Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 42



" Cuối cùng cũng bán hết, chúng ta về thôi !"


Người nam nhân cao lớn có nhan sắc tuyệt mỹ dịu dàng mỉm cười, véo má nữ nhân, cưng chiều


" Được, để ta dọn giúp nàng."


Nguyệt Vân tỷ trêu ghẹo


" Nhìn tình tứ chưa kìa !"


Hề Như Quỳnh ngượng ngùng cúi mặt


" Tỷ có về cùng chúng ta luôn không ?"


Nguyệt Vân tỷ cười hiền


" Ta còn chút túi hương chưa bán hết, ở lại thêm chút nữa, muội và muội phu cứ về trước !"


Từ khi Hề Như Quỳnh chỉ nàng vài mánh khóe bán hàng, làm ăn có lãi hơn hẳn, khi đến mùa hoa, thì nàng làm vòng hoa bán, hay thi thoảng là một lứa trâm cài đầu bằng gỗ. Kiếm ăn được dư giả, khiến nàng càng ngày càng ưa mắt vị muội muội này.


Kể ra cũng phải nói, Hề Như Quỳnh mở hàng bán đồ ăn, nàng ban đầu còn khuyên can vì có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, vị muội muội này chỉ cười cười bảo nàng cứ yên tâm, tiếp tục ra các món mới để bán, ai dè đồ ăn đặc biệt, rất ngon lại vừa giá túi tiền, bán rất đắt hàng, có những người đặt liền năm mươi chiếc bánh bao và năm mươi trứng Bắc thảo từ hôm trước. Khiến những con buôn thực khác trắng mắt.


Nguyệt Vân dịu dàng nhìn theo đôi vợ chồng son đang bước đi thong thả. Hai bóng lưng sánh bước cùng nhau bước ra về dưới ánh hoàng hôn, bóng Hề Như Quỳnh và Điền Văn Tứ đổ dài trên mặt đất, bất giác tạo nên cảnh tượng rất hài hòa không gì sánh bằng, nàng có chút hâm mộ Hề Như Quỳnh, nếu phu quân của nàng còn sống, chắc nàng cũng sẽ hạnh phúc như vậy.


***************************


Hề Như Quỳnh vui vẻ đếm bạc, chia ra hai phần, một phần nàng cất đi, phần còn lại nàng đưa cho Điền Văn Tứ


" Điền Văn Tứ, chàng xem, chúng ta bán được nhiều chưa này. Chỗ bạc này chàng cầm lấy đi, nhỡ đâu có lúc cần dùng đến."


Điền Văn Tứ đẩy lại bạc


" Nàng cứ giữ đi, ta không dùng gì đến bạc. "


Lại kéo nàng đến gần hôn chụt một cái vào má, thêm một cái ở đôi môi hồng nhuận


" Ta cần thế này là đủ rồi ."


Hề Như Quỳnh đỏ mặt đánh nhẹ vào ngực hắn


" Vô lại ! Buông ra, ta phải đi nấu cơm."


Nam nhân anh tuấn buồn cười thả lỏng vòng tay, hắn nhận ra rằng chọc ghẹo nàng rất vui, nàng hay ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Hắn chăm chú ngắm nhìn từng nét trên khuôn mặt nàng. Hề Như Quỳnh đón nhận đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước mùa thu của hắn, chợt nàng nhớ ra cái gì, đôi mắt to tròn hiện lên một tầng sương mỏng. Điền Văn Tứ rất nhanh bắt được điểm này, vội vàng xoay người nàng đối diện với mình


" Nàng sao vậy ? Đau chỗ nào ?"


Hề Như Quỳnh giật mình, nàng lại thất thố trước mặt hắn. Vừa rồi nàng chợt nhớ ra, một hiện thực nàng không thể chốn tránh, hắn là Khang Vương cao cao tại thượng, hắn không thuộc về nàng. Nàng đang tự mình luyến tiếc trong chính thời gian này, lưu luyến ôn nhu nhất thời, lưu luyến những giây phút hạnh phúc... Nàng nhận ra, mình đang hèn mọn chiếm tiện nghi của Hề Như Tình, hèn mọn khát cầu hơi ấm.


Phàm đã là con người, thì không thể thoát khỏi dục vọng của sự ích kỷ... Giống như nữ phụ yêu hắn... Yêu đến mức có thể đánh đổi tất cả để giành hắn về bên...


Hề Như Quỳnh cười nhẹ, dụi mắt


" Ta không sao."


Điền Văn Tứ không tin


" Nói thật cho ta biết ."


" Là do chàng đẹp quá, nên ta ganh tỵ ! "


" Không tin ."


" Vậy thì là vì ta hạnh phúc quá nên muốn khóc, chàng có tin không ?"


" Nàng..."


Hề Như Quỳnh thoát khỏi vòng tay hắn, đi vào bếp. Nàng không xoay người lại, ánh mắt ảm đạm, chậm chạp cất tiếng


" Chàng tranh thủ vận công, đẩy hết độc tính ra đi... "


*****************************


Điền Văn Tứ lại ngất, là đau đầu đến tột đỉnh, đều vì không thể chống chọi nổi cơn đau như cắt mà ngất đi. Máu đen vương vãi trên nền đất. Nhìn hắn thống khổ, nàng cũng chẳng dễ chịu gì. Hề Như Quỳnh thở dài, ổn định lại cảm xúc, đỡ hắn nằm lên giường, lau bỏ vết máu còn vương trên khóe miệng hắn. Lần này hắn sẽ ngủ mấy ngày đây? Trước đây, mỗi lần hắn ngất đi, số lượng ngày ngủ càng tăng lên... Lần này là ba, hay bốn ngày?


