn…
Sao lại có bé con ngốc như vậy cơ chứ!!
Phó Lê rất tức giận, vừa ăn cơm vừa ghét bỏ nhìn màn hình điện thoại.
Thời gian đưa cơm hộp rất dài, bé vẫn luôn không ngừng đi đi về về, đưa đến 9 giờ tối.
Phó Lê tan học tiết tự học buổi tối, ngồi ở trên xe đón cô về nhà, nhìn hình ảnh bé con chibi đi đến tiệm cơm giá rẻ vẫn đến kia. Sau khi phát hiện tiệm cơm đã đóng cửa, cô nghĩ thầm chắc là bé sẽ lựa chọn tiêu nhiều tiền để đi ăn món ngon.
Nhưng mà không hề, bé ở siêu thị chọn sữa bò rẻ nhất, uống hết ở ngoài cửa nhà rồi ném vào trong thùng rác, sau đó vào nhà.
Buổi tối nay bé con không làm thêm gì nữa, cửa hàng trên tao-bao cũng không nhận được đơn viết hộ hoặc là phiên dịch, bé tính là tắm rửa rồi đi ngủ sớm, ngủ rồi thì sẽ không biết đói bụng.
Lúc Phó Lê tắm rửa, để điện thoại vào trong túi không thấm nước, treo túi ở trên móc phòng tắm, nhìn màn hình điện thoại.
Trong màn hình bé con cũng đang tắm rửa, hai người không mảnh vải che thân làm chuyện giống nhau, nhưng khác nhau ở chỗ là, bé con trong màn hình lo lắng lãng phí nước, nhanh chóng tắm xong đi ra ngoài luôn, mà thói quen tắm rửa của Phó Lê là chậm rì rì.
Bé con trong hình ngồi ở trên giường, đang đọc sách, thân thể lại run bần bật. Trên đầu bé xuất hiện một đám mây trắng nhỏ, trên mây trắng xuất hiện hình ảnh các loại đồ ăn.
Có thịt kho tàu, xương sườn, có thịt thăn chua ngọt, có gà hầm nấm, còn có gà Cung Bảo.
Phó Lê nhìn thấy đều thấy hơi đói bụng…
Bé con chibi nhìn chằm chằm vào sách, hơi nhìn không vào chữ nào, nuốt nước miếng, thân thể còn đang phát run, nhìn đáng thương cực kỳ.
Phó Lê bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mình không chơi lớn là không được.
Cô nhấn vào nạp phí, số tiền nạp phí thấp nhất là 100 tệ, cô lập tức nạp vào 200 tệ, được 200 đồng vàng. Sau đó cô đi vào trong cửa hàng đạo cụ, mua cho bé con một ống tiêm dinh dưỡng, trực tiếp tiêu mất 100 đồng vàng của cô. Sau đó cô click vào túi đạo cụ, sử dụng ống tiêm dinh dưỡng.
Bé con trong màn hình đột nhiên ghé vào trên giường, cởϊ qυầи ngủ, lộ ra hai mông phấn hồng đáng yêu, cây kim siêu to chọc vào mông bé, tay chân bé không ngừng đánh vào mặt bàn, như là đang giãy giụa, sau đó chất lỏng trong cây kim to hết dần.
Phó Lê: “…Tốt xấu gì thì giả thiết của bé là đã hai mươi tuổi rồi, lúc mấy người tạo ra hình ảnh đang tiêm, có thể giữ gìn hình tượng bé con nhà tôi một chút không? Không biết còn tưởng rằng đây là đứa bé ba bốn tuổi đang tiêm ấy!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Phó Lê vẫn rất tự nhiên chụp hình, moe chết cô rồi QAQ!
Hệ thống: “Đây không phải là muốn làm đáng yêu một chút à?”
Trên thực tế, trong phòng nhỏ nào đó, Lục Triết không có chút cảm giác bị tiêm nào, chỉ cảm thấy đột nhiên không quá đói bụng nữa, hơn nữa trên người cũng có sức lực, hình như có thể tập trung lực chú ý.
Phó Lê tức giận nói: “Đều tại tên nhóc này không nghe lời, nếu như bé chịu ăn đồ tôi làm, vậy thì không cần tiêu 100 tệ tiêm cho bé rồi. Để tôi xem thứ đồ chơi này có thể duy trì bao lâu? Có đủ để cho bé mấy ngày mấy đêm không ăn không uống không thế?”
“Trên nguyên tắc là có thể, nhưng mà nhất định là bé sẽ đi ăn cơm.”
“Giả thiết của hệ thống à?” Phó Lê hỏi.
“…Đúng vậy.” Hệ thống chột dạ nói.
Phó Lê không phát hiện ra hệ thống chột dạ, sau khi bé con đọc sách xong, lập tức sắp xếp chương trình học cho bé.
Từ level 3 lên đến level 4 cần bé con học trên 8 tiết, Phó Lê mở khóa tám tiết cho bé.
Lúc này, xuất hiện nhắc nhở của hệ thống. Sau khi bé con đạt tới level 5, có thể đặt lịch học trước. Đặt lịch học trước là: đầu tiên sắp xếp chương trình học trước cho bé con, bé con chỉ cần có thời gian rảnh sẽ dựa theo chương trình học tự mình đi học.
Phó Lê vừa thấy chức năng này, tức khắc trước mắt sáng ngời.
Ban ngày bé con không phải đi học ở trường thì lại đi làm thêm, thời gian để học quá ít, có chức năng này, cô hoàn toàn có thể đưa vào sử dụng một đống chương trình học, sau đó buổi tối trước khi đi ngủ sắp xếp xong chương trình học luôn cho bé con! Sang ngày hôm sau không phải là bé tự động thăng cấp à?
Sáng hôm sau, khi Phó Lê đi học rồi bé con mới rời giường.
Năm nhất ở Đại học B thì tiết tự học buổi sáng bắt đầu muộn, năm hai thì chỉ có tiết tự học từ sớm, năm ba bắt đầu không có tự học nữa. Tiết tự học sáng của bé con bắt đầu lúc 7 giờ 30, buổi sáng thì bé cũng chỉ đánh răng rửa mặt thay quần áo là có thể đi học, cho nên 7 giờ mới dậy.
Phó Lê nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, thấy bé cởϊ qυầи áo bắt đầu thay quần áo.
Giường của phòng này dạng giường hộp cao, bé trực tiếp mở giường ra, lấy quần áo từ bên trong ra.
Phó Lê tò mò nhìn trong vali, chỉ có vài bộ quần áo đơn giản.
Trong vali hành lý siêu to chỉ có hai cái áo thun, một cái quần jean.
Tính cả bộ ngày hôm qua bé mới giặt sạch kia, bé có rất ít quần áo mùa hè, hơn nữa hình như không có giày để thay đổi.
Phó Lê đảo mắt, hỏi: “Hệ thống, có thể mua quần áo không?”
“Có thể ó. Quần áo rất rẻ luôn, ký chủ click vào cửa hàng quần áo để xem nhé.”
Phó Lê tò mò click vào.
Trong cửa hàng quần áo có đủ loại kiểu dáng quần áo. Trong đó giá của áo thun là 110 đồng vàng, giá quần jean là 220 đồng vàng, quý hơn chút còn có tây trang, một bộ mất mấy trăm tệ, giày 530 đồng vàng.
Một bộ phận quần áo thì cần phải mở khóa level, bây giờ chưa thể mua.
Phó Lê nghĩ thầm, đồ ăn đặt ở kia bé lo lắng có độc, chắc quần áo không cần lo lắng có độc đúng không?
Nếu bé lo lắng mặc bộ quần áo kia vào bé sẽ dị ứng, vậy thì bé mới thật sự có độc!
Phó Lê dứt khoát mua một đôi giày thể thao giá 10 đồng vàng, mua giày xong, nó xuất hiện ngay ở mép giường.
Trong màn hình điện thoại, sau khi bé con lấy quần áo ra, đóng giường lại, sau đó cởϊ qυầи áo bắt đầu thay bộ mới. Sau đó lúc thay giày, bé kinh ngạc phát hiện bên cạnh đôi giày thể thao cũ của mình, thế nhưng xuất hiện một đôi giày thể thao mới tinh.
Đôi giày này nhìn qua làm cũng được, cho dù là hàng bán ở vỉa hè thì đoán chừng cũng đến hơn một trăm tệ.
Phó Lê chờ mong nhìn bé con nhà mình, trong lòng nói: “Bé con ơi, đi giày mẹ mua cho con vào đi! Mẹ bỏ ra khoản tiền kếch xù là mười đồng để mua đấy! Con không thể ném đi đâu, con mà ném cái này đi thì con quá phá của!”
Bé con trong hình nhíu mày trầm tư một lát, đi đến cửa phòng nhìn cửa chính, xác định mình khóa rồi, lại nhìn cửa sổ, xác định cũng khóa, sau đó mở phần mềm thanh toán trên điện thoại, xác định căn bản là mình không mua đôi giày này, dụi dụi mắt, xác định mình không hoa mắt, lúc này mới mặt đầy mờ mịt thay giày mới.