Hề Như Quỳnh lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, chậm rãi nhai cơm, chậm rãi nhét đầy bụng mình, nàng ăn mà cảm thấy như nhai rơm dạ, chẳng biết có những vị gì.


Ngày qua ngày trôi qua


" Như Quỳnh , muội phu vẫn còn đang hôn mê sao ?"


Giọng nói của Nguyệt Vân tỷ kéo nàng ra khỏi cơn thất thần, nàng gượng cười


" Vâng... Đã ba ngày rồi hắn vẫn ngủ."


Nguyệt Vân tỷ an ủi


" Hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi."


" Nhất định hắn sẽ khỏe lại..."


Hề Như Quỳnh thơ thẩn quay về theo con đường quen thuộc. Mấy ngày không có hắn đi cùng, cảm giác con đường thật là dài. Nàng cười khổ, từ khi nào nàng đã có ý thức dựa dẫm vào hắn ? Nàng không thể cứ mãi như vậy.


Quay về đến nhà, cất dọn đồ đạc, rửa tay sạch sẽ, nàng đi đến bên chiếc giường rất lớn mà khi trước cùng hắn mua, chiếc giường lớn đủ để hai người lăn lộn khá thoải mái cũng không chạm đến nhau. Đấy là lúc hắn mới mất trí nhớ, hai người còn e dè nên ban đầu, chẳng ai chạm vào ai. Chỉ là gần đây, hắn rất hay ôm nàng ngủ, nhưng chưa đêm nào vượt quá giới hạn.


Hề Như Quỳnh đưa tay vuốt ve từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn. Từ hàng mày kiếm, đôi mắt đang nhắm, hàng mi dày rủ xuống như hai chiếc quạt nhỏ, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi bạc đường nét rõ ràng, tất cả được nàng ghi tạc lại trong lòng. Gần như vậy, mà xa đến thế. Hắn như ánh trăng trên bầu trời, khiến nàng không thể chạm tới được, dù có bắt được, cũng chỉ là một mảng trăng tàn quên chưa thu lại... Chậm rãi cúi xuống đặt trên môi hắn một nụ hôn, như chuồn chuồn đậu trên mặt nước.


Hề Như Quỳnh đứng dậy đi vào bếp, nàng không quên nấu thêm phần của hắn, nhỡ đâu hắn có thể tỉnh lại . Bê mâm cơm ra ngoài, nàng thấy hắn đã ngồi dậy, mái tóc đen như thác xõa dài trên vai, Điền Văn Tứ đang day day huyệt thái dương.


Nàng tiến tới thay hắn xoa bóp


" Chàng đã tỉnh rồi, có đói không ?"


Điền Văn Tứ ngẩng mặt lên, đôi mắt có chín phần quỷ dị, nhưng rất nhanh đã được giấu đi


" Ừ. Ta muốn rửa mặt. "


Hề Như Quỳnh nhất thời không phát hiện bất thường từ hắn, nàng liền nhanh chóng quay đi, lấy chi nha*, thuốc bạc hà, cùng nước, đem đến cho hắn.


*Chi nha : bàn chải đánh răng thời xưa.


" Chàng cần ta giúp không ?"


" Không cần. "


Thấy hắn thẳng thừng từ chối. Hề Như Quỳnh có hơi bất ngờ. Trước kia mỗi lần hắn tỉnh lại, đều nũng nịu đòi nàng giúp cho bằng hết.


" Vậy được... Xong xuôi thì cùng ăn cơm. Ta đợi chàng. "


" Ừm."


Hắn bước đến, ngồi xuống bàn ăn. Tóc đen vẫn tùy ý buông xõa sau lưng. Cầm bát cơm lên chậm rãi ăn, không nói một lời. Nàng cũng im lặng, chẳng lên tiếng.


Không khí cứ như vậy mà chìm vào trầm mặc. Hề Như Quỳnh gắp cho hắn một đũa đậu xào, hắn khựng lại một chút sau mới gắp lên miệng, từ từ nhai xuống. Nàng buông đũa, ngắm nhìn nam nhân đang ăn cơm. Nhận thấy có ánh mắt đang quan sát mình, Điền Văn Tứ ngẩng đầu lên nhìn nữ nhân ngồi đối diện.


Hề Như Quỳnh không rõ mình có nhìn lầm hay không, bởi khi đó, ánh mắt hắn nhìn nàng, không còn ấp áp như xưa, mà nó chứa bảy phần lạnh lẽo cùng xa lạ...


Đêm nay, nằm trên chiếc giường của hai người. Hắn nằm quay lưng lại với nàng, nhịp thở đều đều... Nhìn vào tấm lưng rộng, vững chãi của hắn, nàng muốn đưa tay chạm vào mà như cảm thấy có một bức tường dày ngăn cách, cuối cùng nàng gượng gạo thu tay, trong lòng cảm thấy có chút bi thương, cuộn người lại, khó khăn chìm vào giấc ngủ.